Sủng phi của pharaoh

Chương 4 : ( tiếp )

Lễ Tháp Hách lẳng lặng đánh giá Ngải Vi một lát, rồi lại tiếp tục nói. “Nefertari….nghe rất lạ….À thực ra, chúng ta đang gặp một ít phiền toái, mà ta nghĩ chỉ có ngươi mới có thể giúp được chúng ta…” What? Ngải Vi trừng mắt nhìn Lễ Tháp Hách chỉ để lộ duy nhất hai con mắt, cô không nghe nhầm đấy chứ? Chính mình còn đang gặp rắc rối lớn thì làm sao có thể giúp bọn họ? Dù có thể thì cô cũng không còn sức lực để mà giúp. Ngay tại thời điểm bây giờ, cô muốn mở miệng một mực từ chối, nhưng hắn lại lên tiếng: “ Lúc trước không phải ngươi nói lạc đường sao? Nếu như ngươi giúp chúng ta việc nhỏ này, ngày mai chúng ta sẽ gọi người đưa ngươi về nhà an toàn” Cô có thể trở về sao! Đúng vậy, chỉ cần trên đại lục Châu Âu thì không ai là không biết tập đoàn Ngải Thị cả, khi ấy trực tiếp đến ngân hàng liên lạc với anh trai thì chắc chắn có tiền, tội gì không đợi đến “ Ngày mai”. Lúc đầu tưởng rằng phản ứng đầu tiên của Ngải Vi là một mực từ chối, nhưng lúc này cô vẫn đứng im không lên tiếng, tên tóc đỏ hơi mở miệng, giường như rất thiếu kiên nhẫn hướng tên áo trắng nói. “Không cần thương lượng với nàng ta, trực tiếp bắt về là xong, không phải sao?” “Nhưng cũng rất muốn sự đồng ý của tiểu thư Nefertari a~” “Sao lại nhất định là nàng? Vị tiểu thư này dường như không tự nguyện giúp đỡ” “Tiểu thư Nefertari có tóc màu vàng, hai to tròn mắt màu xanh biển thật sự là hiếm thấy, như vậy mới có thể thỏa mãn kế hoạch với “Hắn” được”. “Chúng ta chỉ cần chuẩn bị đủ số lượng. Tùy tiện thêm bớt là tốt rồi, dù sao “Hắn” cũng sẽ nhất định đem nàng ta ra giúp vui cho những tiết mục còn lại, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến việc lớn…..” “Mạnh Đồ Tư, ta cảm thấy tiểu thư Nefertari đây là sự lựa chọn thích hợp nhất” Lễ Tháp Hách vẫn ôn hòa như trước, cắt ngang lời nói của Mạnh Đồ Tư, tiện đà tiến lại gần Ngải Vi “Tiểu thư Nefertari, mong ngươi giúp ta việc phiền toái này, hôm nay chính là một ngày ngắn ngủi, chỉ cần ngươi tham gia một bữa tiệc nho nhỏ vào buổi tối, thì nhất định ngày mai ta sẽ đưa ngươi về nhà an toàn” Ngải Vi bĩu môi, trong lòng sớm bất mãn vì cuộc đối thoại của bọn họ. Tiệc tùng gì cũng chẳng liên quan đến cô, còn “Hắn” là ai cô cũng chẳng cần biết dù sao thì cô với "hắn " cũng chưa từng gặp mặt. “Không được, tôi còn việc gấp….Á~” Chưa nói xong, Ngải Vi đã bị tên tóc đỏ vác lên vai, khiến cô hoảng sợ, không ngừng la hét và giãy dụa “Để ta xuống…” “Lễ Tháp Hách, không còn nhiều thời gian để đôi co với nàng ta, chúng ta còn nhiều việc phải làm, nếu đã quyết định thì mau đem cô gái ngoại quốc này về” Mạnh Đồ Tư ngắt lời Lễ Tháp Hách rồi nhanh đi đến con ngựa màu đen gần đó, hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của cô, chậm rãi mà nói “Chỉ cần ngươi đừng làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta thì tốt rồi, hiện tại xem bộ dạng ngươi như vậy khiến cho ta thật đau đầu” Lễ Tháp Hách không khỏi nhẹ nhàng cười lên tiếng “Yên tâm, đến thời điểm ấy sẽ không phải là cái bộ dạng này. Là do ngươi tính tình nôn nóng, ta thật sự lo lắng sau này Bubka có thể sẽ giống ngươi” “Có quan hệ gì đệ đệ của ta, kệ thằng nhóc đó đi..” Tên tóc đỏ than thở một tiếng, đưa Ngải Vi đặt lên lưng con ngựa màu đen “ Tốt lắm, tiểu cô nương, đây chính là ngựa quý của ta tên là “Hắc Băng”, người bình thường không được ngồi lên đâu” Lễ Tháp Hách lại tiếp tục cười lên khiến Ngải Vi có vài phần tức giận, trong khi đó tên tóc đỏ kéo dây cương khiến con ngựa di chuyển trên mặt cát, cô lập tức sợ tới mức nhanh chóng ôm lấy cổ con ngựa “Các ngươi tuy rằng thần kinh rất không bình thường nhưng ta thực sự chưa muốn chết!” Ngải Vi lớn tiếng kêu, mắt nhắm lại, dùng sức nắm lấy bờm ngựa ở phía trước, cảm nhận được một luồng gió nóng xẹt qua bên tai một cách nhanh chóng. Phật tổ ơi! Chúa Giê-xu ơi! Anh trai ơi! Con không muốn chết !!!! Cô muốn đi Cambridge đọc sách, đi mua trang phục mốt nhất của Burberry, lại muốn cùng anh trai đi trượt tuyết! Nhưng lại bị hai cái tên thần kinh này bắt cóc, không biết bản thân sẽ bị biến thành cái gì? Ai có thể nói cho cô, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì nha!!! * ***** Ngựa kịch liệt chạy, xung quanh dần dần nghe thấy được những tiếng ồn. Hẳn là người địa phương đi.Có thể do cảm thấy bản thân đã cân bằng trên lưng ngựa, Ngải vi chậm rãi mở mắt. !!!!!!!! Không thể nào! Không thể tin được! Ngải Vi mở to hai mắt nhìn mọi thứ xung quanh, bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình thần kinh không được bình thường. Cho dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy xung quanh toàn những pho tượng bằng đá lớn, khi nheo hai mắt lại vẫn cảm thấy hào quang của những công trình điêu khắc màu vàng chói lóa. Đây chính là Cung điện Thần Mặt Trời! Những khối thạch màu vàng hoa lệ, những cái trụ to được điêu khắc tinh tế với các đường nét, kết cấu kì lạ. Phía trên có hình của những con người với những bộ dạng khác nhau nhưng trang phục hết sứ độc đáo nhưng quen thuộc. Kiến trúc đơn giản, Ngải Vi cũng nhận thấy được nơi này hết sức xa hoa, mang theo hơi thở xa xưa. Cô cũng khôi phục ý thức khi chính bản thân mình mơ hồ nhìn thấy được Kim Tự Tháp, tất cả những suy nghĩ bên trong đầu nối liền với nhau khiến cô cảm thấy bất an. Cúi đầu, có thể nhìn thấy tất cả mọi người mang trên mình những bộ trang phục hết sức kì quái, trang sức màu vàng còn trên tay thì cầm những dụng cụ bằng đồng. Càng thêm kinh ngạc và sợ hãi hơn khi cô cảm thấy nơi này không có tồn tại dấu vết của một nền văn minh hiện đại nào: không có ô tô, đường nhựa, không có sân bay, không có thủy tinh cũng như đừng có mơ mộng gì đến camera hay máy ảnh. Cô hiện tại đã biết và hết sức hãi hùng dù không muốn tin nhưng vẫn phải tin, đó là sự thật! Nơi này không phải là sân trường quay phim, cũng không phải là bệnh viện thần kinh, nơi này, nơi này là,……… “Ai Cập, Ai Cập cổ đại…..” Ngải Vi thân thể lập tức