“Cô biết anh ta đi tham dự tiệc gì không?” Anh ung dung đi vào, nhìn thấy cô tựa lưng vào ghế, nhíu mày lại một cách khó hiểu. “Không biết, cũng không muốn biết.” Cô từ từ mở mắt, nhìn màn hình màu đen máy vi tính trước mặt, chỉ cần anh ta không ở đây là được. “Cô thật sự cảm thấy thế?” Anh ta không ở đây không phải nên lo sao? Bởi vì Cảnh Thần Hạo là cố ý, anh ta có trực giác này. Cảnh Thần Hạo làm thế chẳng qua muốn cô buông lỏng cảnh giác, tự mình xuât hiện mà thôi. Cô luôn thông minh, gặp chuyện có liên quan đến được Bùi gia, còn có chuyện hiện giờ của Cảnh Thần Hạo, cô liền có chút mơ hồ. “Tự tôi đi.” Cô không thể liên lụy anh, mặc kệ Cảnh Thần Hạo có phát hiện ra hay không. “Cô cảm thấy tôi có thể yên tâm để cô đi một mình sao?” Tề Viễn Dương đi đến trước bàn máy vi tính và dừng lại, cúi đầu nhìn cô, “vừa hay tôi không có việc gì” “Tôi biết anh không có việc gì, cho nên sau này sếp Tề cũng đừng có chuyện, vì đảm bảo anh không có chuyện, anh hãy ở lại đây, tự tôi đi.” Cô kiên trì muốn đi một mình, Tề Viễn Dương mới vừa trở về, nếu như đắc tội Cảnh Thần Hạo thật sự không phải là một chuyện tốt. Mặc dù người nào đó nhìn vào thấy không thèm để ý. Tề Viễn Dương hoàn toàn nói không lại cô, chỉ có thỏa hiệp. Chiều hôm đó cô đã trang điểm mặt mình như khuôn mặt diễm lệ của mình, nhưng lần này không có khoa trương giống lần trước, mặt hơi vàng, chóp mũi chấm một nốt ruồi đen, nhìn sẽ không quá khoa trương như người cái cố ý khoe khoang. Tề Viễn Dương đã sớm sắp xếp xong, lúc đang lái xe đi, cô vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, hỏi anh một câu tối nay Cảnh Thần Hạo tham gia tiệc gì. Tiệc mừng thọ hôm nay của ba Tề tổng, nhất định rất náo nhiệt, Cảnh Thần Hạo hẳn là sẽ không bước ra từ trong bữa tiệc, anh cũng sẽ không bước ra từ trong bữa tiệc. Một mình lái xe xuống núi, mở cửa sổ xe ra một chút, gió lành lạnh thổi lên mặt, cô lại cảm thấy sướng. Tề Viễn Dương cầm ly rượu đứng trên ban công, nhìn chiếc xe màu đen đó, sáng đèn lên rồi dần dần rời khỏi tầm mắt của anh. Anh bỗng nhiên có cảm giác lần này Bùi Nhiễm Nhiễm đi, cô vĩnh viễn sẽ không trở lại vậy. Anh ngửa đầu uống mấy ngụm rượu, rượu trong ly đã không còn, chỉ còn lại ba viên đá nhỏ. Mắt nhìn phương xa rất lâu, anh mới xoay người đi vào phòng. ...... Trên đường đi Bùi Nhiễm Nhiễm không gặp phải trở ngại gì và gặp được Âu Dương Lập, anh ta vẫn cười giả dối như vậy, trên người mặc bộ đồ thể thao, tóc bị cạo bằng phẳng, lúc nhìn cô khóe miệng anh nhếch lên, “em về rồi à?” Cô căn bản cũng không có rời khỏi thành phố a, chