Thôi đi, ít nhất tôi cũng biết rằng Bạc Ngôn là tên đồng tính! Cô có thể yên tâm rồi, sau này sẽ không bị ăn hiếp. Chiếc xe màu đỏ từ biệt thự nhanh chóng đi khỏi. Mật Nguyệt nhìn thấy Cảnh Hành đang nằm thư giản trên ban công, hiếu kỳ hỏi, lúc nãy em lắc đầu gì thế? Chị làm xong bài tập chưa? Kỳ nghỉ còn dài mà! Cô ngồi xuống đối diện, vươn đầu về phía ngoài, anh Bạc Ngôn nói thật chứ? Chị thấy sao? Có vẻ không giống nói dối. Con nít dễ lừa thật. Cảnh Hành không nhìn cô nữa, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại. Em nhỏ hơn chị mà? Còn chị Noãn Noãn và Ngư Ngư, không phải trẻ con nữa, anh Bạc Ngôn sao lại lừa họ? Cô thấy rất là, muốn biết. Nhưng Dương Dương đang đi làm, không thể vì chuyện nhảm nhí này làm phiền anh. Chị nên hỏi anh ấy, nói cho …anh ấy biết chị cứ hay bàn tán về người đàn ông khác, anh ấy biết rồi có giận không nhỉ? Nó cười đáp. Chị chỉ quan tâm anh Bạc Ngôn, đâu có thích anh ấy! Không thể nói chuyện với em được nữa, anh lái xe ra ngoài rèn luyện sức khỏe đây. Đã mấy ngày cô không ra ngoài đi dạo rồi. ở quanh khu này thôi nhé, đừng ra ngoài, mất tích là không hay đâu. Ừ. Rất nhanh, cô lái 1 chiếc xe đạp màu hồng phấn, đeo mũ và kính râm, rời khỏi biệt thự. Mặt trời hôm nay không to lắm, mà cũng không nóng lắm, nhưng do đạp xe, nên cô thấy có chút nóng, những giọt mồ hôi nhỏ đã đọng lại trên trán. Cô cố gắng lấy hai chân đạp xe, sao không đi nữa. A…hai chân cô chống đất, kịp thời khống chế xe và thân thể mình, cúi đầu nhìn xuống, sứt sên rồi.. Xui xẻo thật…cô nhìn quanh, không có ai, cô lại không biết. Chống xe xong cô cúi người bắt đầu gắn lại dây sên. Cô làm dơ hết tay mình, nhưng vẫn không sửa xong, cô đang băn khoăn suy nghĩ hay là trực tiếp đẩy về. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng xe hơi, ngẩng đầu nhìn chiếc xe dừng trước mặt cô. Cửa sau của xe mở ra, từ trên xe 1 người đàn ông bước xuống, đôi dép da màu tro nâu tiến về phía cô. Đôi mắt màu xanh lơ đó đập vào mắt cô, nhìn khá giống màu mắt của Cảnh Hành và chị Noãn Noãn, cô không còn là gì nữa, với lại đây còn là nước ngoài cơ. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên người đàn ông này chính là người đã cho cô mượn điện thoại hôm đó. Cần giúp đỡ không, anh cúi người, nhìn dây sên kia, để tôi làm cho! Không, không cần, tôi đẩy về là được, phiền anh nữa tôi ngại lắm! Cô nhìn đôi tay bận của mình, đen đen, dơ dơ, nếu anh ấy giúp, chẳng phải đôi tay anh sẽ như cô. Nóng như thế, đẩy về càng mệt. Anh vừa nói vừa bắt đầu giúp. Rất nhanh, anh sửa xong rồi! Cảm ơn! Cô ra cửa không đem theo gì hết, chỉ có… Cô nhìn trên xe còn có 1 chai nước suối chưa uống, đưa cho anh, cái này, cho anh, cảm ơn đã giúp tôi. Ngữ Mộ An. Anh đón lấy chai nước, đôi mắt màu lam ấy cười nhìn cô, còn cô? Thích Mật Nguyệt. Cô nhìn trên chai nước đã dính vết bẩn, nhưng thành thật nói cô không có gì để cảm ơn anh cả! Đi đường cần thận, trời nắng như thế, nên ở nhà đi! Anh nói xong, cầm lấy chai nước, quay người lên xe. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi trước mắt cô, cô cũng từ từ đi xe về nhà. Chuyện hôm nay không thể nói cho Dương Dương, cô phải đạp xe mạnh bạo cỡ nào mới có thể sút sên! Mà chiếc xe rời khỏi đây, bình nước trên tay tiện thể ném xuống dưới chân. Ô, An, bình thường anh ít lo chuyện bao đồng lắm mà, còn là đối với cô gái, nhìn chắc mới 12 tuổi kia, anh nói xe, anh lại….con nít cũng không tha! Xi xi xi..người bạn ngồi bên cạnh lắc đầu, cả mặt tỏ vẻ không thể tin được. Giúp đỡ thôi mà, anh nghĩ nhiều quá rồi. Được thôi! Tôi tin anh! Ngữ Mộ An vốn không hề để ý anh ta nữa, chiếc xe nhanh chóng dừng trước biệt thự số 8. Mật Nguyệt vừa về nhà việc đầu tiên là rửa tay, hôm nay xui thật! Nhưng may mắn hơn, là có thể gặp người giúp đỡ, nếu không chắc phải đẩy xe khá lâu cơ. Buổi tối, người đi làm về nhà, Bạc Ngôn nhìn 1 vòng, không nhìn thấy người mình muốn gặp, tâm trạng bỗng có chút lạc lõng. Noãn Noãn, cuối cùng đã đuổi được người bạn đó của cô? Chúc mừng chúc mừng! Anh ta đưa hai ly rượu lên, nào, chút mừng xíu nào? Chúc mừng gì? Cô nhìn ly rượu trước mặt, ngại quá, tôi không muốn uống. Không lương tâm! Anh từ từ ngồi xuống, gác chân, Noãn Noãn, hai ta đều như thế thôi, cô lại giới thiệu bạn gái cho tôi, tâm hồn cô đại lượng thế sao! Bọn họ vốn không có gì. Trước giờ tôi luôn thế, anh Bạc không phải trai cong sao? Cô cười bưng ly rượu, tình cảm đại gia đây vẫn còn nhớ cơ! Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, nếu không anh cô sẽ giết tồi! Anh nghiêng đầu nhìn Mật Nguyệt đang dính lấy Cảnh Bùi Dương, đúng không Dương! Không, anh không hợp với Noãn Noãn. Má! Ông đây! Chỗ nào không hợp với cô ấy? Tớ là 1 nam, cô ấy là 1 nữ, quá xứng! Anh đưa tay ra, cụm ly với cô, Noãn, chúng ta có phải quá xứng không? Logic của anh thật quá là lạ, 1 nam 1 nữ là xứng, vậy người trên đời xứng với anh thật là quá nhiều, còn nhớ anh là trai cong không! Cô khẽ cong ngón tay nhìn anh. Bạc Ngôn liếc cô 1 cái, kèo này khó lật quá. Cảnh Bùi Dương ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng nói, hôm sau sinh nhật Mật Nguyệt, cho nên… Chúng tôi hiểu, chúng tối đi, để lại không gian cho 2 người! Cảnh Bùi Noãn lập tức cười uống 1 ngụm rượu, anh. Đón sinh nhật vui vẻ! Hai người còn lại cũng gật đầu! Vậy mới đúng! Cùng nhau đón sinh nhật! Mật Nguyệt cười lắc đầu, họ đi hết rồi, cô ở chung với Dương Dương thật chán, họ còn định mai đi disney chơi cả ngày cơ. Được rồi được rồi! Noãn Noãn lập tức cười nói thêm, lúc đó ra ngoài chung là được. Đến hôm sinh nhật của Mật Nguyệt, 5 người cùng đến disney chơi. Ngồi đằng sau là Noãn Noãn và Bạc Ngôn ở giữa là Cảnh Hành lâu lâu nhìn điện thoại, lúc thì nhìn trái nhìn phải, hay là em đổi chỗ với 1 trong 2 người. Sao lại hành hạ nó như thế. Nó còn nhỏ, nó độc thân thì có gì sai, sao lại kẹp nó giữa 2 đôi tình nhân thế. Anh, em xin được về nhà! Nó vươn người ra trước, hướng về phía Cảnh Bùi Dương đang lái xe nói. Phản đối. Haha, Tiểu Hành Hành, em cứ yên phận ngồi đó đi! Bạc Ngôn cười nhìn khuôn mặt vô cảm xúc của nó, ai chọc giận em chứ? Mật Nguyệt người các người, nó lạnh lùng đáp. Em cũng có thể tìm người bạn gái! Bạc Ngôn đưa mắt nhìn Noãn Noãn, em trai cô yêu sớm có sao không. Nhớ mang bao cao su. … Người trên xe ai cũng ngạc nhiên không nói được lời nào khi 1 con người không hề nói câu gì ấy mở miệng nói. Cuối cùng, Bạc Ngôn đưa ngón tay cái lên, nói, Noãn, lần trước em có phải trong thời kỳ nguy hiểm?