“Mẹ ơi, chúng ta cùng nhau đi đi!” Dương Dương từ sofa đi xuống, mẹ đã rất lâu chưa làm chuyện này rồi.
Không biết mẹ còn biết không, quen không.
“Mẹ một mình đi là được rồi.”
“Mẹ! Cùng nhau đi đi! Con rất lâu cũng chưa cùng mẹ cùng nhau đi dạo siêu thị rồi.” Noãn Noãn mở to đôi mắt, cũng tỏ vẻ tội nghiệp nhìn vào cô.
“Vậy cô cứ để tụi nhỏ đi theo đi, cùng lắm tôi cũng đi theo, làm công nhân vận chuyển miễn phí!” Tề Viễn Dương cầm remote, lười lặng tắt ti vi đi.
“Anh là công nhân vận chuyển miễn phí sao? Tiền cơm trưa vẫn chưa trả.” Bùi Nhiễm
Nhiễm nói đùa.
Bản thân ở nhà anh ăn bám lâu như thế, đương nhiên là không để tâm những chuyện này.
“Cần tiền không có, cần người có một, cô cần không?” Lúc Tề Viễn Dương nói chuyện đồng thời đã đi đến trước mặt bọn họ.
“Đứng trước mặt trẻ con, đừng nên ăn nói lung tung.” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc anh một cái, nắm lấy Dương Dương Noãn Noãn, vẫn là bước ra ngoài rồi.
Cô cũng đích thực rất lâu không có cùng Dương Dương Noãn Noãn cùng nhau ra ngoài đi dạo rồi, ở đây cách siêu thị không xa, bọn họ cứ thế mà đi.
Lúc bắt đầu Dương Dương Noãn Noãn vẫn là cô nắm lấy, sau đó tụi nhỏ tự mình đi rồi.
“Chậm lại, nhìn đường.” Cô dịu dàng mở miệng.
“Mẹ yên tâm, sẽ không có chuyện.” Dương Dương nắm lấy tay nhỏ của Noãn Noãn, hai anh em bước bước nhỏ, đi ở trước mặt.
Không biết từ khi nào, Tề Viễn Dương đột nhiên đi đến bên cạnh cô, hai người đi song song với nhau.
“Tề tổng, náo nhiệt xem đủ rồi.”
“Cũng sắp rồi, đủ rồi, sau này ai dám xem náo nhiệt của cô, tôi sẽ để hắn cả đời này đều náo nhiệt cho xem!” Tề Viễn Dương lười lặng nói, giọng điệu ung dung từ tốn.
“Sau này đoán chắc là anh, anh chi bằng bản thân anh tự náo nhiệt một phen đi.” Ánh mắt cô cứ nhìn chăm chú vào Dương Dương Noãn Noãn trước mặt, không có rời khỏi.
Người phụ nữ này cứ không hiểu, ý trong lời nói của anh?
“Anh trong lúc tôi và Cảnh Thần Hạo kết hôn liền biết được chuyện của Diệp Mộ Yên, thật ra tôi một chút nhất thời nghi ngờ, chuyện này……” Cô đột nhiên nghiêng đầu nhìn vào người đàn ông bên cạnh, “Anh là chủ mưu.”
“Cũng gần như vậy, cô đoán đúng rồi, tôi là chủ mưu, cô vui chứ? Nhìn thấy bộ mặt thật của chồng cô, anh ta uống rượu là do bản thân tự uống, về đến trong phòng hai người xảy ra chuyện gì, vẻ mặt đó của Diệp Mộ Yên vừa nhìn là chân yếu tay mềm, nếu Cảnh Thần Hạo không đồng ý, Diệp Mộ Yên có thể ép buộc anh ta sao?” Anh như cười không cười nhếch nửa mép miệng, “Cô đúng là quá ngốc, tôi nói bao nhiêu lần rồi, cô vẫn là không tin.”
“Đúng thật là anh?” Ánh mắt Bùi Nhiễm Nhiễm tít lại, cô chỉ là suy đoán, nhưng câu trả lời của anh có quá vô tư không.
“Cô xem cô lại ngốc nữa rồi!”
Được thôi!
Cô lại bị troll nữa, chuyện này không phải Tề Viễn Dương làm.
Nhìn vào mặt cô lại đột nhiên quay đi, anh vẫn là ung dung nói, “Cô tại sao lại cảm thấy có người cố ý sắp xếp? Nếu như có người cố ý sắp xếp, một chuyện trùng hợp như thế, chí ít phải chuẩn bị một vài điều kiện.”
Bùi Nhiễm Nhiễm không có trả lời, vẻ mặt đang chăm chú lắng nghe.
“Thứ nhất, biết được lúc đó Cảnh Thần Hạo sẽ xuất hiện ở chỗ đó, hơn nữa sẽ uống say, một người rời khỏi quán bar, thứ hai, biết được mọi người khi nào có thể sẽ đi tìm Cảnh Thần Hạo, thời gian bọn họ đợi trong phòng chỉ có hai tiếng, trong hai tiếng không có người đi tìm anh ta, nếu không lập tức sẽ bị lật tẩy và bị thất bại ngay, thứ ba, cô làm sao xem xét hai người họ cô nam quả nữ, trong đó một người uống say xỉn, nhưng lại không xảy ra chuyện gì, điểm quan trọng là, đứa con đó giải thích như thế nào, gần như tất cả khung thời gian đều trùng khớp, đứa con máu lai, còn có chút giống Dương Dương Noãn Noãn, nói không phải của Cảnh Thần Hạo, cô tin thật sao?”
