Giờ anh mới nhìn thấy sao! Ôn Thủy đưa que thử thai cho anh. Có đứa thứ 2! Có đứa thứ hai! Sao nhanh thế mà em có đứa thứ 2 rồi! Anh xem Nhiễm Nhiễm nhà người ta, lứa đầu lứa hai đều đẻ cách nhau mấy năm cơ! Lâm Tri Hiểu họ cũng thế! Sao nhà ta lại nhanh như thế! Nhanh như thế hả…cô ngồi trên sofa, ôm chặt lấy gối, ngẩng đầu lên nhìn anh. Đường Sóc đặt que thử thai xuống, chạy đến ngồi bên cạnh cô, bà xã, vì chúng ta trễ hơn họ, ngoan đi, đừng giận, trong bụng còn có con cơ! Ừ…đầu cô dựa vào người anh, đều là lỗi của anh! Ừ…lỗi của anh! Anh nhận! Ôn Thủy cúi đầu nhìn tay anh đang đặt trên bụng mình, hôm nay em mới hẹn đạo diễn, giờ anh bảo em nên làm sao đây? Đừng đi! Có bầu mà quay phim thì cực lắm, nên ở nhà chăm sóc tiểu Đường Đường! Đường Sóc tiến gần má cô, cúi đầu hôn, bà xã, anh yêu em. Nỗi tức giận khi nãy đột nhiên đều tan biến, không cực, đều đáng cả! Sinh con cho người đàn ông mình yêu, đương nhiên là rất vui rồi. Nhưng cô không ngờ, lần này đứa trẻ lại không nghe lời, lại phản ứng mạnh mẽ như thế trong thai kỳ. Trước đây cô có bầu tiểu Đường Đường, cũng không ói ghê gớm như thế. Khi mà đứa trẻ 5 tháng, cô nằm trên giường vừa ói, vừa hét! Đường Sóc, đây là đứa cuối cùng, em không đẻ nữa! Được, không đẻ nữa, nếu không phải đứa trẻ quá lớn rồi không thể bỏ thì cũng không cần sinh rồi. Ừ ừ…khi nó sinh ra anh phải đánh nó! Nó dám hành hạ em ghê gớm như thế! Tay cô nắm chặt cánh tay anh, ông xã, phải báo thù! Nhất định! Thế là, 5 tháng sau, Con trai trắng trẻo mập mạp của nhà họ Đường ra đời, bị đánh bốp bốp, khóc đến kinh thiên động địa, vô cùng náo nhiệt. … Đêm đông lạnh giá, gió lạnh thổi ù ù, cả thành Kinh Đô đều phủ 1 màu trắng. Ở tầng thượng khách sạn Cảnh Thiên, nhìn từ cửa sổ ra, sự phồn hoa của thành Kinh Đô thật là không gì sánh nổi, ánh đèn huy hoàng chói lóa, bốn bề đều ngập những ngọn đèn neon lấp lánh. Dự báo thời tiết báo rằng trời hôm nay sẽ rơi tuyết lớn hơn nữa. Mẫn Tổng, những người khác đều đã đến rồi, đang ở trong phòng khách đợi ngài, sau lưng anh truyền lại tiếng của trợ lý. Tôi lập tức đến, Mẫn Lệ đặt ly rượu trên tay xuống, cầm chiếc áo khoác lớn, vừa đi vừa mặc. Anh rời khỏi phòng dạng tổng thống kia chưa tới 10 phút, cửa phòng lại bị mở ra. Bên ngoài có 1 người phụ nữ lén đi vào, cô đi thẳng đến giường lớn, bắt đầu lục tìm thùng rác bên cạnh, không tìm thấy gì, nên cô trau mày lại. Và trong lúc này đây, trong đại sảnh buổi tiệc, đó là những cảnh kính rượu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. 1 cô gái cao ráo xinh đẹp ngồi bên cạnh Mẫn Lệ, nhẹ rót rượu mời anh, nhân lúc anh không chú ý, đã bỏ thứ gì đó vào trong ly rượu. Mẫn Lệ không phát hiện ra, vẫn tiếp tục uống, nhưng uống xong cứ cảm thấy người không được khỏe, cảm giác nóng ran cả người. Các người uống tự nhiên, tôi đi trước, Khuôn mặt anh tuấn của Mẫn Lệ đỏ bừng, nhìn những bạn làm ăn của mình, tối mai lại tiếp tục, tôi mời. Anh đứng dậy rời khỏi phòng VIP, sau khi anh đi, người phụ nữ ngồi bên cạnh anh cũng bước đi. Lúc này Cố Linh nhận được điện thoại liền lập tức nấp trong tủ quần áo. Cô trốn vào đó chưa lâu, đèn phòng sáng lên, nhanh chóng truyền lại tiếng bước chân, tuy thời gian cô ở bên Mẫn Lệ không lâu, nhưng với tiếng bước chân của anh cô cũng quen thuộc đến thế, bọn họ đã xa nhau hơn 4 năm rồi. Mẫn Lệ kéo kéo cà vạt, cả người anh vẫn không vớt nóng, và toàn bộ sự khác lạ ấy đều tập trung ở 1 chỗ đó. Có người dám bỏ thuốc anh! Anh vừa cởi đồ, vừa đi về hướng phòng tắm, anh cần nước lạnh. Cố Linh cẩn thận dè dặt từ tủ quần áo đi ra, nhìn thấy đồ anh ở dưới đất, như vậy không được đâu! Anh không thể dội nước lạnh. Đây là thuốc cực mạnh, tóm lại dù dội nước lạnh cũng không có tác dụng. Cố Linh! Tôi có dự cảm, cô sắp thất thân rồi! bên trong tai nghe của mình, cô nghe vọng lại tiếng cô gái xinh đẹp đó. Cút! Cô lắc đầu, tôi chỉ cần giống của anh ra, không cần thân thể anh ta! Giống chẳng phải là thân thể sao, không có thân thể sao có được giống của anh ta, thôi mà, thuốc cực mạnh! Cô nỡ để anh ra có chịu đến chết sao? Tôi dường như nghe thấy tiếng nước, các người đã vào cuộc rồi ư, tôi không quấy rầy vợ chồng son các người nữa. Tai nghe bị đứt tiếng, Cố Linh nhìn qua cánh cửa phòng tắm, tiếng nước chảy tí tách, trong đầu bỗng hiện lên hình dáng của anh. Lâu như thế không thấy rồi, không biết giờ anh có tệ đi không? Phụt! Chắc không sao, tóm lại là dù nhìn qua lớp áo, thân hình vẫn ổn. Cô dường như nghe thấy tên mình…chẳng lẽ anh ấy đang…còn kêu tên cô? Không được không được! Tiểu t*ng trùng, không được lãng phí! Tim cô nghĩ tới đó, liền xông vào phòng tắm, Mẫn Lệ! Mẫn Lệ! Ngừng! Mẫn Lệ đang nằm trong bồn nước lạnh, đôi mắt mơ màng nhìn cô, tay anh còn đặt ở bộ phận then chốt. Thuốc này mạnh thật, anh đã bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi! Đã lâu lắm rồi anh không gặp Tiểu Linh của anh. Bà xã…anh từ bồn tắm đứng lên, cả thân còn ướt sũng tiến về phía cô, bà xã, anh nhớ em lắm. Ngừng! Đừng động đẩy! Em giúp anh được không? Cô di chuyển mắt xuống dưới, nhìn thân dưới của anh, mặt cô bắt đầu đỏ lên. Còn thân hình này, quả là không hao mòn tí nào. Còn cường tráng chết người như thế! Bà xã, anh cần em! Anh biết đây là mơ, bà xã đã xa anh rồi! Nhưng anh vẫn không thể không trầm luân trong giấc mộng. Thực ra cách này cũng không tệ! Nhưng họ là vợ chồng! Ngày cô lựa chọn đã đén, gần đây chính là ngày rụng trứng của cô. A Lệ, cơ hội 1 lần là dính! Cô ngẩng đầu bám lấy sau gáy anh, chủ động hôn lên môi anh. Rất nhanh, quần áo cô bị anh xé rách, hai người từ phòng tắm đi ra giường lớn. Y Y đáng chết, dám bỏ thuốc mạnh như thế, lần này không giải được! Đáng ghét! A…. cô lớn tiếng hét lên, đôi tay bám víu vào gáy anh. Không biết 4 năm nay cô không gần đàn ông sao? Dùng sức mạnh thế, muốn chết sao? Mẫn Lệ chết bầm, Mẫn Lệ thối…. ứ ứ ứ Đáng chết dám dùng sức thế để bịch miệng bà, mẹ! Trong phòng không biết làm tình bao lâu, chân mới tách ra, Mẫn Lệ bò lên người cô, ngủ thiếp đi. Cô cố gắng chống chọi không để mình ngủ quên, nhưng vấn đề là làm sao để thân thể anh rời khỏi người cô! Thân trên đau quá, mỗi 1 lần giống như cơ thể bị xé 1 lần! Cô từ từ dùng sức đẩy anh ra, đôi chân cùng đá anh, cho dù bị đau, Mẫn Lệ vẫn không tỉnh.