Edit & Dịch: Emily Ton. Mọi người ở đây nhìn bộ dáng này của nàng, lập tức nổi lên tâm đồng tình. Hơn nữa, tình hình vừa rồi hai người đánh đố, tất cả mọi người đều xem ở trong mắt, chỉ cần là khách nhân tới tham gia hội đấu giá, trong lòng tất cả đều biết rõ ràng. Lập tức có người bùng nổ tinh thần trọng nghĩa đã bước ra làm chứng. "Không thể nào? Bạch nhị tiểu thư sao có thể nói như vậy? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều nhìn thấy đúng không?" "Đúng vậy, lúc ấy chính miệng Bạch nhị tiểu thư đã đáp ứng đánh đố, tất cả mọi người chúng ta có thể làm chứng! Có cả thảy mấy ngàn nhân chứng!" "Không sai, không phải là Bạch nhị tiểu thư cảm thấy mình mất mát quá lớn, cho nên muốn quỵt nợ đi? Hơn nữa, mười ba vạn lượng mua một lọ dưỡng linh đan, giá này xác thật là quá khủng bố......" "Ha ha, nàng có gì mà mất mát? Rõ ràng lúc ấy chính nàng đã oan uổng đường muội mình trước, cho nên hai người mới có thể đánh đố. Vì vậy, số tiền nàng phải trả là rất xứng đáng, không phải sao?" "Đúng vậy, thật không nghĩ tới, đường đường là tiểu thư Võ Uy Hầu phủ cũng muốn quỵt nợ? Trước kia ta còn cảm thấy nàng vừa mỹ mạo lại có thực lực, quả thực là nhân vật giống như tiên nữ, ai biết, nhân phẩm lại là kém như vậy??" Bạch Nhược Kỳ nghe âm thanh nghị luận của những người chung quanh, khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống! Nàng ta từ trước đến nay đều yêu quý thanh danh của mình nhất. Vì thế, tuy rằng ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh ở trong Hầu phủ, nhưng ra tới bên ngoài rồi, vẫn luôn giả trang rất khéo, để lại ấn tượng dịu dàng và ấm áp cho mọi người. Ai ngờ, hôm nay ở trong hội đấu giá hội bị Hoàng Nguyệt Ly chơi không nói, hiện tại nghĩ muốn quỵt nợ, còn bị nàng lớn tiếng khóc lóc, nháo đến nỗi mọi người đều biết! Loại lời nói này nếu như được truyền ra ngoài, đó chính là nàng ta sẽ trở thành trò cười trong toàn bộ kinh thành! Bạch Nhược Kỳ thiếu chút nữa đã cắn đứt cả hàm răng, hít sâu vài lần, mới miễn cưỡng bình tĩnh một chút. Nàng ta đi đến bên cạnh Hoàng Nguyệt Ly, hơi nhíu mày, nói: "Tam muội, ngươi...... sao ngươi có thể nói ta như vậy? Ngươi đã hiểu lầm tỷ tỷ, ta căn bản không có ý quỵt nợ!" Giọng nói của nàng ta hơi run rẩy. Rõ ràng là hận không thể xé xác thiếu nữ trước mắt, chỉ vì dư luận mà nàng ta phải giả dạng biến thành bộ dáng một tỷ tỷ rộng lượng, thật sự là nhẫn nhịn đến nỗi nội thương! Hoàng Nguyệt Ly liếc mắt nhìn nàng ta một cái, "Nhị tỷ, không phải vừa rồi ngươi không nói như vậy sao? Ngươi nói...... không nhớ rõ đã đánh cuộc cái gì với ta sao?" Gương mặt Bạch Nhược Kỳ hơi run rẩy một chút. "Ai da, Tam muội, tính ngươi thật sự nôn nóng! Vừa rồi do ta nghe lầm, cho rằng ngươi đang nói tới chuyện khác! Thì ra ngươi đang muốn nói tới sự tình hội đấu giá? Điều này sao ta có thể quên được? Nếu ngươi sớm nói rõ ràng hơn một chút với ta, sao ta có thể quỵt nợ?" "Thì ra là hiểu lầm......" Bạch Nhược Kỳ gật đầu, "Không sai, chính là hiểu lầm! Tam muội ngươi mau xuống đây đi, một nữ hài tử như ngươi, vén váy lên bò tới nơi cao như vậy, có hơi bất nhã......" Bạch Nhược Kỳ dùng một câu "hiểu nhầm" để lấn át sự tình. Sau đó chuyện vừa chuyển, ám chỉ Hoàng Nguyệt Ly cố ý gây chuyện, còn dùng dáng vẻ của nàng để nói, hiển nhiên là muốn đem lực chú ý chuyển dời đến trên người nàng. Hoàng Nguyệt Ly cong cong khóe miệng mỉa mai, từ trên bồn hoa nhảy xuống. "Một khi đã như vậy, không nên chậm trễ việc này, chúng ta nhanh chóng đi trước lấy đan dược đi!" Tất cả mọi chú ý của Hoàng Nguyệt Ly đều hướng thẳng về phía nội viện, một đám nhìn xem náo nhiệt vẫn không chịu tan đi, đều đi theo phía sau nàng. Bạch Nhược Kỳ vội vàng ngăn nàng lại, "Tam muội, ngươi đừng gấp như vậy! Chúng ta đợi chút nữa hãy đi lấy đan dược!" Hoàng Nguyệt Ly chớp chớp mắt, "Vì sao?" Vì sao? Đương nhiên là bởi vì nàng ta căn bản không có mười ba vạn một ngàn lượng! Tuy nhiên, nàng ta không thể nói như vậy. Nếu lúc này nói không có tiền, vậy không phải giống như quỵt nợ hay sao? Nếu điều này bị người khác nghe được, nàng ta làm thế nào để tẩy trắng đây!