Sủng phi của pharaoh
Chương 2 : Giới thiệu 2
Lại tác phong kiêu ngạo, Ngải Huyền nở nụ cười, anh thò tay vào túi, định lấy quà tặng cho Ngải Vi, “Vậy đi, Vi Vi, vừa rồi em mới nói đến Ramsses đệ nhị, em kể tiếp cho anh nghe về ông ta đi.”
Ngải Vi liếc nhìn Ngải Huyền, coi thường anh vì đột nhiên chuyển đề tài, nhưng cô vẫn trôi chảy thuyết minh, “Tàn bạo, hung ác, là người thống lĩnh thời hoàng kim cuối cùng của Ai Cập, giỏi về chinh chiến, giỏi về thống trị, cảm giác rất giống với hoàng đế Khang Hi của Trung Quốc. Có mấy trăm bà vợ, hơn một trăm đứa con trai. Thích phô trương, cái gì cũng yêu cầu phải lớn, hậu cung lớn, chùa chiền lớn, tượng đài lớn, cúng bái lớn~” Tuy rằng không phải Pharaông vĩ đại nhất, nhưng là người xây dựng nhiều các công trình đồ sộ nhất. Nhất định phải lưu lại cho đời sau nhiều đến vậy sao?(ad: theo mjk đoán thì vị này là nam9 nek)
“Em hiểu biết đúng là không ít.” Ngải Huyền tán thưởng nhìn em gái, “Vậy anh hỏi em nhé, em có biết vị vương phi mà ông ta sủng ái nhất tên là gì không?”
“Không biết… Chẳng phải anh không biết lịch sử à? Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy, làm sao mà em biết được vợ của một vị vua sống cách đây ba nghìn năm tên là gì…”
Vẻ mặt Ngải Huyền vẫn dịu dàng như trước, anh nhìn cô, giống như đang nhìn một thứ đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất trên thế gian này, “Nefertari, một cái tên đẹp.”
“Nefer… tari? Tên này thật dài, sao em lại phải nhớ, lãng phí dung lượng của bộ não.” Ngải Vi cười, nghịch ngợm nhảy đến trước sofa, lập tức ngồi bên cạnh Ngải Huyền, “Nefertari, em nhớ kỹ! Có thưởng gì cho em không?”
Ngải Huyền lại xoa đầu cô. Anh có thói quen xoa đầu cô, mỗi khi cô ở bên cạnh anh, anh lại muốn làm việc này, đó là một loại cảm xúc khó có thể nói rõ, anh cũng không dám tìm hiểu rốt cuộc là vì sao.
Anh lấy từ trong túi ra một thứ trang sức chế tác tinh xảo. Thoạt nhìn đó là một chiếc vòng tay có niên đại lâu đời, hình dạng giống như một con rắn nhỏ xinh với đôi mắt là một khối bảo thạch màu đỏ đẹp lạ lùng. Ngải Vi ngắm nhìn, tầm mắt dường như bị hút hồn, khó có thể dời ra khỏi chiếc vòng tay.
Ngải Huyền thừa dịp cô ngẩn người, kéo tay cô lại, dịu dàng đeo giúp cô, “Mấy hôm trước anh đi Ai Cập, theo lời mời tham dự một cuộc triển lãm đế vương cổ đại, trong đó có cái vòng này thực sự rất đẹp, bèn mua cho em… Coi như là quà đền bù vì đã bỏ lỡ sinh nhật mười bảy tuổi của em vậy.”
Ngải Vi nhìn chiếc vòng xinh đẹp trên cổ tay mình, tấm tắc tán thưởng. Thật gian manh, nhìn thứ trang sức xinh đẹp như vậy, tất nhiên cô sẽ không còn tâm trí truy cứu việc anh chưa tặng quà sinh nhật cho cô!
“Đây là quà mà Ramsses đệ nhị tặng cho sủng phi của ông ta, Nefertari… Nghe nói là thu được từ mấy kẻ trộm mộ.” Ngải Huyền giải thích.
Chẳng phải đây là di vật sao? Ngải Vi lè lưỡi, tầm mắt vẫn tập trung vào chiếc vòng tay, khó có thể dời. Nó thực sự rất đẹp,… Hơn nữa, vì sao chiếc vòng này giống như là của chính cô, làm cô cảm thấy quen thuộc như vậy? Ánh mắt con rắn chế tác từ ruby kia dường như có sinh mệnh, nhìn thẳng vào cô, khiến cô có cảm giác bất an.
