“Vợ của anh, anh có gì không dám.” Động tác trên người cô không dừng lại, gió biển thổi ngang gò má, thổi bay tóc của cô.
“Em lạnh quá! Chúng ta về nhà đi!”
“Vận động vận động sẽ không lạnh nữa.”
“……”
Cô mới không muốn! Không muốn!
Nhấc chân lên đạp lên người anh, dùng khuỷu tay đụng anh một cái, tay anh vừa buông ra, cô lập tức chạy đi xa ngay.
Chạy về phía nơi có hướng đèn sáng duy nhất, “Cảnh Thần Hạo, anh là tên lưu manh!”
“Em đợi đấy, về nhà từ từ xử lý em.”
“Không được! Em phải mặc áo cưới, anh dám để lại dấu trên người em!”
“Anh có thể không để lại.”
Nhiễm Nhiễm đã cách xa anh 20 mét, thả chậm lại tốc độ chút, cảm nhận làn gió bên cạnh, nghĩ đến người đang đi phía sau cô, từ từ cong miệng lên.
Kết quả của sự bỏ trốn là sự đày đọa vào sâu ra cạn, nhưng đêm nay vô cùng dịu dàng, tuy rằng ngày đầu tiên cô vẫn là dậy muộn.
Cô nhìn vào thân thể sạch sẽ trắng tinh của mình, gửi anh một ánh nhìn tán thưởng, người kia vẫn là có thể tiết chế không để lại dấu hôn trên người cô.
Cảnh Thần Hạo sớm đã ăn mặc chỉnh tề, kề sát bên tai cô, cúi đầu nhìn vào cô, “Dậy chưa?”
Đương nhiên phải dậy rồi, không dậy bị anh nhìn như thế xấu hổ biết bao!
“Em lập tức dậy ngay!” Đưa hai cánh tay ra kéo lấy ống áo của anh, “Quần áo, chồng yêu!”
Nhìn vào cô hở ra một ít phần cổ, xương đòn gợi cảm, “Em có thể không mặc, ở nhà không có ai.”
“Anh không phải là người!”
“Anh là cầm thú.”
“Anh đúng là biết phận mình!” Cô buông cánh tay anh ra, “Quần áo quần áo, hơn nữa anh nói hôm nay sẽ có người khác đến, không thể nào hôn lễ chỉ có hai người chúng ta chứ?”
Vậy đúng là……đủ lạnh tanh rồi.
“Hôn lễ hai người không đủ sao? Cô dâu chú rể đều có hết.” Cảnh Thần Hạo cầm quần áo của cô, đưa cho cô.
“Chí ít phải có một người chứng hôn chứ?” Vậy họ làm gì phải đến trên hải đảo?
Chi bằng ở nhà tùy tiện nói một câu em đồng ý gả không? Em đồng ý!
Sau đó trao nhẫn cho nhau, vậy là xong rồi!
“Có đấy, ba mẹ đều sẽ đến.” Lần trước kết hôn không đến.
Vì lúc đó, hai người họ đang ở Nam Cực xa xôi, đều là ba anh dẫn đi đấy.
Gần đây mới trở về.
“Uhm, thật ra có gia đình bạn bè cũng được rồi.” Nếu như anh có thể hòa giải với Đường Sóc càng tốt hơn.
Nhưng đây là mong ước xa xỉ của cô, đoán chắc không thể nào rồi.
“Uhm.” Quan trọng nhất là phải có cô, lần này tuyệt đối không để cô chạy trốn.
Lên trời xuống đất cũng không được.
Hôm nay quả nhiên cảm giác được trên đảo náo nhiệt rất nhiều, nhưng vì bên ngoài mặt trời nắng quá, ngày mai lại là hôn lễ, cô trốn trong nhà bị các kiểu chăm sóc da xoay quanh người.
Bữa tối Dương Dương Noãn Noãn đến, Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu họ cũng đến.
Còn những người khách khác thì ngày mai mới đến, Cảnh Thắng và Tô Nhược Nhã cũng là ngày mai.
Ngày thứ hai.
Dưới trời xanh mây trắng, trên bãi cỏ bên ngoài trang viên hoa hồng đỏ kiêu kì đua nhau nở ra, bong bóng màu tím trắng tung bay trước gió, máy bay ở nửa không trung từ từ hạ xuống, cảnh tưởng náo nhiệt hẳn lên.
Bùi Nhiễm Nhiễm mặc bộ đồ cưới màu trắng ngồi trên chiếc giường lớn, và bên cạnh cô là Cảnh Thần Hạo nửa bước không rời.
“Chồng à, em sẽ không chạy đi thật, anh không thể ra ngoài thật sao? Máy bay hình như đến khá nhiều, anh không đi xem ba mẹ đến chưa?” Cô lần trước nhất định để lại không ít ấn tượng không tổt cho ba mẹ chồng, cho nên lần này cứ để Cảnh Thần Hạo ở bên cạnh suốt, vẫn không phải là biểu hiện của một con dâu tốt.
