Có lẽ đối với một số người, họ cho rằng cách nhất để chữa lành vết thương đó là bỏ quên nó ở đằng sau. Nhưng với tôi, tôi chọn cách đối mặt để giải quyết nó. Và cũng vì đó, sau khi chia tay, tôi với họ vẫn là một người bạn tốt. Chúng tôi vẫn đối xử với nhau như những người bạn khác, vẫn có thể cười nói, vẫn có thể hỏi han, trò chuyện và không nhất thiết phải tránh mặt. Đồng nghĩa với việc mỗi ngày chúng tôi vẫn nhắn tin với nhau đều đặn như thế, vẫn quan tâm nhau đều đặn như những đứa bạn thân. Nhưng điều này dường như đánh động đến "thiên hạ", bởi họ cho rằng: tình bạn thuần khiết không bao giờ xảy ra giữa nam và nữ, huống chi lại là người cũ. Rồi cũng từ đấy xuất hiện những tin đồn tôi và họ quay lại. Kể từ đó khoảng cách của tôi dần xa họ do tôi lùi lại. Sợ... Sợ người khác tiếp tục hiểu nhầm làm điều này đi ngày một xa... Sợ sẽ phiền nếu như họ có người mới thì tôi lại làm ảnh hưởng tới người ta nữa thì khổ... Thừa nhận với lòng là tôi chưa hẳn quên người. Nhưng rồi thời gian đã đổi thay tất cả. Tôi quên đi họ rồi. Họ chắc cũng không còn nhớ tới nữa. Kết thúc một thanh xuân. Thanh xuân của tôi có nắng. Nắng làm tôi say rồi bỏ tôi bơ vơ giữa phương trời của nắng ngự trị. Mây kéo nắng xa, xa dần, xa dần... rồi biến mất khỏi cuộc đời tôi. Cảm ơn nắng. Vì tất cả. Mọi thứ nắng đem lại cho tôi. Tôi sẻ cất giữ những niềm vui vào ngăn kéo. Còn nỗi buồn thì gói lại và ném đi thật xa.