Sủng phi của pharaoh

Chương 3 : 1: xuyên không

Nơi này là đâu… Nghe được tiếng nước chảy róc rách, cô thử cử động người, nhưng lại cảm thấy cả cơ thể đều nặng trĩu, đầu óc thì mơ hồ. Sao lại như vậy, có phải mình bị thương ở chỗ nào không nhỉ? Cô hơi cử động từng bộ phận trên cơ thể. Khi cảm thấy không có điều gì bất thường, cô hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt. Cô thấy mình đang nằm trên một vùng cát rộng lớn , bên cạnh là một con sông lớn mang theo phù sa chậm rãi chảy , tiếng nước róc rách, nó khiến cô cảm thấy thoải mái, sức lực dần trở về trong cơ thể. Bầu trời trong xanh đến kì lạ, dưới ánh mặt trời nóng bỏng, chói lóa chiếu xuống, khiến cô không thể nào mở mắt ra được. Sao phong cảnh xung quanh lại trở nên như thế này? Cô lau những giọt nước đã khô ở khóe mắt, rồi híp mắt lại quan sát cảnh tượng chung quanh. Vừa rồi rõ ràng mình đang ở trong nhà tại Luân Đôn mà, vì sao chỉ nháy mắt đã đến một nơi quỷ quái không một dấu chân người thế này… Cô dùng hết sức lực, từ từ ngồi dậy. “Có ai không?!” Cô lớn tiếng gọi. Nhưng xui thay không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh của nước chảy làm cô chợt có cảm giác trống rỗng khó hình dung. Đưa mắt nhìn xung quanh, bốn phía chỉ là sa mạc hoang vắng, xa xa hình như còn có mấy bức tượng kì lạ. Cô rất ngạc nhiên khi thấy mấy bức tượng đó trông rất giống kim tự tháp và tượng nhân sư. Ngải Vi thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ cô đã đến Ai Cập? Nhưng cô đã gạt ngay ý nghĩ này ra khỏi đầu. Ai Cập và Luân Đôn? Chúng cách nhau rất xa nha. “Rốt cuộc đây là đâu?” Cô phủi đất cát bám trên người. Hay là mình nằm mơ? Cô đưa tay tự véo chính mình. Đau quá! Xem ra đây không phải là mơ. Cô nhanh chóng kiểm tra lại người mình, ngoại trừ chiếc vòng anh Ngải Huyền tặng đã không cánh mà bay, còn lại thì quần áo, trang sức đều không mất mát gì. “Quái thật, sao mình lại gặp phải chuyện này chứ?” Hai tay cô chống hông, nhìn trời, khẽ than thở.Sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng cô quyết định đi dọc theo dòng chảy của con sông.Do có hai nguyên nhân, thứ nhất, sông dù sao cũng sẽ chảy ra biển, hơn nữa sớm muộn dọc con sông cũng có người sinh sống. Thứ hai, mấy công trình kì lạ kia ở phía hạ lưu con sông, có công trình tức là có người, “Không ngờ ở thế kỷ 21 còn có nơi hoang sơ thế này, ngay cả một con đường quốc lộ cũng không thấy…” Thở một hơi dài, được rồi, đi thôi, đi rồi có lẽ lòng sẽ không khó chịu nữa, quay về xin lỗi anh trai thôi… Tuy rằng thực sự cô không hề muốn anh kết hôn… Ngải Vi thích Ngải Huyền. Đó không phải thứ tình cảm giữa em gái và anh trai, cũng không phải là vãn bối thích trưởng bối, càng không phải hâm mộ hay thần tượng. Đó là tình yêu say đắm giữa một người con gái và một người con trai. Lúc còn nhỏ, Ngải Vi theo mẹ đến Trung Quốc, còn Ngải Huyền theo ba sống ở Anh, hai người chưa từng gặp mặt. Khi Ngải Vi 15 tuổi, mẹ cô mắc bệnh hiểm nghèo rồi mất, quyền nuôi dưỡng cô được chuyển qua cho ba. Lúc cô lên máy bay đến nước Anh, thì gặp Ngải Huyền. Hai người không biết lẫn nhau, trò chuyện trên máy bay thấy rất hợp, thậm chí còn rất vui vẻ vì họ giống nhau. Ngải Vi mê đắm vì Ngải Huyền đẹp trai, chín chắn còn Ngải Huyền lại đổ rầm trước một Ngải Vi đáng yêu, thông minh, sắc sảo. Hai người giao hẹn đến Luân Đôn sẽ bắt đầu gặp mặt, đi chơi. Nhưng… Khi bọn họ bước vào cửa nhà cùng một lúc, mới giật mình phát hiện, thì ra bọn họ là anh em. Từ hôm đó, Ngải Huyền vẫn đối tốt với Ngải Vi như vậy, trở thành người anh trai tốt với em gái nhất trên thế gian. Nhưng Ngải Vi biết, mình không thể xem Ngải Huyền như anh trai. Tất cả các chuyện khác cô đều có thể tự mình làm được, tự mình giải quyết, duy chỉ việc này là cô không thể. Cô chỉ có một kỳ vọng, một kỳ vọng không thể nói ra, đó là anh cả đời không kết hôn, cả đời ở cùng cô. Cô nghĩ, nếu Ngải Huyền vẫn còn thích cô dù chỉ một chút, thì anh sẽ cảm nhận được, nhất định sẽ cảm nhận được. Thế nhưng… Lắc lắc đầu, Ngải Vi dùng hết sức để mình không nhớ lại, lên tinh thần rồi chậm rãi đi dọc theo hướng nước chảy về phía hạ lưu. Nhưng 30 phút sau, một cảm giác bất an ập đến trong lòng cô. Vì sao đi lâu như vậy mà ngay cả một con đê, một cái cột điện cũng không thấy. Đi lâu như vậy mà ngay cả một dấu hiệu của văn minh nhân loại cũng không xuất hiện… Cô từng nghe nói về một loại di chuyển xuyên qua không gian, nhưng dù xảy ra chuyện như thế thì cũng đừng đưa cô đến một nơi mà ngay cả điện thoại công cộng cũng không có chứ. Làm ơn đi, bây giờ là thế kỉ 21 rồi! Hay là… mình cũng chạy theo xu hướng hiện giờ, xuyên về thời cổ đại? Cô bật cười vì ý nghĩ hài hước của mình. Cô ngồi xổm xuống, quyết định dựa vào bóng mặt trời trên đất để xác định phương hướng. Đang lúc cô lưỡng lự thì từ phía xa từng đợt cát bay lên mịt mù. Cô tập trung nhìn, hình như là hai người cưỡi ngựa đang đi về hướng này. Không thèm suy nghĩ, cô vội vàng giơ tay ra sức vẫy bọn họ, “Ở đây, ở đây! Giúp tôi với, tôi bị lạc đường!” Khoảng cách càng gần, Ngải Vi có thể thấy rõ bọn họ,nhưng cô bắt đầu hối hận vì mình đã cầu cứu hai người này. Đây là hai thanh niên trên dưới hai mươi tuổi. Anh chàng bên trái cưỡi trên lưng một con ngựa màu đen, anh ta có một mái tóc đỏ rực cùng đôi mắt màu xanh biếc, khuôn mặt khôi ngô lộ ra khí chất anh hùng. Nửa người anh ta mặc áo giáp, tay cầm một thanh kiếm đặc biệt, thoạt nhìn giống như một võ tướng thời cổ. Còn người bên phải lại cưỡi một con ngựa trắng xinh đẹp, thân thể gầy yếu hơn so với người còn lại. Anh ta mặc một bộ quần áo màu trắng, bên hông là chiếc đai lưng bằng vàng, cả khuôn mặt và mái tóc đều được bịt kín, chỉ lộ ra đôi mắt màu đen huyền. Choáng, chẳng lẽ còn có người muốn cosplay giữa sa mạc? Nếu không phải vậy thì chỉ còn có một khả năng, đó là hai người này bị điên…. Ngải Vi chợt có chút lo sợ trong người, bởi vì bệnh nhân tâm thần hơn một nửa là có hành vi bạo lực, bọn họ có thể ỷ nhiều người mà vô duyên vô cớ đánh cô, không muốn a. Hay là giả vờ không biết rồi chạy lấy người cho xong việc. Nhưng mà…Ở cái nơi quái quỷ này thì đi bao lâu thì mới đến được thành phố. Việc quan trọng bây giờ là phải mượn điện thoại để gọi cho anh Ngải Huyền. Hai người họ dù bị thần kinh thì vẫn có thể có điện thoại để liên lạc mà. Nhưng mà…Bọn họ có thể đánh cô? Như vậy là rất đau, sống đến từng này tuổi rồi mà chưa bị con trai đánh lần nào, huống hồ là hai người thần kinh có chút không bình thường này. Nhưng mà…Nếu không phải bị bệnh thần kinh thì cũng có khả năng là đang quay phim nha~ Ngải Vi trầm ngâm suy nghĩ, tự mình an ủi chính bản thân mình, lại im lặng không nói. Hai thanh niêm kia sớm phát hiện ra cô, bọn họ đối diện nhìn nhau, sau đó đứng cách cô một đoạn, âm thầm đánh giá cô. Ngải Vi cắn môi, trong lòng hàng vạn lần không vui. Nhìn cái gì mà nhìn! Chẳng lẽ chưa bao giờ nhìn thấy con gái hay sao? Hai người họ không biết bàn bạc thương lượng cái gì, nhìn nhìn Ngải Vi, không lẽ bọn họ muốn bắt cô lại rồi đem đi bán. Không đợi hai người kia phản ứng, cô xoay người bỏ chạy. Lúc này, thanh niên tóc đỏ đột nhiên nhanh chóng thúc ngựa, theo hướng Ngải Vi chạy mà đi tới. Bàn tay giữ chặt lấy tay cô không cho nhúc nhích, vì đau quá nên cô không ngừng hét lên: “Này! Anh bắt tôi làm gì!!”. Chắc chắn là bệnh thần kinh, lại thích đánh người khác! Ngải Vi vừa bực mình , vừa nghĩ cách tính toán để tìm phương pháp thoát khỏi bọn họ một cách an toàn . “Không được vô lễ” Đè nén sự tức giận, hắn dùng ngôn ngữ kì quái nói, nhưng Ngải Vi rất ngạc nhiên khi chính cô có thể hiểu được. Cô thề là trong 17 năm qua, cô chưa bao giờ tiếp xúc với cái ngôn ngữ này. Nhưng không hiểu tại sao cô lại hiểu được lời hắn nói. Nhưng, rốt cuộc thì cái tên này là ai! Làm cô tức chết là không biết hắn biến thái hay sao mà ghì đầu cô xuống thấp. Muốn làm rõ ràng đang có chuyện gì, cô hét “Này này, đang xảy ra chuyện gì …” Lời còn chưa dứt, tên kia càng hung hăng ấn đầu cô xuống nền cát nóng bỏng, những hạt cát như muốn xé rách khuôn mặt cô. “Không được làm càn” Nói xong, người tóc đỏ đưa tay túm lấy eo cô, giật mình Ngải Vi dùng hết sức lực mà hét to “ Lưu manh!” Nghe thế, mặt hắn đột nhiên đỏ lên, không nhìn Ngải Vi rồi nhanh chóng kiểm tra thắt lưng, túi áo rồi lập tức nhìn người kia gật đầu nói: “Không có vũ khí” “Mạnh Đồ Tư, không cần cảnh giác như vậy” Người che mặt vẫn bình thường như không có chuyện gì, giọng nói ôn nhu hướng người kia mà nói. Nghe vậy, bàn tay giữ đầu cô đột nhiên buông lỏng khiến cô vô lực ngã xuống cát. Người áo trắng nhảy xuống ngựa rồi tiến lại gần trước mặt Ngải Vi, vươn hai tay như muốn giúp cô đứng dậy, con ngươi màu đen xinh đẹp hơi lóe lên, nhỏ giọng nói “ Thật có lỗi, hắn cũng có lòng tốt, ngươi cũng sẽ không có việc gì đi” Lòng tốt? Lòng tốt của hắn chính là đưa đầu cô ấn xuống nền cát dày này sao? Ngải Vi bĩu môi, không quan tâm đến người trước mặt đang có ý giúp đỡ mà đứng thẳng lên, giọng hơi bất mãn nói “Tôi lạc đường, tôi muốn mượn điện thoại di động của các anh một chút, nếu không cho thì thôi” “Điện thoại….Di động?” Thanh niên áo trắng nhìn qua tên tóc đỏ, rồi cả hai tỏ vẻ không biết mà lắc đầu “ Ngươi vừa nói điện thoại di động, nó là cái gì..?” Không phải chứ? Ngải Vi đột nhiên cảm thấy choáng váng mặt mày. Quên đi, xem như cô chưa hỏi gì! Nếu như có thể gặp được hai người điên này thì chắc chắn có thể gặp được những người khác. “Không có gì, nếu không biết thì tôi xin phép đi trước” “Đợi chút” Chàng trai áo trắng nhẹ nhàng giữ chặt góc áo Ngải Vi, con ngươi màu đen lộ ra ý cười ôn nhu “Giới thiệu một chút, ta tên là Lễ Tháp Hách, còn người này là Mạnh Đồ Tư….Không biết nên xưng hô với ngươi thế nào?” Lễ Tháp Hách? Mạnh Đồ Tư? Lần này đến lượt mắt Ngải Vi trợn trắng, cái tên quái quỷ gì không biết, định lừa cô chắc? Không biết đây có phải là trò đùa dai hay không, trông đầu liền xuất hiện một ý tưởng rất là độc đáo, miệng cô bất giác cong lên, cười trào phúng nói “ Tôi gọi là…..Nefertari” “Nefertari” Lễ Tháp Hách ôn nhu lặp lại một lần “ Cái tên thật đẹp” Tên Hoàng Hậu Ai Cập cổ đại đương nhiên đẹp. Ngải Vi đắc ý nhìn hắn một cái.