Edit & Dịch: Emily Ton. Bạch Nhược Kỳ bị nàng chặn lại như thế, căn bản nói không nên lời. Cố tình, Hoàng Nguyệt Ly còn mang vẻ mặt tươi cười, nhìn như thuần khiết lại vô hại, nhưng thật ra căn bản là đang cố ý, nha đầu chết tiệt này chính là một bụng đầy ý nghĩ xấu xa! Bạch Nhược Kỳ cố gắng nghẹn ra một lý do: "Ân...... cái đó, hiện tại hội đấu giá vừa mới kết thúc, người mua đi tìm Tôn chưởng quầy nhận hàng khẳng định rất nhiều, nếu lúc này chúng ta đi qua khẳng định là phải xếp hàng!" "Xếp hàng? Nhị tỷ ngươi suy nghĩ quá nhiều, vừa rồi cửa nội viện không phải căn bản không có người sao? Bất quá ngươi nhắc nhở thật sự đúng, chúng ta cần phải nhanh lên, hiện tại không đi, nếu chờ thêm nữa khẳng định sẽ phải xếp hàng! Nhanh lên, đi thôi!" Hoàng Nguyệt Ly nói xong, bước chân nhanh hơn. Bạch Nhược Kỳ một lần nữa lại tự đập đá vào chân mình, nhưng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cũng vội vàng đuổi qua. Hoàng Nguyệt Ly gõ gõ cửa, rất nhanh đã có gã sai vặt đón các nàng vào phòng dành cho khách quý. Trong phòng chỉ có một mình Tôn chưởng quầy, Hoàng Nguyệt Ly mở cửa nhìn thấy vùng núi thì giải thích ý đồ đến đây. Tôn chưởng quầy nắn vuốt chòm râu, nói: "Rất tốt, vậy thỉnh Bạch Nhị tiểu thư tiền trả đi!" "Điều này......" Bạch Nhược Kỳ tất nhiên không có khả năng lấy tiền ra. Sắc mặt nàng ta vừa trắng lại xanh, nghẹn nửa ngày, mới nói: "Tôn chưởng quầy, hiện tại trên người ta không có đủ bạc, có thể......" Nàng ta nói còn chưa dứt lời, Hoàng Nguyệt Ly đã khoa trương kêu lên, "Nhị tỷ, trên người ngươi không mang đủ tiền? Nhưng thời điểm vừa rồi khi ngươi ra giá, dường như không giống như không có tiền? Nếu trên người không có tiền mà vẫn ra giá, đó chính là có ác ý nâng giá! Được rồi, thì ra vừa rồi ngươi chỉ vừa ăn cướp vừa la làng, cố ý bôi nhọ ta, sự thật là ngươi không có tiền, ngươi mới là người cố ý nâng giá!" "Ngươi...... ngươi ngậm máu phun người!" Bạch Nhược Kỳ gấp đến độ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên! Ai không biết, Thiên Trân Các đối với loại hành vi ác ý nâng giá, có những biện pháp rất nghiêm khắc. Hiện tại nha đầu chết tiệt kia nói như vậy ở trước mặt Tôn chưởng quầy, Tôn chưởng quầy sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa, nàng căn bản không phải có ác ý nâng giá, mà là bị nha đầu chết tiệt kia tính kế! Tuy nhiên, Hoàng Nguyệt Ly cũng sẽ không cho nàng ta cơ hội giải thích hoặc là giảo biện. Hoàng Nguyệt Ly giống như đã bị Bạch Nhược Kỳ dọa sợ, lui ra phía sau hai bước, nhỏ giọng lẩm bẩm. "Vậy...... vậy vì sao ngươi lại nói không có tiền? Trên quy tắc bán đấu giá của Thiên Trân Các chính là viết, người ra giá hiện tại cần phải có đủ bạc hoặc là có bạc dự trữ. Khi đấu giá bảo vật thành công cần phải giao dịch tiền trả trong ngày, bằng không sẽ bị xếp vào sổ đen của Thiên Trân Các!" Trong khi nói, nàng lại cố ý nói: "Nhị tỷ, nếu như ngươi thật sự không có tiền, hãy nói thẳng với Tôn chưởng quầy đi! Rốt cuộc tiền còn quan trọng hơn cả danh dự, đúng không? Chẳng sợ nếu việc này bị truyền ra ngoài, thanh danh sẽ mang đi quét rác. Tuy nhiên, so với táng gia bại sản thì vẫn tốt hơn nhiều!" Bạch Nhược Kỳ gắt gao trừng mắt nhìn nàng, quả thực là tức giận muốn chết. Hoàng Nguyệt Ly nói những lời này rất nhẹ nhàng! Nhưng cố tình lại tinh chuẩn mà chọc trúng tử huyệt nàng ta! Nếu như nàng ta thật sự bước vào sổ đen Thiên Trân Các, nháo đến nỗi mọi người đều biết, người vứt mặt không phải chỉ có một mình nàng ta, ngay cả thanh danh toàn bộ Võ Uy Hầu phủ cũng đều sẽ mang đi quét rác. Trời mới biết cha nàng ta sẽ tức giận thành bộ dáng gì? Nhưng nếu muốn trả tiền, nàng ta cũng lấy không ra. Nàng ta cần phải đi hỏi Bạch Lưu Cảnh để lấy tiền, nhưng nếu như Bạch Lưu Cảnh biết nàng ta đã mất mười ba vạn lượng, ngay cả bột phấn đan dược cũng không chạm được một chút, chắc chắn sẽ tức điên lên! Nàng như thế nào cũng chưa nghĩ ra được biện pháp làm người! Biểu tình của Bạch Nhược Kỳ thay đổi thất thường, nhưng không hề đề cập tới sự tình trả tiền. Cứ như vậy, ngay cả Tôn chưởng quầy cũng không chịu được nữa. Hắn vốn dĩ không tin tiểu thư Võ Uy Hầu phủ sẽ không có tiền, nhưng nhìn xem tư thế hiện tại......