"Noãn Noãn, con chạy chậm lại." tóc của Bùi Nhiễm Nhiễm bị thổi tung lên hết, nhưng cô lo lắng Noãn Noãn ở phía trước hơn. Lúc đến cửa nhà, cái chân nhỏ nhắn của Noãn Noãn mới hạ tốc độ lại, Bùi Nhiễm Nhiễm đã lâu không chạy bộ rồi, bỗng nhiên chạy như vậy, hơi thở hì hụt, phía cái tay đang cầm chìa khóa bị run rẩy. "Mami......xin lỗi, con sai rồi, lần sau sẽ không chạy nhanh như thế nữa." Noãn Noãn nhìn thấy mẹ mình thở hổn hển, trong lòng có chút không vui, bản thân không suy xét đến mẹ mình. "Không sao, mẹ xem như luyện tập cơ thể." Bây giờ cô chỉ lo lắng cho hai đứa con, vừa mới nói bụng đói, bây giờ chạy xa như thế bụng càng đói hơn. "Nên mấy mẹ con đừng lo cho tôi, sức vận động miễn phí này của tôi thật là không tệ." Tề Viễn Dương vẫn ở phía sau lưng họ. Trong lúc đó có dư thời gian để vượt qua bọn họ, nhưng anh không làm vậy. "Sao lại mặc kệ chú được chứ,