“Nhiễm Nhiễm, đây tương đương là nhà của họ, anh ở bên em.” Anh hôm nay phải canh kĩ cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm bất lực ngã về sau, đuôi của bộ áo cưới dài phủ đầy lên cả chiếc giường, “Em đi nhà vệ sinh anh cũng đi theo, anh đúng là……”
“Anh là chồng của em, có gì anh không nhìn được?”
“Anh……”
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lâm Tri Hiểu dẫn theo Dương Dương Noãn Noãn đi vào, nhìn thấy hai người, trong mắt che đậy không được sự kinh ngạc.
“Nhiễm Nhiễm, Cảnh tổng, hai người đúng là vừa xinh đẹp vừa điển trai!” Dương Dương Noãn Noãn bên cạnh cô cũng bước lên một bước trước cô đi đến đối diện hai người.
“Mẹ ơi! Rất xinh đẹp.” Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn vào cô, vẻ đẹp hôm nay của mẹ đạt được 100 điểm.
Noãn Noãn là một tiểu cô nương công bằng, nghiêng đầu nhìn vào Cảnh Thần Hạo, “Ba cũng đẹp trai lắm!”
“Hai tiểu hoa đồng mới là dễ thương nhất nhất.” Bùi Nhiễm Nhiễm nắm lấy tay tụi nhỏ, đúng là cảm thấy để Cảnh Thần Hạo luôn ở bên cô không phải chuyện tốt gì.
Không ngờ ngay cả một chủ nhân cũng không xuất hện chiêu đãi, nhưng người như Cảnh Thần Hạo, anh có thể ra chiêu đãi người khác mới lạ.
Lâm Tri Hiểu mặc bộ đồ dâu phụ màu xanh dương nhạt, khuôn mặt xinh đẹp tô lớp trang điểm nhẹ, cả người cũng xinh đẹp cực kì.
“Tại sao không nhìn thấy Thích Thịnh Thiên?” Anh ta là rể phụ đấy.
“Anh ấy đi nhận điện thoại rồi.” Lâm Tri Hiểu trả lời.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn vào Cảnh Thần Hạo đứng yên, “Chồng ạ, xin anh cho em một giải thích hợp lý?”
Tại sao điện thoại của cô không có sóng, còn di động của bọn họ vẫn có thể gọi điện thoại được?
“Anh làm gì di động em rồi?”
Dương Dương Noãn Noãn nhìn vào mẹ đột nhiên đề cao âm lượng, trong lòng thương xót nhìn vào ba mình, ba lại làm gì rồi?
“Chỉnh sửa ứng dụng thôi.” Cảnh Thần Hạo khuôn mặt điềm đạm, hoàn toàn không có sự ngại ngùng khi bị phát hiện.
“Anh đúng là lợi hại! Em chỉ ngủ một lát thôi!” Cô chỉ qua ở trên máy bay ngủ một lát thôi.
“Ba vốn dĩ đã rất lợi hại!” Noãn Noãn rất tán thành lời của mẹ.
Ba rất lợi hại, ba quả nhiên rất lợi hại.
Nhưng Thích Thịnh Thiên gọi điện thoại cũng không nhìn thấy người của anh ta vào, đến tận hôn lễ bắt đầu, mới nhìn thấy Thích Thịnh Thiên.
Thích Thịnh Thiên đi theo sau lưng bọn họ đi trên thảm đỏ, trên bề mặt nhìn vào không có gì khác nhau, nhưng trong lòng anh lại cứ nghĩ đến cuộc gọi vừa nãy.
Vốn dĩ sớm nên tìm bọn họ, tìm anh Hạo, phải nên nói anh ấy nghe.
Nhưng lo lắng nói xong, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng anh Hạo, bọn họ không dễ dàng đi đến bước này, nếu như vì chuyện đó quan hệ hai người lại xuất hiện vết nứt, phải làm sao?
Anh chỉ có buồn trong lòng, đợi sau khi hôn lễ kết thúc rồi mới nói anh ấy nghe.
Trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm có chút căng thẳng nhẹ, trong đám đông khách mời hai người đã đi qua thảm đỏ, đến trước mặt mục sư, tuy rằng sớm đã lãnh sổ rồi, ngày xưa cô cũng cảm thấy nghi thức không quan trọng, nhưng khi đến khoảnh khắc này, mới cảm thấy thì ra không giống nhau thật.
Cô có thể nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong mắt Cảnh Thần Hạo, lúc nhìn vào cô nghiêm túc chăm chú như thế, phảng phất trên thế giới này chỉ có một mình cô, trong lòng anh trong lòng anh chỉ có một mình cô.
Nghe lời của cha, cô cách một lớp vải voan mỏng, cười mãn nguyện, “Con đồng ý!”
“Em đồng ý gả cho anh, Cảnh Thần Hạo!”
Vì anh, chỉ có thể là anh!
Còn với mẹ, con xin lỗi.
Không thể vì một câu nói của bà, chia cắt hạnh phúc của mình.
Khách mời dưới sân khấu vỗ tay, lớp vải voan trước mặt Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên bị vén lên, khuôn mặt áp đến trước mặt cô, phủ lên bờ môi của cô.
Đây là tiết tấu gì thế?
Anh vẫn chưa trả lời!
Vẫn chưa đến bước hôn cô dâu này! Tại sao đột nhiên lại hôn rồi.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương