Vào một buổi sáng, người đứng đầu Hàn thị, Lãnh thị, Từ thị và cả thượng tá Phương Chí Cường trong quân đội đều nhận được một bức thư giống nhau. Nội dung bức thư chỉ vỏn vẹn một câu: MUỐN BIẾT SỰ THẬT VỀ CÁI CHẾT CỦA TRẦN HOÀNG NAM THÌ 20H TỐI NAY TỚI VÔ ẢNH. Bọn họ đương nhiên biết lá thư này không đơn giản nhưng nếu nó thật sự liên quan đến cậu thì sao? Dù có là cái bẫy bọn họ cũng phải đi. Đúng 20h, cả bốn người đều tụ họp tại căn phòng quen thuộc ở Vô Ảnh, vị trí ở giữa vẫn để trống. Đó chính là vị trí quen thuộc mà Trần Hoàng Nam vẫn ngồi, từ lúc cậu đi thì chỗ đó vẫn không có gì thay đổi. Lãnh Xuyên nhàn nhạt tựa người vào thành ghế, nhâm nhi ly rượu trong tay: “Tôi rất muốn xem cái người bí ẩn gửi thư cho chúng ta là ai?” Phương Chí Cường và Từ Chiến Hoằng cũng tò mò không kém gì cậu: “Có thể gửi thư trực tiếp đến sở chỉ huy của tôi mà không gặp trở ngại gì, xem ra thân phận của người này không tầm thường.” Từ đầu đến cuối, Hàn Minh Hạo luôn giữ im lặng nhưng bản thân cậu đang có một dự cảm, chỉ có một người mới có năng lực lớn như vậy. Cho đến khi người đàn ông từ bên ngoài bước vào, Hàn Minh Hạo đã tin rằng linh cảm của bản thân là đúng. Tất cả đều sốc khi thấy Trần Hoàng Nam ở cửa ra vào, là Trần Hoàng Nam bằng xương bằng thịt. . truyện đam mỹ Choang…. Ly rượu trong tay Lãnh Xuyên rơi xuống, sốc đến miệng nói lắp bắp: “Na…Nam…ca.” Cả bọn đồng loạt đứng phắt dậy: “Không thể nào, Nam ca…cậu còn sống.” “Đã lâu không gặp.” Trần Hoàng Nam liếc nhìn từng người. Đây là những anh em tốt, tri kỉ của cậu. Mấy năm qua hình như bọn họ đều trưởng thành rồi. À không, cho cậu rút lại ý nghĩ vừa rồi bởi tên Lãnh Xuyên vẫn đang ôm cậu khóc lóc đây này. “Huhu…Nam ca, cậu còn sống, thật tốt quá.” “Cậu không biết tôi nhớ cậu thế nào đâu…hức…” Nước mắt, nước mũi văng tùm lum. Mọi người: “…” Bruce vừa bước vào: “…” Gì đây trời, anh tưởng ông chủ chỉ thích em gái họa sĩ kia thôi chứ. “Khụ…khụ…” Cậu kéo Lãnh Xuyên ra khỏi người mình, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Băng còn chưa được ôm tôi đâu đấy, cậu yên phận chút.” Lãnh Xuyên: “…” Xuyên tổn thương nhưng Xuyên không nói. Hàn Minh Hạo nhớ lại sự việc ở nhà hàng: “Người xuất hiện ở nhà hàng hôm đó, là cậu.” “Phải.” Cậu không thể trực tiếp gặp ngay Băng Băng khi vừa về nước nhưng cậu rất nhớ cô nên thường hay đi theo cô để ngắm nhìn từ xa. Chỉ là cậu không ngờ giác quan của cô nhạy bén như vậy, tối đó mà cậu không chạy nhanh thì kiểu gì cũng bị cô bắt gặp. Bụp… Vừa dứt lời cậu đã ăn trọn cú đấm của Hàn Minh Hạo. Bruce thấy thế vội tiến lên ngăn lại nhưng bị Trần Hoàng Nam đẩy ra: “Để cậu ấy đánh đi.” Hàn Minh Hạo chẳng kiên dè gì, trực tiếp đấm thêm mấy cú nữa mà lần nào cũng dùng lực rất mạnh. Nếu bình thường cậu đánh không lại Trần Hoàng Nam nhưng lúc nổi điên thì chưa ai nói trước được kết quả. “Thằng chó, mày còn sống tại sao không xuất hiện, tại sao lại giả chết. Mày có biết Băng Băng vì mày mà đau khổ thế nào không hả?” Trần Hoàng Nam lúc này đã nằm bẹp trên sàn nhà, Hàn Minh Hạo lại không nỡ xuống tay thêm nữa đành buông cổ áo cậu ra. Bruce nhanh chóng tiến đến đỡ cậu dậy: “Keith, cậu không sao chứ, sao lại chịu trận thế?” “Tôi đáng bị như vậy?” Cậu lau đi vệt máu ở khóe môi lại nhìn đến vẻ mặt ngây ngốc của Phương Chí Cường và Từ Chiến Hoằng, không nhịn được bật cười: “Tôi còn sống các cậu không vui hay sao mà phát ngốc thế kia?” “Không phải, chỉ là bọn tôi kinh ngạc đến mất ngôn ngữ luôn rồi. Đây rốt cuộc là chuyện gì?” “Chuyện này kể ra dài dòng lắm. Tôi muốn giải thích với Băng trước.” “Nhưng cậu hiện tại đang ở đâu? Còn nữa…” Từ Chiến Hoằng chỉ tay vào Bruce: “Sao anh ta lại gọi cậu là Keith.” “Keith là tên bên Mỹ của tôi, là chủ tịch tập đoàn N.B”1 Cả bọn lại sốc lần nữa. “Cái gì? Cậu nói cái tập đoàn to lớn đó là của cậu á? Còn Trần thị thì sao?” “Thì tôi quản lí cả hai, tôi quản lí Trần thị nhưng dưới danh nghĩa của ba tôi.” Không thể tin nổi, người gì đâu mà trâu bò dữ. “Vậy tiếp theo cậu định làm gì?” “Thì việc chính hôm nay nè, tôi muốn tạo cho Băng một bất ngờ thôi.” Lãnh Xuyên ngây thơ nói một câu: “Sẽ không có vụ giả chết nữa chứ?” Trần Hoàng Nam sa sầm mặt: “Cậu còn muốn tôi đi thêm bao nhiêu năm nữa hả?” “Ớ tôi lỡ miệng ý mà…haha…” “Nghe cho rõ đây, kế hoạch của tôi là…” Một lúc sau, ai nấy cũng vui vẻ rời khỏi Vô Ảnh. Tròng phòng còn lại Trần Hoàng Nam và Hàn Minh Hạo. Bruce thức thời ra ngoài từ sớm, còn không quên đóng cửa. Hai con người làm mưa làm gió trên thương trường đã tôi luyện được kĩ năng che giấu cảm xúc rất tốt. Trừ khi ở trước mặt người mình có thể hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối, còn lại đều không nên thể hiện quá nhiều cảm xúc, như vậy rất dễ để đối phương nắm thóp. Hàn Minh Hạo lên tiếng trước: “Việc cậu còn sống làm tôi khá bất ngờ đấy.” “Cậu cũng vậy, cho tôi một bất ngờ lớn như thế. Cậu vậy mà cũng thích Băng.”.