“Ngày nào anh ta cũng mong được nghỉ, anh ta không có việc làm cứ để anh ta chăm sóc Dương Dương Noãn Noãn, anh ta sẽ hận anh lắm.” Bùi Nhiễm Nhiễm cười.  Tề Viễn Dương đúng là xem anh em như người hầu vậy. “Vậy là cô sai rồi, anh ta muốn con trai con gái, nhưng không ai đẻ cho anh ta, anh ta lại thích Dương Dương Noãn Noãn, chơi với chunugs vài ngày, chắc là vui như được lên trời.” Tề Viễn Dương đưa đôi mắt đầy mê hoặc của mình vừa nhìn cô vừa trả lời. “Không cần, tôi không muốn phân tâm, Dương Dương Noãn Noãn ổn mà.” Giờ cô chỉ muốn ở bên chúng. Nếu Tề Viễn Dương tìm đến tận cửa, cô chắc sẽ không đi làm nhanh như thế. “Thứ 2 đi!” “Thứ 2 được đó! Hôm nay thứ Cảnh Thần Hạo, hai ngày cuối tuần đi dạo chắc là ổn, đem bọn nhóc đi, cô muốn đi đâu?” “Tề Tổng, nếu tôi không nhớ nhầm, cuối tuần anh rất bận.” Lúc trước khi ở Te, cô phải ở trong công ty tăng ca, đâu thấy mặt mũi anh ta đâu. Nhưng giờ đây, Lại có tâm trạng đi dạo! Tề Viễn Dương đưa đôi tay dài của mình lấy ly cà phê trên bàn, “Tôi luôn cho rằng cô hiểu tôi, quả nhiên tôi đã lầm, trước đây cứ cuối tuần tôi bận đi chơi, bận đi du lịch.” “Haha, sao tôi có thể hiểu anh được.” Cô cười hai tiếng, “Sắp đến giờ trưa, tề tổng muốn khi nào rời khỏi?” “Tôi nói đi khỏi khi nào?” Tề Viễn Dương uống miếng trà, “Không sai, tôi kiến nghị cô có thể chọn làm thư ký của tôi.” “Không cần!” Làm thư ký của hắn còn mệt hơn làm trưởng phòng bộ phận kế hoạch. “Thật là vô tình” Anh lại uống thêm 1 ngụm, đột nhiên nghĩ ra chắ là cô làm thư ký của Cảnh Thần Hạo lâu vậy, nên mới biết pha trà ngon như thế, đột nhiên không còn tâm tư uống trà. “Mì.” “Mì thì mì, cô làm gì tôi ăn nấy.” Tề Viễn Dương đặt ly trà xuống, cầm lấy điều khiển ti vi, cứ ngồi lười dựa vào ghế sofa. Bùi Nhiễm Nhiễm nhớ là anh ta không thích ăn mì tí nào, thời gian 1 tháng ở chung trước đi, chưa từng thấy anh ta ăn mì. Nhưng nếu anh ta đã nói ăn, thì khó đổi sang món khác. Những nguyên liệu cơ bản đều dùng để làm cơm cho Cảnh Thần Hạo ăn lúc sáng, giờ cô coi thử trong tủ lạnh còn gì. Cô đột nhiên đứng lên, nhìn anh ta cười, lại nhìn ti vi, anh ta lúc nào lại thích những bộ phim đầu tình yêu cẩu huyết đó thế. Còn xem vui như thế? “Thực ra tôi khuyên anh nên rời khỏi, anh không thấy cô nam quả nữ ở chung không tốt lắm sao?” “Cây ngay không sợ chết đứng, trừ phi cô có ý với tôi...” Tề Viễn Dương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, “Nếu có, tôi cảm thấy nếu tư thế đó bị cô nhào vào thì sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng cao ngất trời của tôi?” “Haha,, câu nói đùa này chả vui tí nào.” Cô vẫn nên đi làm cơm tối! Tề Viễn Dương nói không sai, cây ngay không sợ chết đứng, bọn họ không làm gì, chỉ là bạn bè bình thường, quan hệ sếp và nhận viên. Tề Viễn Dương nhìn bóng cô đi khỏi, cho đến lúc không thấy nữa, mới thu lại ánh nhìn. Âm thanh trên màn hình ti vi đột nhiên vặn nhỏ, nghe tiếng động trong bếp, đôi môi móc nhẹ. Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng làm xong 2 tô mì, nhưng tô của Tề Viễn Dương thì lớn hơn cô rất nhiều, sức ăn không giống nhau. Tề Viễn Dương nhìn tô mì trước mặt, “Cô xem tôi là heo sao?” “Đừng nhục mạ con heo, thịt heo bao nhiêu 1 cân biết không, anh có ai thèm không? Anh nhanh đi!” Cô đã rất đói rồi, lấy đùa ăn không thèm để ý người đối diện. Tề Viễn Dương nhìn động tác của cô, cười không thành tiếng, không ai thèm anh? Cũng chỉ có cô không thèm anh, những người khác cứ mong dựa vào lòng anh kìa. Chỉ có điều Bùi Nhiễm Nhiễm không ngờ là, Tề Viễn Dương lấy đùa ăn thật, mà còn ăn rất ngon, chẳng lẽ trước đây anh ta giả bộ? Tề Viễn Dương cũng bất ngờ, vốn dĩ anh ta không thích, mà có người đó làm thì anh thích, ăn cảm thấy ngon, vô cùng ngon. Ăn hết 1 tô lớn, giỏi thật! Bùi Nhiễm Nhiễm chẳng khách khí nhìn Tề Viễn Dương đang ngồi trên ghế sofa, anh có thể ngốc tí nữa không? Lại ăn hết thật! Cô rửa chén xong, phát hiện Tề Viễn Dương vẫn cứ tư thế đó nằm trên bàn ăn, 1 điệu bộ mềm nhũn. “Anh nói có phải anh không thể di chuyển được không? Có cần giúp không?” “Cần, thật sự cần, cô muốn giúp sao?” Tề Viễn Dương nhìn cô từ từ tiến gần, gương mặt đẹp trai nở nụ cười nhẹ. “Haha, cô không thèm giúp anh!” Bước chân đột nhiên chuyển hướng, cô đi về hướng phòng ngủ, “Tôi đi ngủ trưa, nếu anh muốn ngủ, phòng Dương Dương trên lầu tay trái, nếu anh muốn đi, cũng được, ngoài ra cuối tuần tôi không muốn ra ngoài, thứ 2 tôi sẽ đi làm đúng giờ.” Bùi Nhiễm Nhiễm nói xong đột nhiên ngừng bước, đứng trước cửa phòng nhìn anh, “Đi làm ở đâu?” Gần 1 năm, cô đương nhiên biết anh đã thu mua lại Liêu Thị, thậm chí tập đoàn Âu Á, giờ đã là của Te. “Chỗ bạn trai cũ cũ của cô.” Âu Dương Lập sao lại thành bạn trai cũ cũ của cô? Vậy bạn trai trước là ai? Cảnh Thần Hạo? Bọn họ chưa từng quen nhau với danh nghĩa bạn trai bạn gái, đã kết hôn, người đàn ông đó làm việc hiệu suất cao, thật là... “Biết rồi!” Cô đi vào trong, đóng cửa lại. Lúc về nước chính là ở đây, ra đi lâu như thế, không ngờ lại về đây. Chỉ là giờ tâm trạng không giống như lúc trước. Chuyện của Bùi Gia gần như đã ra toàn bộ chân tướng, nhưng mẹ cô vẫn chưa xuất hiện, không biết bà ta đang ở đâu. Bà ta có nhớ tới cô, sống tốt không, nếu sống tốt, thấy mình như vậy thì không được, bọn họ không gặp nhau, cô cũng không ý kiến. Thấy chim đậu ngoài cửa sổ, quên mất trong căn hộ vẫn còn 1 người đàn ông, cô nằm trên giường, nhanh chóng ngủ mất đi. Do không nghỉ ngơi đàng hoàng, sáng nay lại dậy sớm. Giấc ngủ này, cô ngủ rất ngon, thậm chí quên đặt báo thức, lúc tỉnh dậy đã hoàng hôn. Xong rồi! Cô vừa dọn ra quên mất đi đón Dương Dương Noãn Noãn! Cô nhanh chóng thay dồ, vội cầm cái túi, mở cửa phòng thì thấy Dương Dương Noãn Noãn đang ngồi ghế sofa, Tề Viễn Dương còn ngồi giữa chúng. “Mami, mẹ tỉnh rồi!” Noãn Noãn đứng dậy chạy đến chỗ cô. Bùi Nhiễm Nhiễm đưa mắt nhìn Tề Viễn Dương, không hỏi câu nào là ý gì. “Chú Tề đi đón tụi con, chú nói mẹ mệt, đang nghỉ ngời.” Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt lo lắng, “Mami, không khỏe sao?” “Mami không có, chỉ là hơi mệt, mami đi nấu cơm, tụi con chơi với chú Tề nhé.” Cô đưa Noãn Noãn về vị trí, rồi đi vào bếp. Ba người cùng nhìn bóng cô đi vào, cô vừa vào nhà bếp, chưa đến 1 phút, cô lại đi ra. Cô mặt đầy bất lực nhìn họ, “Mami quên, nhà hết đồ ăn rồi, mami đi chợ đây.”