Phối hợp với nụ hôn thắm thiết của anh ta, bỗng nhiên trong không trung nở rộ khói lửa rực rỡ, bay lơ lửng trên đó dòng chữ, "Nhiễm Nhiễm, anh yêu em" Bên cạnh hai người là Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu nhìn chằm chằm họ, có thể hiểu được tình cảm đến thời kỳ sâu nặng, nhưng trong đó người mục sư như có chút gượng gạo. Như muốn nói rằng không theo trình tự của ông ta, giả vờ vui vẻ. Nụ hôn nồng cháy kết thúc, vị cha sứ trước mặt gấp rút hỏi, "Cảnh tiên sinh, anh có đồng ý cưới Bùi Nhiễm Nhiễm bên cạnh làm vợ không, bất kể hoàn cảnh nào, phú quý giàu có hay nghèo hoạn nạn, bệnh tật, vui vẻ hay sầu muộn thì cũng vĩnh viễn yêu cô ta, sống trọn đời với cô ta không?" "Tôi đồng ý." Vị cha sứ uy nghiêm nhìn người phía dưới, "có người nào phản đối hai người ở đây kết thành phu phụ không?" Bùi Nhiễm Nhiễm nghe nói vậy liền chau mày lại, nghĩ rằng câu hỏi vậy chỉ có trong ti vi thôi, vậy mà cô vẫn bị vậy, ai dám phản đối! Vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo có chút biến sắc, câu hỏi này...... không nên hỏi. Quả nhiên, anh ta nghe được âm thanh hét lớn. "Tôi!" Bùi Nhiễm Nhiễm nghiên đầu nhìn thấy Tề Viễn Dương đang chầm chậm đứng dậy, anh ta mặc cái áo sơ mi bông màu trắng, giống như đang nghỉ phép. Nhưng mà lúc nãy anh nói là ý gì? Tại sao anh ta lại phản đối! "Cảnh tổng, anh còn việc gì chưa nói với Nhiễm Nhiễm nữa không? Anh muốn tự nói hay muốn tôi nói dùm anh?" cặp mắt hoa đào đẹp của Tề Viễn Dương nhìn chằm chằm anh ta, khí thế dưới đài mạnh mẽ. Sớm biết không cho anh đến! Cảnh Thần Hạo có thể xác định được lời anh thốt ra là sự việc của Diệp Mộ Yên, làm sao anh ta biết được? Nếu không ngoài chuyện này, thì không còn chuyện gì để sợ nữa. "Tề tổng, tốt nhất là anh nên về chỗ ngồi lại đi! Có chuyện gì lát nữa chúng ta nói chuyện sau." Hôn nhân mỹ hảo bị gián đoạn, cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì, trong lòng anh ta cũng không vui vẻ gì. Tề Viễn Dương nhìn thấy gương mặt nhỏ xinh đẹp của cô ta, bị ngăn cách bởi màng lưới mỏng manh, càng làm tăng thêm vẻ đẹp hấp dẫn mông lung, trên người bộ áo cưới tinh khiết rất đẹp, làm tôn lên thân hình lung linh lả lướt của cô, "Nhiễm Nhiễm, cô chắc chắn là không muốn biết?" "Tôi không muốn!" Cảnh Thần Hạo đối diện không dám chớp mắt nhìn cô chằm chằm, nếu như cô ta muốn biết, thì anh nghĩ rằng nên để mình tự nói hay đợi Tề Viễn Dương nói. Có khả năng hai người muốn nói không cùng một sự việc. Tề Viễn Dương nhìn sâu vào mắt cô, "Nhiễm Nhiễm, lúc muốn khóc nhớ đến tìm tôi, tôi vĩnh viễn là bờ vai cho cô, chúc hai người tân hôn vui vẻ, tôi có việc đi về trước đây." Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bóng dáng anh ta rời khỏi, cô muốn khóc hồi nào đâu chứ? Cô ta mới không thèm khóc cơ! Người phá đám đã đi rồi, cha sứ lại tiếp tục, "hai người có thể trao nhẫn cho nhau rồi." Lâm Tri Hiểu đem nhẫn tới, kích động hơn cả đám cưới của mình, kinh lịch qua lần trước đó, lần này cuối cùng có thể hoàn thành rồi. Đặc biệt vừa mới kinh lịch có người phản đối nữa, cũng có thể coi là sau cơn mưa thấy cầu vòng rồi. Trong lòng của Bùi Nhiễm Nhiễm có chút nghi hoặc, nhưng cô ta không biết Tề Viễn Dương muốn nói gì, liên tưởng đến kỳ anh ta đem tặng đồ dùng dành cho mẹ và bé, phỏng đoán chắc là sự việc đó rồi. Hôn lễ của anh ta, cô ta thật sự không muốn lần nữa bị gián đoạn! Bất kể là xảy ra chuyện gì, cô ta cũng sẽ tin tưởng Cảnh Thần Hạo! Thích Thịnh Thiên nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm đeo nhẫn cho Cảnh Thần Hạo, trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ và thèm thuồng, lúc nãy thiếu chút trực tiếp sua đuổi Tề Viễn Dương rồi. Lo sợ anh ta sẽ nói ra cái tin vừa mới nhận được, nhưng sự việc đó rất bảo mật, trừ phi là phía Diệp Mộ Yên lộ tin ra ngoài. Nếu không Tễ Viễn Dương sẽ không liên tưởng đến Cảnh Thần Hạo. Đến lượt Cảnh Thần Hạo, Bùi Nhiễm Nhiễm kinh ngạc khi thấy anh ta quỳ gối một chân, giọng nói nhỏ nhẹ nhắc nhở, "bây giờ không cần quỳ nữa." "Anh muốn." bởi vì cô ta đang đứng trước mặt anh, bởi vì lúc nãy cô ta không nghe thấy Tề Viễn Dương châm ngòi, bọn họ là vợ chồng, sau này tùy anh ta bảo vệ cô. Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào chiếc nhẫn đeo trên tay, không còn nhớ rõ đây là chiếc nhẫn thứ mấy được đeo trên tay nữa rồi. Lúc nhận giấy chứng nhận kết hôn đeo một lần, lúc dọn nhà không nhớ rõ đã ném đi đâu, sau đó lại đeo chiếc khác và bị Âu Dương Lập ném mất. Tuy rằng cô ta nói không cần đeo nhẫn nữa, nhưng vẫn luôn đeo đấy thôi. Bây giờ lại đổi thành chiếc khác nữa. Nhìn thấy anh ta nghiêm túc hôn lên ngón tay, mới chịu đứng dậy, ôm lấy cô ta vào lòng, cái trình tự này hình như không đúng lắm! Nhưng mà dựa vào lòng anh cảm giác thật sự không tệ. Bong bóng màu tím trắng từ từ bay lên không trung, làm nổi bật một bầu trời xanh mây trắng, đẹp tuyệt vời. "Đợi đợi đợi đã!" cô ta bỗng nhiên đẩy Cảnh Thần Hạo ra. Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn cô ta, dưới ánh mặt hiện lên một tia bất giải, "đợi gì thế?" Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bùi Nhiễm Nhiễm đem bó hoa trên tay đặt vào tay của Lâm Tri Hiểu, "Thích Thịnh Thiên, anh hiểu rồi chứ." "Chị dâu thật tốt, quả nhiên là chị dâu của em!" Thích Thịnh Thiên nhìn bó hoa màu đỏ trên tay Lâm Tri Hiểu, người kế tiếp chắc chắn là đám cưới của anh ta rồi! Cảnh Thần Hạo nhìn động tác của cô ta, lúc nãy mém chút nhảy thọt tim ra ngoài, thì ra là cái này. Ôm lấy người cô ta, cúi đầu vào tai cô ta thì thầm, "Nhiễm Nhiễm, em không ngoan rồi." "Em có chỗ nào không ngoan? Đưa bó hoa cho Tri Hiểu là không ngoan sao?" "Em dọa anh." "Là do anh suy nghĩ quá nhiều, em phải đi rồi!" bộ sa-rê có cái đuôi quá dài, nghe nói thật đáng thương từ năm ngoái đã bắt đầu thiết kế áo cưới rồi, mấy tiếng cuối cùng đều mất hết. Thở ra khí nóng bên tai của cô ta, "làm sao có thể cho em đi được?" Cô tại sao lại không thể đi chứ? Cô ta lịa vào quan khách đến dự buổi hôn lễ, truyền thuyết nói rằng những người ban thân của Cảnh Thần Hạo, người nào cũng là nhân tài kiệt xuất trong sự nghiệp, một lát ăn cơm, cô không thể luôn mặc áo cưới trên người được? Thật bất tiện! Sau đó cô đã lý giải được ý của Cảnh Thần Hạo, anh ta không phải không cho cô đi, mà là muốn ôm cô cùng đi. Tội nghiệp Dương Dương Noãn Noãn vẫn đứng đằng sau nắm lấy đuôi áo cưới. "Lúc đầu em nên can thiệp vào, tuyệt đối không để chúng nó nắm lấy cái đuôi áo lâu như thế." Cô ta xót thương cho hai cục cưng yêu! "Có thể trực tiếp tháo ra không?" cô ta tiếp tục hỏi. "Chắc được." nhưng mà bây giờ anh ta đang ôm lấy cô không tiện. "Mami, đây rất đẹp, đừng tháo ra." Giọng nói ngọt ngào của Noãn Noãn vang lên. "Con cũng cảm thấy vậy." Hai cục cưng đứa hát đứa hò, cô ta đành chịu vậy! Về đến phòng, Dương Dương Noãn Noãn liền bị Tô Nhược Nhã dẫn đi rồi. Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người thôi. Cảnh Thần Hạo đứng sau lưng phụ cô cởi áo cưới ra, cô ta ngồi thẳng lưng, "những điều Tề Viễn Dương vừa nói, anh đừng để trong lòng, em cảm thấy anh ta chỉ là muốn góp bầu không khí cho vui." Ai xúi vị cha sứ đó lại hỏi câu hỏi như vậy, kết hôn là chuyện của hai người mà, hai người quyết định được rồi, tại sao lại hỏi người khác có phản đối không? Áo cưới trên người cô ta chầm chậm trượt xuống đất, ngay sau đó là cánh tay lớn nóng bỏng bao trùm khắp người cô. "Không được, ban ngày ban mặt, mọi người đang đợi chúng ta kìa!" anh ta lại dám chọc ghẹo cô! "Không nhịn được." "Kỳ thực anh có thể kìm chế mà, dù sao......lần trước cũng nhịn rất lâu rồi." vừa nói thân thể cô vừa nghiên về trước, hai chân vẫn còn nằm trong bộ áo cưới lớn, căn bản là không thấy động tịnh gì. Cô ta nghiên mạnh người, lấy được bộ lễ phục ngắn màu trắng để trên giường, quay người, cảnh giác nhìn anh ta, "tối nay tính tiếp!" "Vợ ơi, anh cảm thấy em có thể cần sự trợ giúp đấy." anh ta khom lưng di chuyển về hướng cô ta. "Không cần! em không cần giúp gì!" cô ta bận mặc cái đầm mới