“Yên tâm, sẽ không thể có con của anh, cho dù có con của anh rồi, tôi sẽ……” Cô làm một động tác cứa cổ, “Xoẹt đi!”
“Tàn nhẫn quá.” Bạc Ngôn một câu nhạt nhạt nói, dựa vào lưng ghế, xem ra lần trước chắc vẫn chưa trúng.
Nhiều lời, anh ngay cả một chút cảm giác cũng không có, làm sao có thể trúng mục tiêu!
Đến nơi, bọn họ một hàng người sau khi đi vào, liền không như ý nguyện của Cảnh Bùi Dương tách nhau ra rồi.
Anh nắm lấy tay Mật Nguyệt, ở đây nhiều người, để tránh cô bị lạc.
“Dương Dương, chúng ta đi chơi đi!” Cô cũng không quản được ba người kia!
“Được.” Anh nhất định sẽ đi với cô.
Cảnh Hành trong năm người tìm được một tiệm cà phê, thong thả ngồi.
Còn Cảnh Bùi Noãn bị Bạc Ngôn trực tiếp kéo đi đến trước cửa nhà ma, “Noãn, có cần vào chơi không?”
“Anh có thể buông tay tôi trước được không?” Cô cảm giác tay mình sắp không phải là mình rồi!
Anh vừa buông ra, cô cúi đầu nhìn vào chỗ đỏ đỏ, “Bạc Ngôn, anh chết chắc rồi!”
“Cô muốn làm gì?”
“Nhảy bungee!”
“Ở đâu có?”
“Đừng có lắm lời!” Cô quay lưng liền đi.
Hai người rời khỏi đây, hơn nữa còn thuận thế lái xe của Dương Dương.
Ánh mắt mùa hạ rất chói mắt, Cảnh Bùi Noãn đeo kính râm, dựa vào lưng ghế, người đàn ông bên cạnh lái xe cũng khá vững đấy.
“Chúng ta làm thế sẽ bị anh cô truy nã đấy, vợ anh ấy sinh nhật, chúng ta không ngờ lại leo cây!” Bạc Ngôn đơn tay chống lên vô lăng, “Noãn Noãn, có chuyện tôi muốn hỏi cô.”
“Cái gì?” Cô nhắm mắt, bình tĩnh hỏi ngược lại.
“Đêm đó, cô có cảm giác gì?” Anh không hề có chút cảm giác nào, cô thì sao?
Cô xém tí bị nước bọt của mình làm sặc, cô có thể có cảm giác gì, có xảy ra đâu!
“Đau.”
“Không có hưởng thụ?” Anh nghe người ta nói đó là hưởng thụ, rất vui đấy.
“Anh muốn nói cái gì?” Cô cuối cùng nghiêng đầu nhìn anh, “Chuyện ngày xưa có thể đừng có nhắc tới không?”
“Được, không nhắc, chuyện đau khổ để nó trôi qua, hay là chúng ta, lựa chọn lương thần mỹ cảnh, hay là thử lại?” Anh không can tâm đâu!
Lần đầu tiên như thế đã mất rồi, hơn nữa anh không hề nhớ gì cả!
“Anh mơ đi!” Cô hối hận rồi, không nên đi ra ngoài cùng với Bạc Ngôn.
Lúc này, vừa đúng lúc di động cô reo, cô bắt máy lên, “Em trai, sao rồi?”
“Hai người đang ở đâu?”
“Bọn chị ở……” Cô nhìn vào tên đường không xa, “Em có chuyện sao?”
“Hai người lái xe đi rồi? Mật Nguyệt không khỏe, hai người chết chắc rồi!” Cảnh Hành nói xong liền cúp máy.
Cảnh Bùi Noãn vừa nghe vài chữ Mật Nguyệt không khỏe, tức thời nghiêng đầu nhìn Bạc Ngôn, “Lui xe, lui xe, đi về đi về!”
“Cô yên tâm đi, Mật Nguyệt không khỏe, chúng ta đi về, bọn họ sớm đã ở trên đường về nhà rồi, cho nên chúng ta trực tiếp về nhà đi!” Anh rất là hiểu rõ Cảnh Bùi Dương.
“Cũng phải hen.” Mong là không sao.
Và lúc này tay nhỏ Mật Nguyệt oan ức kéo lấy quần áo của anh, “Dương Dương, đau……”
“Ngoan, một lát về đến nhà.” Anh cúi đầu nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của cô, tuyệt đối không nghĩ đến hôm nay lại……xảy ra chuyện này.
Cô trước đó rất muốn phát dục, cũng nghe người ta nói kì sinh lý sẽ đau, nhưng cô bây giờ cảm giác rất đau.
Vừa nghĩ đến vừa nãy Dương Dương nhìn thấy đằng sau quần cô xuất hiện một vết máu, cô cũng xấu hổ sắp đỏ cả mặt lên.
“Vẫn còn đau……” Cô từ nhỏ đến lớn chưa từng đau qua như thế, bây giờ khó chịu thật.
Cảnh Hành ngồi ở vị trí phó lái nhét tai nghe, “Anh, anh hôn cậu ấy một cái, chuyển dời sự chú ý cậu ấy sẽ không đau nữa!”
Cách này……
Cảnh Bùi Dương cúi đầu nhin vào môi nhỏ hồng của cô, ôm lấy sau gáy cô, nhẹ nhàng hôn hít vành môi của cô.