“Anh đằng trước nói đúng, còn đối với chuyện đứa bé, tôi cảm thấy……”
“Cô cảm thấy như thế nào? Giám định cha con cũng làm rồi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh một cái, “Tôi cảm thấy anh chuyện gì cũng biết, đáng sợ quá.”
“Cô quên tôi là làm nghề gì sao? Điều tra cái này không phải chuyện nhỏ sao? Huống chi đâu phải là bức tường không thông gió gì, có người làm tất nhiên có người biết thôi.” Tề Viễn Dương trả lời vô tư, “Chúng ta vẫn nên suy nghĩ tối nay ăn gì tốt hơn.”
“Thật ra anh có thể về rồi, tôi không ngại.” Họ đã đến trước cửa siêu thị, Dương Dương Noãn Noãn đang đợi họ.
“Nhưng Dương Dương Noãn Noãn ngại đấy! Tụi nó làm sao có thể nỡ để tôi về nhà chứ! Một người cô đơn biết bao!” Tề Viễn Dương đi trước nắm lấy tay Noãn Noãn, “Phải không?”
“Chú Tề, thật ra con cảm thấy chú nên tìm một người bạn gái rồi.” Khuôn mặt nhỏ Noãn Noãn nhìn vào anh, nghiêm túc nói.
“Đồng ý.” Dương Dương cùng nói theo.
“Đồng ý cộng một.” Bùi Nhiễm Nhiễm nắm Dương Dương đi vào, từ bên cạnh họ trực tiếp đi ngang qua.
“Ba mẹ con các người ức hiếp một người cô đơn như tôi sao!” Tề Viễn Dương bất lực, so với tìm bạn gái, anh càng muốn tìm cô, nếu không phải cô, anh tìm ai?
Vẫn chưa nghĩ ra.
Sau khi bọn họ đi vào, Tề Viễn Dương đẩy chiếc xe đẩy siêu thị, Dương Dương Noãn Noãn đi đến trước mặt nhất, còn Bùi Nhiễm Nhiễm ở một chỗ không xa trước mặt anh, ngẫu nhiên bỏ đồ vào trong xe đẩy siêu thị.
Bọn họ như thế cũng khá giống một gia đình.
Tề Viễn Dương đột nhiên vui lên, mừng rỡ, mép miệng cong lên, lộ ra đường cong rất đẹp.
Trên tay Bùi Nhiễm Nhiễm cầm đồ ăn vặt của Dương Dương Noãn Noãn, nghiêng đầu bỏ đồ vào trong xe đẩy, liền nhìn thấy khuôn mặt Tề Viễn Dương cười như yêu nghiệp vậy.
“Sao thế? Gặp được cô gái yêu thích rồi? Cười vui như thế?” Cô để đồ vào trong xe đẩy, “Tôi đẩy cho, anh đi làm việc của anh.”
“Trí tưởng tượng của cô đúng là đủ phong phú, khó trách kế hoạch có thể làm tốt như vậy.” Anh rõ ràng là nhìn thấy cô đang cười, gặp được cô gái yêu thích……
Cô gái yêu thích của anh không phải đang ở trước mặt anh sao?
“Cám ơn khen thưởng.”
Cô quay lưng tiếp tục mua đồ, lúc chọn đồ ăn, không ngờ theo phản xạ mua đồ của Cảnh Thần Hạo thích, còn có một số thức ăn sau khi uống rượu xong ăn sẽ tốt hơn.
Tề Viễn Dương nhìn vào đồ ăn trong xe đẩy, chắc khẩu vị của Dương Dương Noãn Noãn với Cảnh Thần Hạo cũng xem xem nhau, anh ta thích, tụi nhỏ đều thích.
Lúc bọn họ từ siêu thị ra ngoài, bầu trời đã tối rồi.
Trên tay Tề Viễn Dương xách hai bịch đồ lớn, còn tay cô thì nắm lấy Dương Dương Noãn Noãn, bữa tối không muốn tụi nhỏ tự đi, sợ xe đụng.
Quả nhiên đường đường là một tổng tài trở thành công nhân vận chuyển miễn phí.
“Ba người đi nhanh như thế, không đợi tôi chút sao?” Tề Viễn Dương nhìn vào bóng dáng ba người trước mặt, bản thân không phải trách móc, mà là muốn cùng đi với bọn họ.
“Dương Dương Noãn Noãn đói rồi, tôi muốn dẫn tụi nó về nhà ăn chút trái cây, chúng tôi về nhà cắt xong anh có thể vừa đúng lúc trở về, cho nên Tề tổng anh đi từ từ nhé!”
“Cô là đang xem thường tôi, cho dù là cầm nhiều đồ như thế, tôi cũng sẽ không tụt lại sau đâu.” Anh vừa nãy chỉ là muốn nhìn bóng dáng của ba mẹ con bọn họ, cho nên mới đi sau một tí.
Dương Dương Noãn Noãn nói sao thì cũng là trẻ con, đặc biệt là Noãn Noãn, vừa nghe Tề Viễn Dương muốn theo đuổi cô, nắm lấy Bùi Nhiễm Nhiễm liền chạy, Bùi Nhiễm Nhiễm chạy rồi Dương Dương cũng không thể không chạy theo.
Tề Viễn Dương nhìn vào bóng dáng bỏ chạy của bọn họ, xách hai bịch đồ lớn đi theo đằng sau bọn họ.
Anh thề với bản thân đã rất lâu chưa từng làm qua chuyện ấu trĩ như thế rồi.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
133 chương
177 chương
33 chương
45 chương
41 chương