“Phù……” Cô thở một hơi dài. Sau đó cả người cô dựa vào đầu giường, trồng cây chuối! “Mẫn Tiểu Thụ, anh tốt nhất mong được chị có thể mang thai! Nếu không con trai của anh sắp toi đời rồi!” Cô là vì Lộ Lộ mới trở về đấy! Vừa nghĩ đến con trai Lộ Lộ còn đang ở trong bệnh viện chờ đợi tủy thích hợp để cấy ghép, Cố Linh đã hận không thấu muốn treo người đàn ông đang ngủ ngon gáy khò khò lên đánh một ngàn lần! Mẫn Lệ ngủ một giấc ngủ rất lâu, từ sau khi nhìn thấy xe của Cố Linh rơi xuống, anh rất lâu đã không được ngủ sâu như thế, đầu óc có chút đau, lưng cũng có chút đau. Đêm hôm qua anh hình như mơ thấy Cố Linh, hơn nữa còn là giấc mơ kích tình tứ xạ nữa! Anh gian nan chống người dậy, ánh mắt nhìn vào chiếc giường bừa bộn, hình như cái gì cũng không có, vẫn là một mình anh. Anh đứng dậy đi đến phía phòng tắm, đêm hôm qua hình như có người bỏ thuốc anh, nhưng lại không nhìn thấy phụ nữ đi vào, ngoài Cố Linh trong mơ. Nhưng anh nhìn lại lên người mình trong gương, ngây người, đêm hôm qua nằm mơ tại sao trên người lại có vết hôn. Anh lại đối lưng với bản thân, khuôn mặt cố gắng nhìn về sau, nhìn thấy vết cào trên lưng, triệt để ngây người. Đêm hôm qua anh xem ai thành Cố Linh rồi? Đáng chết, người phụ nữ nào chán sống rồi, dám xông vào trong phòng anh! Trợ lý vội vã đi đến bên cạnh của Mẫn Lệ, tổng tài sáng sớm đã bất ổn, còn đi kiểm tra camera, nhưng camera hôm qua đã bị phá hoại, xem ra tổng tài đêm hôm qua đích thực gặp người xấu cướp sắc rồi! Càng đáng ghét hơn nữa là người phụ nữ uống rượu chung đêm hôm qua không ngờ không phải là nhân viên của Cảnh Thiên, bây giờ người cũng không biết ở đâu mà tìm! Mẫn Lệ vừa sáng sớm đã trầm mặt, ngay cả lúc đi họp cũng không có sắc mặt tốt! Những người khác sớm đã biết tâm trạng Mẫn Lệ mấy năm gần đây đều không tốt, cho nên cứ mặc anh, huống chi họ cũng không dám đắc tội! Và đồng thời vào lúc này, ở trong chung cư của một nơi ở Kinh Đô. “Dương Liễu Y Y! Cậu có phải điên rồi không! Không ngờ bỏ thuốc mạnh như thế! Cái lưng già của tớ sắp gãy rồi đấy!” Cố Linh ngồi trên sofa, uống sữa, liếc nhìn Dương Y Y đang ngồi ôm vi tính xem phim truyền hình ở đối diện. “Cậu hay là gọi tớ là Y Y, không thì Dương Liễu, Dương Liễu Y Y cái quái gì?” Dương Y Y liếc cô một cái, “Vẫn là tớ nói đúng, cậu quả nhiên là đi để muốn bị……” “Cậu còn nói!” Cố Linh sờ lên cổ, “Cái vết hôn như thế, tớ phải đợi đến lúc nào mới tiêu đây! Lộ Lộ nhìn thấy sẽ nói cậu đấy!” “Tớ là mẹ nuôi của nó! Nó dám nói tớ!” Dương Y Y đang nói, đột nhiên dưới góc phải có một cái tab nhảy lên. “Con trai cậu đến rồi!” Dương Y Y ngẩng đầu nhìn cô, “Mau qua đây! Quấn khăn lại! Sao đi chăng nữa bây giờ cũng là mùa đông!” Cố Linh lập tức quấn khăn lại, còn Dương Y Y đã bắt máy lên, khuôn mặt niềm nở nhìn vào Lộ Lộ đối diện, “Bảo bối, hôm nay cảm giác thế nào? Ăn cơm tối chưa? “Ăn rồi, mẹ đâu?” Đối diện vi tính là một khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhìn vào khiến người khác đau lòng. “Mẹ uống sữa, lập tức qua đến.” Dương Y Y đưa vi tính cho Cố Linh vừa mới ngồi qua đến. “Con trai!” Cố Linh nhìn vào cậu bé, khuôn mặt toàn là niềm vui, “Mẹ rất nhanh sẽ trở về thăm con, phải ngoan ngoãn nghe lời chị y tá, nghe chưa?” “Uhm.” Lộ Lộ gật đầu, “Mẹ, con nhớ mẹ.” “Mẹ cũng nhớ con!” Ánh mắt của cô cứ nhìn vào Lộ Lộ suốt, ngây người như là đá khắc vậy. Đôi mắt và đôi mày của Lộ Lộ nhìn vào rất giống với Mẫn Lệ. Nếu Mẫn Lệ biết anh có một cậu con trai, sẽ ra sao, sẽ vui không? Chuyện ngày xưa là cô không đúng, cô cũng không có mặt mũi gặp anh, cho nên chỉ có thể dùng cách là trộm thôi. “Con trai, ngủ sớm đi!” Bên họ là buổi sáng, bên đó là buổi tối, “Chúc