Hình như đúng là không còn đau lắm, Dương Dương lợi hại thật.
Cô mở miệng thở hỗn hễn, bụng nhỏ lại đau lên từng cơn, “Dương Dương, muốn hôn hôn……”
Anh mới vừa rời khỏi cô.
“Còn đau?” Anh đau lòng tràn đầy, xem ra phải điều dưỡng tốt cho cơ thể cô mới được.
“Uhm, đau, Dương Dương hôn liền không đau.” Cô phát hiện Cảnh Hành cũng gọi là nói ra một ý tưởng tốt.
Trong xe thi thoảng có sự hôn hít, Cảnh Hành ngồi đằng trước nghe nhạc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt như không nhìn thấy gì vậy.
Đến biệt thự, Cảnh Bùi Dương bế cô xuống xe, cơ thể anh nhuốm lên một ít vết máu.
Chuyện này của cô gái nhỏ, vẫn là nên thỉnh giáo Noãn Noãn.
Noãn Noãn vẫn chưa về, chỉ có thể bế cô đi tắm rửa trước, thay đồ.
Cô đỏ mặt, nhìn thấy anh giúp bản thân cởi áo, cô theo phản xạ che ngực, ánh mắt tròn đen láy lay chuyển, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn.
“Đi tắm rửa trước, anh đi tìm xem có không.” Noãn Noãn chắc là có.
Không có chỉ có thể đi mua.
“Oh.” Cô đứng thẳng người, cảm giác nửa thân dưới đang chảy máu.
“Dương Dương, đáng sợ quá!” Cô tuy rằng học qua tiết học kiến thức sức khỏe, biết con gái đều sẽ chảy máu, nhưng thật sự xảy ra ở chính bản thân mình, cô cảm giác có chút khó chịu cực kì.
“Ngoan, tắm rửa chút, cách này anh cũng không có cách.” Anh ngày thường biết an ủi người ta biết bao, gặp được chuyện này căn bản không có bất kì an ủi được, anh không không có cách.
“Anh ra ngoài, ra ngoài!” Cô không muốn tiếp tục bị nhìn nữa!
Bản thân cũng cảm thấy ghê tởm, huống chi là Dương Dương.
Cảnh Bùi Dương không yên tâm nhìn vào hình bóng của cô, quay lưng rời khỏi!
Anh từ phòng đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng xe hơi dưới lầu, “Noãn Noãn!”
“Anh, Mật Nguyệt sao rồi?” Cô vội vàng xông vào, nhìn thấy trên áo sơmi trắng của anh hình như có chút máu, bế Mật Nguyệt dính phải chứ?
“Mật Nguyệt em ấy……em hiểu!” Cô lập tức liền giơ tư thế ok, “Anh, anh yên tâm, giao cho em!”
Cô có thể gọi là lại có thể dạy chị dâu nhỏ rồi1
“Uhm, anh đi thay đồ trước.” Anh cũng cần phải tắm rửa.
“Hai người chạy nhanh như thế, rốt cuộc sao thế?” Bạc Ngôn ở đằng sau nhìn vào hai người lên lầu, nghiêm trọng lắm sao?
Anh bước nhanh đi đến bên cạnh Cảnh Hành, “Chị dâu nhỏ của em bệnh rất nghiêm trọng sao?”
“Ai nói là cậu ta bệnh?”
Nhưng, anh rõ ràng là nhìn thấy trên người của Cảnh Bùi Dương có máu! Họ gặp phải phục kích rồi sao?” Anh bắt chéo chân, an nhàn ngồi xuống, “Tiểu Hành Hành, anh không phải là tò mò, chỉ là……”
Anh đêm nay dự định bắt cóc Noãn Noãn, để toàn diện phục kích!
Được thôi, bây giờ hết rồi!
“Quá trình bắt buộc phải đi của con gái nhỏ, Mật Nguyệt lần đầu tiên, hơi căng thẳng chút.” Sắc mặt Cảnh Hành bình tĩnh, đầu cũng không ngẩng mở miệng.
“Cái này……xem như anh chưa hỏi!” Anh làm sao biết được chuyện này được.
Trong phòng trên lầu, Cảnh Bùi Noãn lấy áo quần sạch cho cô, “Mật Nguyệt, có cần dạy em không!”
Cô đỏ cả mặt, “Chị đừng có cười em.”
“Cười em làm gì, Mật Nguyệt nhà ta đã bắt đầu biến thành một mỹ thiếu nữ rồi!” Cô vui mừng còn không kịp đây!
“Sau này thì! Uống nhiều sữa vào, ăn nhiều thực phẩm đậu, đảm bảo Mật Nguyệt nhà ta sau này có thể linh lung, lõm lồi, đầy đủ!” Ánh mắt xanh của Cảnh Bùi Noãn lấp lánh nhìn cô, “Em lợi hại, còn dính lên cả người anh trai! Quả nhiên là hai vợ chồng, không hề kiêng kị.”
“Chị Noãn Noãn, chị nói nữa em càng xấu hổ thêm đấy!” Cô cũng không phải cố ý đâu.
“Được rồi, ghẹo em thôi! Sau này có gì cần giúp đỡ! Thì hỏi chị, chị sẽ nói em nghe! Được không?” Cô lúc này cảm giác bản thân như là một bà chị ấm áp.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
146 chương
282 chương
38 chương
10 chương
107 chương
12 chương