“Ngải Vi…” Ngải Huyền do dự mở miệng. Ngải Vi vẫn đắm chìm trong chiếc vòng tay kỳ diệu, thẫn thờ gật đầu. Vẻ mặt dịu dàng của Ngải Huyền biến mắt, trong ánh mắt lóe lên tia do dự. Anh nhìn vẻ mặt chăm chú của Ngải Vi, ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Anh muốn kết hôn.”
Sắc mặt Ngải Vi đột nhiên cứng đờ.
“Ba tháng sau, cùng Mina.” Mina là vợ chưa cưới từ hai năm trước của Ngải Huyền. Ngải Huyền không nhìn Ngải Vi, nói một hơi, rồi bỗng dừng lại, dường như không thể nói tiếp.
Trong khoảnh khắc, Ngải Vi sững sờ đứng tại chỗ, giống như có một chiếc lưới quấn quanh cô, khiến cô không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngác nghe Ngải Huyền nói tiếp.
“Anh đã hai mươi sáu tuổi, sản nghiệp của gia đình càng làm càng lớn, ba cũng tạo rất nhiều áp lực cho anh.” Ngải Huyền dừng một chút, giống như đang tìm thêm lý do để nói rõ chuyện này, “Mina là một cô gái xinh đẹp, giàu có.”
Nghe không hiểu…
“Hơn nữa, kết hôn cùng cô ấy sẽ mang ảnh hưởng tích cực tới việc kinh doanh của tập đoàn. Ngải Vi…?” Ngải Huyền rốt cục nhìn thẳng vào Ngải Vi, lại chợt phát hiện nụ cười nghịch ngợm thường ngày của cô bé đã biến mất, thay vào đó là từng giọt nước đang nhỏ từ khóe mắt. Anh nghĩ có lẽ cô sẽ khóc, nhưng anh không nghĩ cô sẽ khóc như vậy… Làm cho anh đau lòng như vậy.
Bởi vì cô nghe không hiểu anh trai đang nói gì!
Ngải Vi suy sụp, nước mắt trút xuống như vỡ đê, trong lòng như có vật gì đang tan vỡ, cô thật sự không khống chế được cảm xúc của mình. Ngay tại giờ khắc này, chiếc vòng ở tay trái của Ngải Vi đã xảy ra cộng hưởng với cảm xúc của cô, chợt phát ra ánh sáng chói mắt, bắn ra bốn phía của căn phòng.
Ánh sáng kỳ lạ vây quanh Ngải Vi, cô đứng thẳng trong đó, nước mắt cứ chảy ra không ngừng, làm nhòa hết thảy mọi thứ. Cô hoàn toàn đắm chìm trong đau thương, khó có thể đè nén.
Có lẽ cô đã nghe nhầm.
Chẳng lẽ anh thật sự muốn kết hôn sao?
Mặc kệ cô không hy vọng chuyện này xảy ra đến thế nào, mặc kệ cô không muốn nghe loại tin này đến thế nào, anh vẫn muốn rời cô đi, vĩnh viễn ở cùng với người con gái khác.
Trái tim giống như bị cắt thành từng khúc, thì ra cảm giác này gọi là đau lòng…
“Ngải Vi…! Ngải Vi! Mở mắt nhìn anh!” Ngải Huyền lo lắng gọi tên Ngải Vi, khó tin nhìn thân thể cô bị thứ ánh sáng kì lạ kia bao bọc, như ẩn như hiện. Cô giống như bị vây quanh bởi tầng tầng lớp lớp ánh sáng, thân thể dần dần mờ đi. Anh cuống quít xông lên, muốn giữ chặt Ngải Vi, nhưng chỉ bổ nhào vào không khí, suýt nữa đụng vào tường.
“Ngải Vi! Mau tháo vòng tay xuống…” Ngải Huyền hét lớn, nhưng âm thanh dường như bị tia sáng nuốt gọn, không tới được chỗ Ngải Vi ở giữa. Cô nức nở, thân thể nhanh chóng bị bao bọc hết bởi vầng hào quang đó. Ánh mắt con rắn trên vòng tay lạnh như băng nhìn chăm chú vào Ngải Huyền, hình như hàm chứa ý tứ cảnh cáo, nhưng rất nhanh sau đó, tất cả đã theo thứ ánh sáng kia biến mắt khỏi tầm mắt anh.
Một phút sau, căn phòng khôi phục như bình thường. Ngải Vi đã biến mất, chỉ còn một mình Ngải Huyền đứng đó, giống như Ngải Vi và cái vòng tay kia chưa từng tồn tại trên đời.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
39 chương
86 chương
10 chương
501 chương
66 chương
10 chương