"Người ta nói chuồn chuồn chỉ sống sót trong mỗi một mùa hè, chỉ một thời gian ngắn ngủi. Thanh xuân cũng vậy! Chỉ hiện hữu ở một khoảng thời gian ngắn, nhưng tỏa sáng - một đóm sáng dù mờ ngoài thời gian nhưng vẫn còn hằn dấu ở lòng mỗi người, ấm áp hơn cả nắng hè..." Bỗng một ngày, ta ngẫm lại. Những kỷ niệm đã qua, những cảm xúc tươi đẹp dần nhạt nhòa bởi thời gian. Thì liệu lúc đó, bạn sẽ làm gì? Thanh xuân là để mất họ, trải nghiệm nhiều cảm xúc của cuộc đời, mất lòng tin rồi được trưởng thành hơn. Anh Khang đã từng viết: "Anh bỏ lỡ em, em bỏ lỡ anh. Ai bỏ lỡ ai cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là ta đã bỏ lỡ nhau..." Thế đấy, vì thanh xuân bỏ người ở lại. Hay, người buông tay tôi rồi vụt chạy thật nhanh, để tôi mất đà rồi ngã, chạy qua cả thanh xuân của tôi. Làm mọi thứ bị mất trật tự của chúng. Thế mà những ngày sau đó, tôi cũng không khóc! Tôi cũng không ráng sức chờ đợi hay phấn đấu thêm nữa vì một người chưa bao giờ chịu cố gắng vì tôi. Tôi sống cho chính mình. Tôi buông! Mà cũng không phải, là họ buông tôi ra, tôi chỉ bất lực mà chấp nhận. Một mình không có gì là không ổn, nhưng đó là nếu không tính lúc ta tập tành bước một mình sau một quãng đường dài có một tấm lưng kề cạnh. Khó, sẽ khó nhưng không có nghĩa là không làm được. Người có thể buông tay, tôi có thể tự đứng lên. Người không muốn bước cùng vậy giờ chúng ta đôi lối đối lưng. Không cần gượng gạo chúc cho nhau hạnh phúc. Vì rất khó nói ra và cũng khó để lòng mà tin. Cứ như vậy, bước đi! Là cả hai dần lãng quên những thói quen của nhau. Lãng quên những ký ức của nhau. Vậy nên, hãy mỉm cười với những chuyện đã qua.