Bùi Nhiễm Nhiễm rót thêm một ly nước cho cô, rồi mới rời khỏi văn phòng.
…….
Nháy mắt đã qua vài tháng.
Bùi Nhiễm Nhiễm đang gõ bàn phím, bất chợt nhận được cuộc điện thoại.
“Thu ký Bùi, dưới lầu có bưu phẩm chuyển phát nhanh của cô, sẽ chuyển lên cho cô ngay.
“Được”
Cô gác máy, tiếp tục nhìn vào màn hình, không để tâm đến việc vừa rồi.
Tuy nhiên, cô vừa đánh được vài chữ, thì điện thoại cầm tay cô reo lên.
Cô cầm điện thoại nhìn vào màn hình thì thấy hai chữ Trí Hiểu, thì lập tức nghe máy, “thai của cậu được bao nhiêu tháng rồi, mà còn chơi điện thoại nữa!”
“Ây da, Nhiễm Nhiễm, hiện giờ không phải lúc nói chuyện của tớ, xảy ra chuyện lớn rồi!” Lâm Trí Hiểu vừa xoa bụng mình, vừa ngồi trên so-pha xem tivi.
Màn hình tivi đang phát một tin tức, Diệp Mộ yên bồng một đứa bé xuất hiện tại sân bay, và có vẻ rất quan trọng, và đang tiếp nhận cuộc phỏng vấn với phóng viên truyền thông.
“Chuyện lớn gì, cậu sắp sinh sớm rồi à?” cô buông lời đùa cợt.
“Không phải, tớ lên mạng xem xem, Diệp Mộ yên về nước rồi” Lâm Trí Hiểu không rời mắt khỏi màn hình tivi.
Diệp Mộ Yên bồng đứa bé trước người, gương mặt đứa bé như thế nào không thể nhìn thấy.
Cô rất muốn xem gương mặt đứa bé có giống với đại Boss không.
Bẵng một thời gian qua đi, mọi người gần như sắp lãng quên có sự hiện diện của người tên Diệp Mộ yên
Vóc dáng của cô khôi phục lại rất tốt, nếu tính toán thời gian, thì cô ta cũng đã sanh được một tháng.
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nghe Lâm Trí Hiểu nói xong, hốt hoảng, đổi tay cầm điện thoại mà mở trang mạng lên xem.
Thật ra một tháng trước đây cô cũng đã có chú ý đến rồi, nhưng lúc đó Diệp Mộ yên không có bất cứ động thái nào, không hề có tin tức gì của cô ta.
Bộ phim 《Niệm niệm có em》vừa kết thúc là cũng không có tin tức gì của cô, quả thật đã ra nước ngoài dưỡng thai.
Bùi Nhiễm Nhiễm có suy nghĩ rằng nếu như cô ta không trở về, thì cô cũng không bận tâm về việc đứa bé có phải là con của Cảnh Thần Hạo không, cô và anh vẫn có thể tiếp tục vui vẻ sống bên nhau.
Nhưng mà giờ đây…..
Diệp Mộ yên đã quay trở về, thì họ phải đối mặt với sự việc đó.
Đứa bé đó rốt cuộc có phải là con của Cảnh Thần Hạo không?
Cô xem tin tức trên mạng, lại còn phát trực tiếp, đúng lúc ấy một phóng viên đang phỏng vấn Mục Yên.
“Cô Diệp, cha của con cô rốt cuộc là ai vậy? Đã lâu rồi không có bất cứ thông tin gì, có phải là đã không cần mẹ con cô nữa”
Phóng viên này lại dám đặt câu hỏi như vậy.
Diệp Mộ yên như lột xác càng trở nên xin đẹp hơn, gương mặt cô luôn nở nụ cười, bên má trái hiện ra lúm đồng tiền, dáng vẻ phóng khoáng đứng trước ống kính.
“Đứa bé là con tôi, chỉ duy nhất mình tôi, còn về cha của đứa bé, thì tôi không có gì để nói
“Cô Diệp có thuận tiện cho con cô một tấm ảnh không? Các fan hâm mộ cô đang rất nóng lòng muốn biết” một phóng viên khác tiếp tục đặt câu hỏi.
“Hiện giờ lại không tiện, vì bên ngoài gió lớn, sau này nếu có cơ hội sẽ đăng thông tin lên trang Vi Bách” Diệp Mộ Yên vừa nở nụ cười vừa trả lời.
Bùi Nhiễm Nhiễm mắt không chớp nhìn vào màn hình vi tính, bên trong điện thoại vang lên giọng nói đầy lo lắng của Lâm Trí Hiểu, “Nhiễm Nhiễm, tớ đang xem phải không? Không biết gương mặt đứa bé đó như thế nào, bé trai hay bé gái”
Nhiễm Nhiễm cũng rất muốn biết đứa bé đó có giống Cảnh Thần Hạo hay không.
Cửa văn phòng cô mở ra, bưu phẩm chuyển phát nhanh được đưa tới trước mặt cô.
Nét chữ bên ngoài rất nho nhã, và lại được gửi từ nước ngoài về đây, người nhận bưu phẩm là cô, nhưng lại không có tên người gửi.
Không lẽ là mẹ sao?
Mẹ cô tại sao bỗng nhiên lại gửi đồ cho cô?
Cô mở loa điện thoại lên, đặt xuống bàn, sau đó mở bưu phẩm ra xem.
“Nhiễm Nhiễm, tớ cảm thấy chắn chắn không phải của đại Boss đâu! Giờ họ đã quay trở về, có khi nào sẽ đến tìm hai người không, có cần làm xét nghiệm quan hệ cha con không?”
Câu nói của Lâm Trí Hiểu từ điện thoại vang ra truyền đến tai của Bùi Nhiễm Nhiễm.
Nhưng cô nhìn thấy những thứ bên trong bưu phẩm, không những có ảnh của đứa bé, ngoài ra còn có hình ảnh siêu âm, giấy khai sinh, và một vài sợi tóc màu vàng kim đã được niêm phong.
“Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm ……”
“Là bé trai, khi sinh được sáu cân sáu lạng, đôi mắt xanh, tóc màu vàng kim, nhìn rất dễ thương” và cô dường như có một cảm giác tự nhiên là đứa bé này rất giống Dương Dương lúc nhỏ.
Nếu như thay đổi màu tóc và màu mắt ra thì thật sự rất giống Dương Dương hồi còn bé.
Giờ đây cô cho rằng không cần phải làm xét nghiệm quan hệ cha con nữa, bởi vì cô đã có thể khẳng định rằng đứa bé này là con của Cảnh Thần Hạo rồi.
“Nhiễm Nhiễm, làm sao cậu biết? Vậy có giống đại Boss không?
“Không giống”
Cảnh Thần Hạo tóc đen mắt đen, thì làm sao giống anh ta được.
“Không giống là tốt rồi, vậy thì không có chuyện gì nữa, tớ đã nói đó không phải là cốt nhục của đại Boss mà, người đàn bà đó nhất định đã bị người khác rồi ….”
“Giống Noãn Noãn”
Nếu như không để ý giới tính, vì hiện giờ vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, đơn giản chỉ nhìn diện mạo, thì quả thật là rất giống Noãn Noãn.
“Tóc vàng đôi mắt xanh ngọc bích, không phải giống Noãn Noãn hay sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm thốt lên với nụ cười đau đớn.
“Nhiễm Nhiễm, người có tóc vàng mắt xanh rất nhiều, đâu phải tất cả mọi người đều giống cháu gái đáng yêu của tớ, cậu đừng nên suy nghĩ nhiều, không thể là của đại Boss được” Lâm Trí Hiểu nhìn người có gương mặt xinh đẹp trên tivi, cô hận đến nỗi chỉ muốn xông vào trong màn ảnh, để có thể nhìn xem đứa bé trên tay Diệp Mộ yên rốt cuộc có giống đại Boss mình không.
“Trí Hiểu, tớ gác máy đây” cô vừa nói xong vội vàng tắt máy.
Nhìn những tấm ảnh trước mặt, lại thêm những sợi tóc, cô từ từ cho tất cả vào lại phong thư và đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng
Cô đi thẳng đến phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo.
Đại Boss nhìn thấy cô bước vào, gương mặt lạnh bỗng mĩm cười nhẹ, nhưng khi phát hiện sắc mặt của vợ không được tốt, trên tay lại đang cầm một thứ gì đó.
“Nhiễm Nhiễm….”
Bùi Nhiễm Nhiễm đặt phong thư lên bàn, sắc mặt nghiêm túc nhìn anh và nói, “mở ra xem xem!”
Trong lòng đại Boss tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn mở phong thư trước mặt mình ra, khi những tài liệu bên trong hiện ra, gương mặt thanh tú chợt trầm lắng xuống.
Tại sao lại xuất hiện những thứ này?
Đứa con của Diệp Mộ yên rõ ràng là một đứa bé hợp chủng.
Có phải do thế hệ di truyền?
“Giống Dương Dương Noãn Noãn không?” cô nói một cách bình thản.
Nhưng lòng cô lại không bình thản một chút nào, cô lo lắng hoảng sợ vô cùng.
“Nhiễm Nhiễm, em có tin anh không?” Cảnh Thần Hạo bất chợt đứng dậy, hai người ngồi cách nhau giữa bàn làm việc, thì không thể nào có thể nói chuyển rõ ràng được.
“Không phải em có tin vấn đề của anh hay không, nhưng sự thật đã phơi bày ra trước mắt rồi” cô cũng không muốn nghĩ đứa con của Diệp Mộ Yên là của anh.
“Vẫn còn chưa làm xét nghiệm, thì làm sao em biết đó là sự thật” Cảnh Thần Hạo kéo cô vào lòng mình, “Nhiễm Nhiễm, anh không phạm sai lầm gì, tinh thần không có, cơ thể anh lại càng không”
Dựa vào ngực anh, cảm nhận hơi thở của anh, cô nói một cách nhẹ nhàng, “ừm, em tin anh”
Nhưng nếu như không phải là con của anh, thì tại sao Diệp Mộ Yên lại gửi tất cả tài liệu liên quan đến đứa bé đó cho cô, lại còn cả tóc nữa
Chẳng phải là đã khẳng định đứa trẻ là con của Cảnh Thần Hạo rồi sao?
Cô càng nghĩ càng lo sợ, đôi tay nhỏ bé chợt nắm chặt vào áo vest của anh, “vậy chúng ta nên làm gì?”
“Đương nhiên là phải làm xét nghiệm!” Diệp Mộ Yên cũng đã gửi mẫu tóc đến rồi sao.
“Được” chỉ cần làm xét nghiệm sáng tỏ thì trong lòng mới vững vàng được.
Cảnh Thần Hạo cũng vậy, anh rất muốn chứng minh bản thân mình trong sạch.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
133 chương
177 chương
33 chương
45 chương
41 chương