Người ấy biến mất rồi, như chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi vậy. Thật vậy, vì những thứ gì đến vội thì cũng sẽ đi rất nhanh... Phải tập sống với những ngày không có cậu. Mọi chuyện cứ ngỡ như hôm qua thôi. Nhưng giờ thì cậu chính thức bước khỏi cuộc đời tôi. Mọi chuyện trôi qua một cách đột ngột. Mọi thói quen bây giờ phải thay đổi. Phải chủ động trong mọi việc thôi. Một mình dạo phố, một mình nhâm nhi mấy quán vỉa hè, một mình vác xác đến trường, một mình nghe những bản nhạc mà bọn mình vẫn cùng nghe... một mình, vẫn ổn... Chỉ là tôi đã khóc. Khóc rất nhiều trong cái đêm mà tôi và cậu trở thành người lạ. Nhưng tôi vẫn luôn tươi cười trước mặt cậu. Tôi không muốn cậu thấy tôi yếu đuối. Không muốn cậu phải lo... à không vướng bận. Tôi có một thói quen, một thói quen xấu cực kỳ nhưng không tài nào bỏ được: đó là chờ tin nhắn của cậu. Và mỗi ngày như thế thói quen ấy lại ngấm sâu thêm một chút và làm phiền người hơn nhiều chút... Dạo này cậu gầy đi rất nhiều, ít cười hơn, cậu không hay nói cười như lúc trước, cậu bây giờ rất trầm. Học tập cũng sa sút thấy rõ. Có điều, tôi không đủ dũng khí đối mặt mà an ủi họ. Nên thôi.