Đã có cái thời tôi và cậu rất trẻ con, cậu nhỉ! Cậu giận tôi vì tôi quên rep tin nhắn, tôi lại hờn cậu vì chưa rõ mọi việc đã vội trách móc mình. Và lúc đó hai đứa chính thức "chiến tranh lạnh". Không nhìn mặt, không nói chuyện, không tin nhắn... Những hôm sau đó cậu cũng không chờ tôi đi học như thường ngày. Cậu đứng ở phía trước... rất xa, lại đi rất nhanh. Trông cậu rất ung dung, cậu quên mất tôi à? Thế là tôi "vô tình té" xuống đường. Không đau mấy tại tôi biết dàn dựng, với có chút ít kĩ xảo đương nhiên không thiếu âm thanh phụ họa. Kết quả. Cậu dừng lại có hơi ngoái đầu nhưng lại đi. Ôi! Tôi diễn xuất thần vậy mà. Một ngày, hai ngày, hai ngày rưỡi hai đứa cứ thế không liên lạc. Hôm nay, kể từ lần cuối cùng nói chuyện với cậu thời gian chính xác là 3 ngày 2 giờ 25 giây. Tôi chắc phải xin lỗi... Mở cửa nhà ra, hôm nay không thấy cậu đợi, phía xa cũng không . Haizz... Cậu giận dai gớm. Bỗng một cánh tay vòng tới kéo tôi về phía họ thì thầm : "xin lỗi". Mọi chuyện cứ như thế thay phiên nhau diễn ra. Một vòng tròn của Cãi vã - Chiến tranh lạnh - Xin lỗi . Điều này đương nhiên bình thường nhỉ? Bởi vì có giận nên mới có yêu, bởi vì thương nên mới đâm ra giận hờn.  Chỉ cần, đừng bỏ đi...