Bùi Nhiễm Nhiễm vừa lên giường đã bị anh ôm vào lòng, cô không vùng vẫy mà nghiêng đầu nhìn anh, “ Thích Thịnh Thiên là con riêng à?”
Đôi lông mày của đại boss hơi cau lại, “ Không phải.”
“ Không phải à......” Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy khó hiểu, “ Vậy sao cậu ấy phải lừa dối Tri Hiểu?”
Rốt cục thì Thích Thịnh Thiên đang giở trò gì!
“ Nhiễm Nhiễm, cậu ấy không phải con riêng mà là anh trai cậu ấy.” Đại boss sờ lên những lọn tóc cạnh viền tai cô, mái tóc được mũ tắm che chắn nên không bị ướt, độ ẩm lại khiến chúng rủ xuống.
“ Nhiễm Nhiễm, chúng mình ngủ thôi, chuyện của họ tự nhiên họ sẽ phải tự lo lắng.” Giờ này thì anh chỉ muốn lo lắng cho cô.
Ngón tay anh mân mê lên khuôn mặt trắng muốt của cô, giọng nói mê hoặc lại gần cô hơn, “ Vợ yêu......”
“ Em thật sự không muốn lo lắng cho họ làm gì.” Có những chuyện có muốn lo lắng cũng chẳng giải quyết được.
Có lẽ họ tự giải quyết sẽ tốt hơn.
“ Ngủ đi! Ngày mai anh có cuộc họp đấy nên, chồng em ơi, cho em xin nghỉ phép hôm nay!” Cô nói rồi, co mình vào trong chăn.
“ Vợ yêu, vì sắp phải rời đi nên mình mới cần gần nhau hơn chứ, mình làm nhanh thôi.”
“ Em không muốn!”
“ Vợ yêu......”
“ Aaaaa! Tay anh đang sờ đâu đấy!”
“ Cảnh Thần Hạo, đồ khốn! Đồ sở khanh!”
“ Lưu manh!”
“ Cuộc sống hạnh phúc của vợ sao mà thiếu được sự đóng góp của anh.”
Bùi Nhiễm Nhiễm cạn lời, anh chỉ có cuộc họp thôi, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh, lại hơn nữa là chỉ họp mấy tiếng đồng hồ, đến tối sẽ về mà.
Anh nói thế mà nghe được!
Hoàn toàn là cố ý, cố ý mà!
Ngày thứ hai, lại là một đêm bão táp với Bùi Nhiễm Nhiễm nên cô khó lòng tỉnh dậy sớm, càng đáng ghét hơn nữa là người đàn ông nằm cạnh bên cũng không buồn dậy.
“ Anh còn không đi?” Cô huých anh một cái.
Chỉ với một động tác như vậy thôi, cô đã nằm lọt trong vòng tay anh, bị anh ôm chặt trong lòng.
Trên đầu cô có tiếng nói của anh, “ Còn sớm.”
Đúng là sớm, giờ này chắc cùng lắm chỉ mới 8 giờ, 10 giờ anh mới cần vào họp!
“ Một tiếng anh có thể đến được không?” Anh cứ nằm trên giường lát nữa cũng chẳng mấy mà đến 10 giờ.
“ Nửa tiếng.”
“ Hiểu rồi, vậy anh ngủ thêm lát nữa đi.” Cô cũng nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ngồi máy bay đúng là nhanh.
Tối qua quá mệt nên vừa nhắm mắt lại, cô đã chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Khi tỉnh dậy, Cảnh Thần Hạo đã không còn bên cạnh, nhất định anh đã đi từ sớm rồi.
Đại boss đi rồi, cô có thể yên tâm.
Cứ chậm rãi thong dong tới chiều, Bùi Nhiễm Nhiễm mới đến công ty, nhớ đến vấn đề của Lâm Tri Hiểu, cô nhanh chóng sang văn phòng của cô bạn.
Mới đến cửa đã nghe thấy giọng đàn ông, cô vừa định quay về văn phòng của mình thì đột nhiên giật mình, hình như âm thanh này không phải của Thích Thịnh Thiên.
Âm thanh này giống với giọng nói của người trung niên, nhanh chóng, cô nghĩ đến Thích lão gia tử.
Cô gõ cửa, đẩy cửa bước vào.
Lâm Tri Hiểu đứng đó, còn Thích lão gia tử thì đang ngồi trên ghế của Lâm Tri Hiểu, với tình thế như vậy khá giống với việc ông đang dạy dỗ cho Lâm Tri Hiểu.
“ Nhiễm Nhiễm.” Lâm Tri Hiểu mỉm cười nhìn cô.
“ Sao thế?” Bùi Nhiễm Nhiễm mới nhìn đã nhận ra cô bạn đang chịu tủi thân.
“ Mình không sao.” Lâm Tri Hiểu lắc lắc đầu, còn không phải những chuyện đã nói ngày hôm qua.
Cô là chiếu dưới, đành chịu nhường người lớn tuổi.
Không cần thiết phải làm ầm lên làm gì, cô cũng không muốn phản bác, dù gì cũng kết hôn rồi.
“ Thích lão tiên sinh.” Bùi Nhiễm Nhiễm có lời chào lịch sự với người đàn ông đang ngồi uy nghiêm trễm trệ.
“ Cảnh phu nhân.” Ông biết cô, khi trước chuyện của cô và Cảnh Thần Hạo khá ầm ĩ.
Hôm nay ông đến thật đúng lúc, vừa đúng Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên đều không có ở đây, chỉ để hai người phụ nữ ở lại công ty.
Sắc mặt Bùi Nhiễm Nhiễm không đổi, giọng điệu bình tĩnh nói, “ Thích tiên sinh thấy hạnh phúc của con trai mình quan trọng hay quan niệm môn hộ xa xưa quan trọng hơn? Thích Thịnh Thiên nếu như thật sự lấy Trần Nhan hay một cô gái nào khác mà cậu ta không thích, ngày nào cậu ta cũng chẳng thể vui vẻ, lại không buồn về nhà, lẽ nào đó mới là điều mà Thích lão tiên sinh muốn nhìn thấy hay sao?
“ Cảnh phu nhân có vẻ khá hiểu nhỉ? Mặc dù Bùi gia đã mất nhưng Bùi tiểu thư vẫn được coi là thiên kim, đương nhiên cô khác với cô gái này.”
“ Đương nhiên khác, tôi còn không có nhà, nhưng Cảnh gia cũng không chê tôi. Tôi tin suy nghĩ của Thích Thịnh Thiên và của Thích lão gia khác nhau, nhất định cậu ấy sẽ không định lấy một người phụ nữ mà mình không yêu, điều này chắc Thích lão tiên sinh có thể cảm nhận được.” Cô không biết trước đây Thích lão tiên sinh đã trải qua những gì.
Nhưng qua chuyện mà Cảnh Thần Hạo nói với cô tối qua là nếu mẹ của Thích Thịnh Thiên là vợ của ông ấy mà cậu ta lại là nhị thiếu gia thì mẹ của Thích đại thiếu mới là người phụ nữ mà ông ấy yêu.
Nhưng lại vì nhiều ký do nên không thể đến với nhau.
“ Cảnh phu nhân, đây là chuyện nhà Thích gia chúng tôi.”
“ Tôi biết, Thích Thịnh Thiên và Cảnh Thần Hạo là anh em, tôi là chị dâu cậu ấy, nếu như Thích lão gia tử không làm khó cho họ thì tôi cũng chẳng quản chuyện này, hai người sống với nhau quan trọng nhất là hạnh phúc, Thích lão gia tử nếu có đồng cảm về quan điểm này, tại sao không vun vào cho con trai mình mà lại ép cậu ấy đi lại con đường cũ của bác chứ? Hay do hôn nhân của bác không được hạnh phúc nên cũng không muốn nhìn con trai mình được như vậy.” Mặc dù Bùi Nhiễm Nhiễm không hiểu chuyện của Thích gia.
Nhưng được biết quan hệ của Thích Thịnh Thiên với gia đình vẫn không được tốt, nếu không cũng chẳng phải đến Cảnh Thị làm việc mà đã sớm về kế thừa gia nghiệp rồi.
Thích lão gia tử nhìn cô, người phụ nữ này đúng là sắc bén.
Chuyện cũ của ông, đến giờ còn có ai nhắc lại.
“ Thích tiên sinh, bác chúc phúc cho họ, không chỉ có thể nhìn thấy họ hạnh phúc mà còn có cả đứa cháu dễ thương kia nữa, lẽ nào những thứ này còn không thể bằng với những điều hão huyền kia sao? Thích gia không thiếu tiền, có nhất thiết phải hy sinh hạnh phúc của Thích Thịnh Thiên để có một cuộc hôn nhân thương mại không?” Tha thứ cho cô vì đã nói quá thẳng, nhưng nếu không nói vậy, chưa chắc Thích lão gia tử có chịu nghe hay không.
Thích lão gia tử như bị chạm đến nỗi lòng, ông quay sang nhìn Lâm Tri Hiểu đứng bên cô, sau đó đứng dậy, ông không nói gì mà rời đi.
Khi ông vừa đi khỏi, Lâm Tri Hiểu thở phào nhẹ nhõm, cô quay sang nhìn cô bạn cảm kích, “ Tớ có cảm giác mình khá sợ ông ấy.”
“ Không sao, ông ấy cũng là người, còn là ba của Thích Thịnh Thiên, không có gì đáng sợ cả, cậu cứ ngồi xuống đã.” Bùi Nhiễm Nhiễm kéo cô bạn ngồi xuống.
Lâm Tri Hiểu vẫn nắm chặt lấy tay cô bạn, chu môi, “ Nhiễm Nhiễm, có phải tớ nhu nhược lắm không, vừa nãy cứ đứng im nghe ông ấy nói mà không phản bác được gì.”
“ Không đâu.”
Dù sao thì sau họ còn về chung một nhà, có khả năng gặp mặt suốt ngày. Còn cô lại khác, có là Thích lão gia tử thì cũng chẳng chắc sẽ gặp lại nên không sợ mất lòng.
“ Nhiễm Nhiễm, khi nãy cậu nói thế là ý gì? Lẽ nào khi còn trẻ, Thích lão gia tử cũng......”
“ Tớ đoán thôi, nhưng xem ra đoán trúng rồi, cậu làm việc đi, đừng nghĩ ngợi nhiều, lần sau cứ tìm Thích Thịnh Thiên, chuyện này cậu ta nên đứng ra giải quyết.” Đừng có lần nào cũng nhè lúc Thích Thịnh Thiên không có mặt mới xuất hiện.
Thích lão gia tử như vậy là chọn bên yếu để bắt nạt, so với Thích Thịnh Thiên thì rõ ràng Lâm Tri Hiểu là bên yếu hơn.
“ Ừ ừ, cảm ơn cậu, Nhiễm Nhiễm.” Lâm Tri Hiểu thật sự không biết nếu như Bùi Nhiễm Nhiễm không có mặt thì cô sẽ phải làm sao.
“ Chuyện nên làm thôi, hơn nữa Thích Thịnh Thiên không phải con riêng mà anh trai cậu ấy mới là, nếu chuyện này cậu ấy không muốn nhắc đến thì cũng đừng nhắc đến nữa, cậu ấy sẽ không vui đâu.” Không thì quen biết lâu vậy sao cậu ấy không chủ động nói, mà quan hệ với Thích gia lại không tốt như vậy.
Lâm Tri Hiểu gật gật đầu, cô đã hiểu.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
133 chương
177 chương
33 chương
45 chương
41 chương