nghiêng người về phía trước. Nơi này là Ai Cập…………cổ đại!!!! Mạnh Đồ Tư lập tức nhảy xuống, hơi khó chịu mở miệng “Lần đầu tiên đến Thebes sao? Nơi này là Kinh thành của Ai Cập chúng ta, đừng nói ngươi ngay cả Ai Cập cũng không biết nha” Ngải Vi chẳng thèm quan tâm đến câu nói của hắn, bản thân đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi trước những cảnh vật của nơi đây. Thebes của Ai Cập cổ Đại đã biến mất trong lịch sử do bị nước lũ nhấn chìm, từ mấy ngàn năm trước công nguyên đây là nơi phồn hoa nhất, giàu có nhất….Như vậy,cô có thể kết luận rằng bản thân mình đang ở Ai Cập cổ đại! Nhưng làm thế nào mà đến đây, làm sao có thể trở về thế kỉ 21, trong suốt 17 qua, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc phải trải qua chuyện này. Giờ phút này cô đang chìm trong nỗi sợ hãi : Nếu cả đời không thể quay về thì làm sao bây giờ? Mặc dù cô thông minh nhưng ở Ai Cập cổ đại cô có thể phải trở thành nô lệ, bản thân cô biết luật pháp ở đây khi đang nghiên cứu bài luận văn, nô lệ cổ đại chính là một máy móc luôn làm việc với cường độ cao, bản thân cô chắc chắn không đủ khả năng làm việc nặng nhọc, không có khả năng………Nếu là nô lệ, cô còn có thể sống sót sao? Trong đầu cô đang cố suy nghĩ các tình huống khác thì Mạnh Đồ Tư đã túm lấy cô thả xuống đất. Hắn xuống ngựa thì có vài nữ quan đi lên đón, đối với Mạnh Đồ Tư và Lễ Tháp Hách vô cùng cung kính hô “Đại nhân” Một bên Lễ Tháp Hách bước nhanh đi theo Mạnh Đồ Tư vào trong cung, một bên nhẹ nhàng phân phó một nữ quan “Yến tiệc tối nay nàng muốn tham gia nên các ngươi chuẩn bị cho nàng một chút” “Vâng” Các nữ quan đối với bọn họ hết sức cung kính. Ngay sau đó, không chờ Ngải Vi phản ứng, các nàng bắt cô đưa đi hướng khác. “Các ngươi muốn làm cái gì? Các người định đưa tôi đi đâu?” Ngải Vi không biết lấy sức phản kháng ở đâu ra, dùng hết sức dãy giụa, nhưng các nữ quan này khoẻ mạnh vô cùng nên đã dễ dàng túm được khửu tay của cô làm cho cô không thể động đậy. “Mong cô nương đi theo chúng ta đến phòng tắm. Hãy yên tâm, quần áo của cô nương sẽ được giật sạch và bảo quản tốt. Nhưng đêm nay cô nương muốn tham gia yến tiệc nên phải tắm rửa thật sach sẽ, trang phục sẽ được chuẩn bị chu đáo, còn nữa có thể điện hạ cũng tham gia……..” Nửa câu nói cuối cùng cô nghe được nó có chứa một chút hâm mộ cùng ghen tỵ, Ngải Vi khó hiểu liếc mắt nhìn các nàng một cái. Cái gọi điện hạ là có ý gì, cô hiện tại chỉ quan tâm một vấn đề. “Nơi này thực sự là Ai Cập cổ đại à?” Nhóm nữ quan cổ quái nhìn về phía nàng, ánh mắt hơi trao đổi, trong đó có một người ánh mắt kiêu ngạo hướng cô mà nói “ Chúng ta là Quốc gia Ai Cập của Thần Mặt trời vĩ đại. Ngươi chẳng lẽ không biết cung điện Thebes sao, vậy làm sao ngươi có thể quyến rũ Vương thượng cùng hai vị đại nhân Lễ Tháp Hách và Mạnh Đồ Tư?” Ngải Vi ngẩn người ra, quyến rũ ai? Cô đâu có hi vọng là bị mang về nơi này? Nếu không phải bị bắt buộc thì cô đâu có điên mà ngoan ngoãn đến cái nơi này chứ!