Sủng Phi

Chương 61

Nghe được lời nói của Sầm Mặc, Chung Linh mỉm cười, nàng nghe ra được trong lời nói của Sầm Mặc đối với hài nhi trong bụng của nàng rất là kỳ vọng và yêu mến. Ngũ tướng rơi đài, danh tiếng bên trong hậu cung cũng đủ thỏa đáng, bối cảnh lại rất tốt, cũng chỉ có một Chung Linh. Không nói có Vệ Khiêm và Bùi Chiêu vẫn được Hoàng thượng trọng dụng và bồi dưỡng, d dlqđ đối với bản thân Nhạc phu nhân cũng được Hoàng thượng xem trọng và đã vượt xa với những Phi tần khác. Mà Bùi Loan là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Bùi Chiêu đã sớm được Hoàng thượng gả cho Vệ Khiêm, nhà hai người vẫn giam giữ con ở trên người. Trước văn đã có Vệ Khiêm, quân sự thì có Bùi Chiêu, trong hậu cung lại có Nhạc phu nhân. Tất cả mọi người đều muốn leo lên này một nhánh thế lực, lấy một cái mưu kế thật tốt cho tương lai. Mà bản nhân Chung Linh hồn nhiên không để mấy lời đồn đại nhảm nhí này ở trong lòng, chỉ quan tam chăm sóc thân thể của mình, mà mà chuẩn bị sinh hài nhi. "Đưa Bùi loan đi, có phải nàng cảm thấy có chút tẻ nhạt hay không?" Sầm Mặc ngồi ở bên trong nhà trò chuyện cùng với Chung Linh. "Làm sao sẽ, thần thiếp cũng không thể giữ Loan nhi cả đời được." Ở đầu năm, thời điểm Bùi loan trở về Bùi phủ, chuẩn bị thành hôn cùng Vệ Khiêm, "Nếu thật giữ cả đời, chỉ sợ nàng cũng không nghe theo. Trở lại, Thận nhi cũng đã hai tuổi rồi, nhìn hắn thần thiếp cũng không cảm thấy nhàm d dlqđ chán." "Rốt cuộc hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng không sợ hắn đụng phải ngươi." Sầm Mặc vẫn bày tỏ biểu hiện không đồng ý của mình, mỗi lần vào lúc hắn tới, Sầm Thận liền trốn đi xa xa. "Thận nhi đối với người em trai này rất mong đợi vô cùng." Chung Linh khóe miệng cong lên, "Hắn vẫn luôn cho là hắn nhỏ nhất, hắn cũng muốn cá so với đệ đệ hắn còn nhỏ hơn sớm ngày chăm sóc hắn." "Linh nhi, ngươi nói lời trong lòng với Trẫm." Giờ phút này cung nữ cũng đã ra ngoài hết, bên trong nhà chỉ có hai người bọn họ, "Đối với Thận nhi, nàng nghĩ như thế nào." Nụ cười khẽ thu lại, vẻ mặt Chung Linh cũng nghiêm túc lại: "Nếu muốn thần thiếp nói thật, hiện tại Thận nhi còn nhỏ, An nhi còn chưa ra đời, cái gì đều nhìn không ra, lại có thể có ý nghĩa gì." "Chỉ là, thần thiếp nghĩ tốt nhất, chính là huynh đệ hai người có thể cùng nhau hòa thuận ở chung, nếu là An nhi có trách nhiệm chức trách tài năng lớn, thần thiếp hi vọng Thận nhi có thể ở bên cạnh phụ trợ, huynh đệ giúp đỡ nhau." Vẻ mặt Chung Linh nghiêm túc lại, "Dù sao hậu cung d dlqđ về sau, cũng không chỉ có hai người bọn họ là Hoàng tử, cũng nuôi dưỡng ở dưới gối của thần thiếp, quả thật không đành lòng nhìn thấy bọn họ trở mặt thành thù." Sầm Mặc nhìn thật sâu nàng một cái, gật đầu một cái. Nếu đây là hi vọng của Chung Linh, tự nhiên hắn sẽ bồi dưỡng hai người hướng từng hướng đi cho hai người.  "Chỉ là, nếu như Thận nhi thật sự không đảm nhận nổi, Hoàng thượng cũng không cần làm khó. Chỉ cầu để cho bọn họ giàu có sung túc an nhàn, cả đời bình an, nô tì cũng đã thỏa mãn." Mặc dù nói như vậy, nhưng Chung Linh cũng không tránh được lo lắng. Nếu đứa bé của mình không có đầy đủ năng lực, ở dưới mắt nhìn chằm chằm những người khác, có bảo toàn chính d dlqđ mình hay không đây cũng là một việc. Mình và Sầm Mặc  chỉ bảo vệ được nhất thời, cũng chưa chắc bảo vệ được một đời. Coi như Triệu thái y chuẩn đoán sai lầm rồi, không phải là một bé trai, tương lai, nàng có hoàng tử, cũng giống như nhau. Sầm Mặc cũng chỉ cười cười không hề nói gì nữa, việc do người làm, chỉ cần bẩm sinh không phải ngu dốt, đào tạo từ nhỏ, làm sao lại không có Đế Vương tài giỏi. Đúng rồi, nữ nhân nào lại không muốn cho con trai của mình trở thành người có tài, hắn hỏi lên như vậy, quả thật là uổng công vô ích. Nhìn vẻ mặt Sầm Mặc, Chung Linh biết rõ trong lòng đối phương đã có tính toán, cũng không có tra cứu tiếp nữa, đang muốn đổi đề tài, vẻ mặt lại không nhịn được chượt biến đổi, kinh ngạc thốt lên một tiếng. "Làm sao?" Sầm Mặc phục hồi tinh thần lại, mặt cũng hưng phấn, "Có phải An nhi đá nàng hay không? Ở đâu ở đâu?" Chung Linh dở khóc dở cười nói: "Hoàng thượng, chỉ sợ thần thiếp sắp sinh rồi!" Triệu thái y cũng đã nói cho nàng biết trước là nàng sắp sinh, mặc dù có chút căng thẳng nhưng cũng không đến nỗi hốt hoảng. "Sắp sinh?" Theo bản năng, sau khi Sầm Mặc lặp lại một câu, mới lập tức chạy ra khỏi cửa, báo cho thái giám cung nữ biết. Chung Linh sắp sinh, tất nhiên Sầm Mặc lo lắng là điều không cần phải nói, cũng may thân thể Chung Linh cũng không tệ, Hoàng tử cũng không có đày đọa nàng, vì vậy một khi đầu thai tới, coi như là hết sức dễ dàng. "Chúc mừng Hoàng thượng! Là một Hoàng tử!" Mặc dù trước thái y chẩn đoán bệnh nói có thể là một Hoàng tử, nhưng có sinh ra một Hoàng tử hay không lại không thể khẳng định. Không biết là bởi vì có liên quan tới Đại hoàng tử hay không, trước tiên thái y cùng với bà đỡ phải thấy được tình huống của Nhị Hoàng tử mới dám tới báo tin, "Là một Hoàng tử hết sức khỏe mạnh!" Sầm Mặc vô cùng vui vẻ kết quả một lát, rồi sau đó vô cùng phấn khởi không để ý người làm khuyên can mà chạy vào phòng sinh. Nhìn thấy Chung Linh nhắm hai mắt lại nằm ở trên giường, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm. "Bẩm Hoàng thượng, bởi vì quá mức mệt nhọc nên nương nương mới ngủ mê man, thân thể cũng không có gì đáng ngại." Một bên thái y lập tức thấy Sầm Mặc mà nói một câu, vẻ mặt Sầm Mặc lúc này mới từ u ám chuyển sang sáng trong. Đợi đến khi Chung Linh khôi phục hơi sức tỉnh lại, đã nhìn thấy Sầm Mặc đã ở bên cạnh giường ngồi, mặt dịu dàng nhìn mình. Có chút tốn sức quay đầu đi, đã nhìn thấy một đứa trẻ ở trong tã lót an tĩnh ngủ. Mặc dù cũng có nhiều nếp nhăn xấu xí hề hề, nhưng mà ở trong mắt Chung Linh nhưng cũng đã tự động trải qua mỹ hóa. Đây chính là đứa bé mình mang thai gần mười tháng mới sinh ra, là đứa bé của nàng cùng với Sầm Mặc. Nhìn hắn, Chung Linh chợt có chút đa sầu đa cảm. "Làm sao vừa tỉnh thì lại khóc rồi? Thái y nói rồi, trong vòng một tháng nàng không được khóc." Một bên Sầm Mặc lấy ra cái khăn thay nàng lau đi nước mắt. Chung Linh bị lời nói của hắn chọc cho nên không nhịn được cười một tiếng, làm sao thái y sẽ nói ra những lời không khen người khóc như vậy. "Xem một chút, Tiểu An của chúng ta." Sầm Mặc muốn đưa tay trêu chọc, lại lo lắng sợ đánh thức hắn, "Cũng có tinh thần, khóc một lúc lâu mới ngủ." Chung Linh chỉ cười, không có nói tiếp gì. "Đây là đứa bé của chúng ta." Trong lòng Sầm Mặc cũng phức tạp cực kỳ, nhưng hạnh phúc lại chiếm cứ hơn phân nữa, "Trẫm đã hạ chỉ, lập An nhi làm thái tử." Chung Linh cả kinh, nụ cười trên mặt cũng thu lại. "Trẫm biế, nàng không cần phải nói gì." Sầm Mặc ngăn cản lời nàng muốn nói, "Hắn là hài nhi của Trẫm, Trẫm muốn từ nhỏ hắn phải tôn quý nhất." "Nhưng sẽ làm hư hắn." Mặc dù vô cùng lo lắng An nhi có thể trở thành cái gì đó để cho mọi người chỉ trích hay không, nhưng sau khi các ý đó quay đi quay lại trăm ngàn lần, đều chỉ còn dư lại một câu nói. Nếu Sầm Mặc dám nói như vậy, dám làm như vậy, tự nhiên mình cũng co sự nắm bắt. "Trẫm muốn tương lai hài nhi của mình trở thành Hoàng thượng, làm sao lại làm hư hắn." Sầm Mặc xem thường nói, về học thuật Đế Vương, hắn cũng có một sự tâm đắc của mình. Mặc dù nhìn bộ dáng hết sức tự tin của Sầm Mặc, nàng vẫn cảm thấy, tương lai hắn còn phải cưng chiều An nhi hơn là mình. Sau khi Sầm Mặc rời đi, từ trong miệng Vân nhi Chung Linh mới biết, trong lúc mình ngủ mê man, Sầm Mặc đã làm rất nhiều chuyện. Đại xá thiên hạ, lập An nhi làm thái tử, mình lại tấn phong làm Hoàng Quý Phi. Chỉ đứng sau Hoàng hậu, cao hơn Quý phi. Nàng vốn cho là mình cao nhất cũng chỉ là phân vị Quý phi thôi, nhưng không ngờ, lại trực tiếp đưa nàng đến vị trí cao nhất. Sẽ không ai tự tìm phiền phức  nói lên dị nghị, cũng không có ai dám nhắc tới dị nghị. Nâng đỡ Vệ Khiêm, Bùi Chiêu, sắc phong Nhạc phu nhân làm Hoàng Quý Phi, tất cả đều chặt chẽ ở liền cùng nhau, không thể phân chia. Trong lòng mọi người cũng mơ hồ hiểu, tại sao Hoàng thượng nâng đỡ hai nhà Bùi Vệ mạnh như vậy, không riêng gì ngoại trừ đi thế lực Ngũ tướng, đồng thời cũng là vì làm nền cho thái tử điện hạ tương lai. Lòng Đế vương, quả nhiên sâu không lường được. Dĩ nhiên lễ đầy tháng của Thái tử cũng chưa từng có náo nhiệt, ngoại trừ một nước nhỏ như nước Tử Thần cũng phái người tới chúc mừng, ngay cả nước Chu Tước cùng với nước Huyền Vũ cũng cố ý phái người đưa tới quà tặng trân quý. Chỉ là, thời điểm Sầm An đang tiếp thụ lễ rửa tội, liền lộ mặt, hiện tại đã bị đuổi về cung Vân Tường thật sớm. Hai con con mắt tròn vo của Sầm Thận nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, muốn đưa tay sờ một cái, nhưng cánh tay nhỏ Sầm An vừa động, hắn lại bị hù phải thu hồi cánh tay lại. "Xem Đại hoàng tử một chút, thế nhưng lại yêu thích Thái tử điện hạ rồi." Tưởng Nhi cười nhìn hai người chuyển động cùng nhau, vừa nói chuyện với Chung Linh. Vẻ mặt dịu dàng Chung Linh nhìn bọn họ, sau khi Sầm An ra đời, người trong cung Vân Tường cũng khó tránh khỏi sự chú ý đều chuyển lên trên người hắn, chỉ là hình như Sầm Thận bất giác giống như vậy, mình cũng chỉ quan tâm tới tiểu đệ đệ vừa sinh ra. Vốn nàng còn lo lắng Sầm Thận cũng nhờ đó mà cáu kỉnh, nhưng bây giờ xem ra lại ngược với suy rất nghĩ nhiều. "Chỉ là nương nương không có nhìn thấy lễ đầy tháng của Thái tử điện hạ, thật là đáng tiếc." Vân nhi ở một bên nói, "Trường hợp lần này, so với thời điểm lần trước người của nước Chu Tước cùng nước Huyền Vũ tới còn náo nhiệt hơn!" Bởi vì cần phải nghỉ ngơi, bình thường lễ đầy tháng hoàng tử ruột thịt của mình mẫu phi đều sẽ không tham gia, mà theo thông thường Hoàng thượng cũng chỉ đưa theo Phi tần có phân vị cao hơn các Phi tần khác ở bên cạnh. Nhưng mà, Chung Linh nghĩ cũng xa hơn chút, theo lời nói trước Sầm Mặc đã nói với nàng, ý đồ của nước Chu Tước cùng với nước Huyền Vũ đến cũng có chút suy nghĩ sâu xa đáng giá, nói như vậy, chỉ là lễ đầy tháng, hoàn toàn không có cần thiết trịnh trọng tới chơi như thế, phần lớn là ở lễ trưởng