Hoắc Thiên Phái nhìn sắc mặt cô đỏ bừng, giống một quả táo đỏ, cười nói: “Hoắc gia đi đến giai đoạn này, không biết có bao nhiêu hạng người xấu xa đánh chủ ý, nếu cháu là người của Chấn Dương, cũng chính là nửa người trong nhà, cho nên, tuyệt đối không thể thiếu một vệ sĩ giỏi giang.”
Gia Ý ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại đánh bàn tính, con trai của ngài đâu sợ cháu bị người xấu nhìn trúng, là sợ cháu chạy mới đúng đi!
Nhìn dáng vẻ vui mừng của ông cụ, cô thực sự có chút áy náy, nếu ông cụ biết mình là bạn gái giả, nhất định sẽ rất thất vọng đi.
Bất tri bất giác, sắc trời dần tối.
Hoắc Thiên Phái thấy cô không ngừng nhìn thời gian trên điện thoại, liền biết thằng nhóc kia có quy định thời gian đi ra ngoài, không muốn làm cô khó xử: “Gia Ý, cháu đi về trước đi, bác biết, Chấn Dương không thích cháu tới Hoắc Viên.”
Gia Ý mím môi, rốt cuộc nhịn không được: “Thật ra bác trai vẫn rất tốt với bác gái, đến bây giờ còn dùng hoa lan để tưởng niệm bác gái, về sau anh ấy nhất định sẽ hiểu.”
Hoắc Thiên Phái ngẩn ra, không nghĩ tới cô đã biết, lại không tức giận, cười cười, nụ cười có chút thương cảm: “Trước khi bà ấy chết, bác cũng không thể gặp bà ấy một lần cuối cùng, để bà ấy một người lẻ loi rời đi. Chấn Dương hận bác cũng đúng thôi.”
“Nhất định bác trai có lý do của mình.” Đôi mắt Gia Ý tỏa sáng lấp lánh, thập phần khẳng định nói.
Hoắc Thiên Phái có chút cảm động, mấy chục năm nay chưa từng mở rộng cõi lòng, cảm khái: “Lúc bệnh tình của Bội Lan nguy kịch, sợ ảnh hưởng tới việc bác đi nói chuyện làm ăn, đã gọi điện cho bác, lừa bác nói không có việc gì, đã khỏe rồi, để bác về muộn hai ngày, không cần phải gấp gáp……” Lúc nói biểu tình vô cùng thương tâm, “Bác đâu biết rằng bà ấy lừa bác vì muốn bác yên tâm? Cứ như vậy, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt lần cuối.”
“Vì sao bác trai không giải thích với Chấn Dương?” Gia Ý nhíu mày.
“Hữu dụng sao?” Hoắc Thiên Phái cười khổ lắc đầu, càng giải thích, con trai càng cho rằng mình đang che giấu sự thất trách, ông ôn hòa nói: “Không còn sớm, cháu đi trước đi. Bác kêu lão Âu tiễn cháu.”
Gia Ý đứng dậy: “Không cần, cháu nhớ đường, không cần làm phiền Âu quản gia, George đi theo cháu là được.”
Hoắc Thiên Phái cười cười, theo ý cô.
Gia Ý rời khỏi nhà ấm trồng hoa, dọc theo đường nhỏ đi đến cửa lớn Hoắc Viên, George cũng theo ở phía sau cách đó không xa.
Gần đến 6 giờ chiều, không biết người đàn ông kia đã về khách sạn chưa? Vẫn nên về nhanh chút! Cô bước đi nhanh hơn.
Mới đi ra cửa lớn Hoắc Viên, phía trước xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Người đàn ông thấy Gia Ý, chọn môi, đi lên trước chặn đường.
Gia Ý nhìn người đàn ông trước mắt, tuổi trẻ anh tuấn, mái tóc màu nâu, từ trên xuống dưới đều mặc hàng hiệu, vừa thấy liền biết là cậu ấm, khuôn mặt có chút tương tự với ai đó, a, đúng, là Diêu Trân Như mới gặp hôm qua.
Chẳng lẽ là con trai Diêu Trân Như, em trai cùng cha khác mẹ của người đàn ông kia?
Hoắc Chấn Hiên nghe nói hôm qua anh trai dẫn bạn gái tới Hoắc Viên, vừa nãy nghe nói vị La tiểu thư kia lại tới nữa, anh ta liền lặng lẽ đi đến gần nhà kính trồng hoa, nhìn thấy cô gái đang nói chuyện vui vẻ với ông cụ ở bên trong, ánh mắt không khỏi chợt lóe, a, người này chính là tân sủng mới của anh trai.
Hóa ra, cái người như quỷ la sát luôn mặt lạnh trong thương trường, nhiều năm không có bạn gái, vẫn có người yêu thích?
Tuy cô gái này còn non chút, gia thế cũng rất bình thường, nhưng lớn lên không tệ, bề ngoài giống như một đóa hoa bách hợp, làm đàn ông có loại ảo giác muốn nắm cô trong bàn tay để chà đạp.
Càng đáng quý hơn là có thể khiến ông cụ vui vẻ.
Bởi vì việc phái paparazzi theo dõi anh trai đã bại lộ, tối hôm qua Hoắc Chấn Hiên trở về bị ông cụ mắng một trận, còn bị ông cụ khóa mấy tấm thẻ tín dụng, giờ phút này, trong mắt anh ta chợt lóe tia sáng, toát ra vài phần lạnh lẽo.
Dựa vào cái gì tất cả những thứ tốt trên đời đều của anh trai.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
72 chương
55 chương