ngủ ngon.” “Mẹ chào buổi sáng.” Lộ Lộ ngoan ngoãn đáp lại, sau đó màn hình video đóng lại. Cố Linh lập tức đưa laptop cho Dương Y Y, “Đúng là nôn nóng thật, rất hi vọng mấy ngày nay mau chóng trôi qua, tớ sẽ biết được có mang thai không!” “Tiểu Linh, tớ cảm thấy cậu không thể nghĩ như thế, nói sao thì chu kì rụng trứng cũng không nhất định là đêm hôm qua, mấy ngày lận đấy! Chi bằng cậu đi thêm vài lần? Nói sao thì hai người cũng là vợ chồng! Anh ta cho dù giận chuyện ngày xưa, cũng chưa đến nỗi làm gì cậu, huống chi Lộ Lộ là con trai anh ta! Con trai của mình không muốn cứu sao?” Dương Y Y cũng không còn tâm trạng xem truyền hình, bây giờ cô lo lắng nhất là sức khỏe của Lộ Lộ. Nhất thiết phải cấy ghép tủy, thích hợp nhất đương nhiên là con cái của họ! “Nói thêm nữa! Đêm hôm qua anh ấy nhất định sẽ phát giác đấy, trong khách sạn Cảnh Thiên cũng đang điều tra, tớ không dám đi nữa!” Cô dựa lên sofa, nghĩ đến đêm hôm qua Mẫn Lệ nhiệt tình như lửa, cảm giác cả người đều nóng rực lên. Vẻ mặt của anh như là rất lâu chưa ăn mặn vậy, nhất định là tác dụng của thuốc! “Nhưng đêm hôm qua cũng không nhất định có thể bảo đảm sẽ mang thai, mặt mũi của hiện tại và ngày xưa có gì đâu, tính mạng của Lộ Lộ mới là quan trọng nhất!” Dương Y Y đặt laptop xuống, nhìn vào cô, “Hoặc là, chi bằng cậu trực tiếp đi thương lượng với anh ta!” “Ngày xưa tớ làm Mẫn thị ra nông nỗi này, hơn nữa còn ý đồ không tốt, lỡ như anh ấy giết tớ thì tớ phải làm sao?” Cô lắc đầu, trực tiếp nói với Mẫn Lệ, chuyện của đêm hôm qua hoàn toàn sẽ không xảy ra. “Không có đâu!” Vẻ mặt Dương Y Y kiên định, “Theo sự điều tra của tớ, Mẫn Lệ bốn năm gần đây vẫn là một tên cuồng công việc, cậu chẳng lẽ không có phát hiện bây giờ anh ta nói chuyện không còn lớn tiếng như hồi xưa rồi sao?” “Đêm hôm qua……trong tình hình đó, cho dù không phải có giọng to lớn, anh ấy cũng phải nhẹ hứ vài tiếng chứ?” Cô tiếp tục uống sữa, “Đừng nói nữa, nói không chừng đã có em bé rồi!” “Mơ đi, t*ng trùng làm tổ còn phải cần 24 tiếng đồng hồ! Vẫn chưa gặp được trứng đấy! Còn nói là có em bé!” Dương Y Y liếc cô một cái, “Nghe nói là ngày xưa tìm cậu tìm đến giọng cũng khàn rồi, một tháng mới nói chuyện lại, âm thanh cũng trở nên khàn tiếng có từ tính như thế, đừng nói với tớ là hai người đêm hôm qua ở trong phòng trực tiếp lên luôn nhé?” “Không muốn nói chuyện với phù nữ như cậu!” Cô cầm ly đứng dậy, trong đầu óc hiện lên hình ảnh cô xông vào trong phòng tắm, Mẫn Lệ tức thời đứng dậy, hướng về phía cô gọi là vợ. Bốn năm không gặp, cô không phải không muốn gặp anh, mà là không dám, cũng không có mặt mũi gặp anh. Nếu không phải vì Lộ Lộ mắc bệnh, cô có thể sẽ không gặp anh nữa! “Tớ là muốn nói, Mẫn Lệ anh ta nhất định là rất thích cậu đấy, chuyện ngày xưa không thể nào bỏ qua được sao? Xem như là chưa từng làm gì cả! Anh ta không có người phụ nữ khác, lại yêu cậu như thế! Cậu cũng không có người đàn ông khác, hai người ở bên nhau, đối xử với Lộ Lộ cũng tốt! Cậu suy nghĩ cho kĩ lại đi!” Lời của Dương Y Y vừa dứt, trong phòng liền vang lên tiếng phim truyền hình. Cố Linh nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cô đúng là không có sự can đảm đó! …… Mẫn Lệ ở khách sạn Cảnh Thiên lại trông được vài ngày, cũng không nhìn thấy hình bóng của Cố Linh, anh sắp tưởng rằng đó là do ảo giác của anh rồi! Vốn dĩ anh sớm nên đến thành phố A, bây giờ lại không muốn trở về nữa! Nếu Tiểu Linh còn sống, cô ở đây, anh làm sao có thể rời đi được! Không rời khỏi cô! Nhưng tại sao vẫn chưa tìm thấy cô? “Anh Lệ!” Trên tay Mẫn Lệ đang cầm một ly rượu, nghe thấy âm thanh này quay đầu lại nhìn, sắc mặt không tốt, “Ai cho cô đến đấy?”