thành của hoàng tử và lễ lên ngôi thì mới sẽ chính thức tới chơi. Ngày trước, hình như lại truyền tới chuyện biên giới hai nước Chu Tước Huyền Vũ có nhiều xung đột, như vậy lần này bọn họ đến, chỉ sợ cũng không chỉ là vì chúc mừng lễ đầy tháng của thái tử rồi. Lắc đầu một cái, quả nhiên mặc kệ là tình hình ngoại giao chính trị ở thời đại nào, đều là để cho người khác nhức đầu vô cùng. Bọn họ đã đến như vậy rồi, tất nhiên trong vòng ba đến năm ngày sẽ không rời đi, mà cũng bởi vì bọn họ đến mà Sầm Mặc cũng trở nên bận rộn, so với thời gian ở cùng với thái tử lúc trước thì ít đi rất nhiều. "Nương nương, Hiền phi nương nương cầu kiến." Bây giờ phân vị Hiền phi đã ở Hoàng Qúy Phi, nhưng trong tay vẫn như cũ nắm giữ quyền lợi của hậu cung, không thể bảo là không xấu hổ. "Tham kiến Hoàng Quý Phi." Sắc mặt Hiền phi vân như thường tới hành lễ, mặc dù đã sớm biết có ngày này, nhưng chợt tới, nàng vẫn còn có chút không thích ứng được. So với nàng lúc trước sau khi Cung Mẫn Hoàng hậu tiến cung, thế nhưng sau môt cái lại lên được vị trí Quý phi, ngày đó trong lòng của nàng cũng không giống như hôm nay. Thậm chí, vẫn còn qua không kịp. "Tỷ tỷ......" Trong lời nói Chung Linh cũng có chút lúng túng, mặc dù Hiền phi thân là nữ nhân của Sầm Mặc, nhưng ở trong hậu cung lại có quan hệ tốt nhất với nàng, nếu không phải đang ở cái thời đại này, đều là nữ nhân của Hoàng thượng, nhất định bọn họ có thể trở thành bằng hữu tốt nhất. "Đã làm khó Hoàng quý phi rồi còn chịu gọi ta một tiếng tỷ tỷ." Hiền phi hơi xúc động lắc đầu, từ đầu đến cuối nàng thủy chung xuất giá vì người, "Hậu cung vô chủ, Hoàng quý phi chính là người đứng đầu hậu cung, quyền lợi quản thúc hậu cung này, tự nhiên cũng phải cần giao cho Hoàng quý phi." Nàng nói xong lời này, phía sau tiểu cung nữ liền nâng khay bước lên phía trên một bước, tấm vải đỏ trong mâm được nhấc lên, ở bên trong là ấn tỉ tượng trưng cho quyền lợi hậu cung. "Tỷ tỷ không cần phải làm như vậy, hai người tỷ muội chúng ta vẫn như trước cùng nhau quản lý như vậy không phải tốt hơn sao?" Ngược lại, lời này Chung Linh đều thật lòng, thời điểm trước kia hai người cùng nhau chia sẻ quyền quản lý hậu cung đúng là rất tốt. Những chuyện này đều rơi xuống trên người một người, cũng sẽ không giống trước thực dễ dàng như thế. "Trong hậu cung Phi tử có quyền lợi cao nhất sẽ là người quản lí hậu cung, nhưng chính miệng hoàng thượng nói rằng, thân là Tần phi làm sao có thể không tuân theo." Hiền phi lắc đầu nói, "Trước hoàng thượng để cho hai người chúng ta cùng nhau trông coi, nhưng mà cũng chỉ là bởi vì danh hiệu Hiền phi vẫn không ép được mọi người. Mà Hoàng quý phi cũng không giống nhau lắm.” Nàng đã sớm xem rõ ràng, mặc dù cho tới bây giờ chuyện cũng có mấy phần không muốn, nhưng lại cũng không thể bởi vì đối với quyền lợi này mà lòng lưu luyến mà đốt quách hành hành động này cho rồi. Hoàng quý phi vẫn còn trẻ tuổi, thiện tâm. Dựa vào chuyện mình hôm nay làm ra, chỉ sợ ở trong lòng nàng cảm thấy mình thiếu đi một phần tình rồi. Chỉ dựa vào cái này, cộng thêm với thái độ mấy năm này của hoàng thượng đối với nàng, ngày sau ở nơi hậu cung này cũng có một chỗ ngồi cho mình. Đợi đến khi Hoàng quý phi ngồi trên phân vị này lâu hơn một chút, nàng cũng sẽ không nghĩ đến những thứ không cần thiết như này và cũng không nghĩ nhiều nữa mà mềm lòng.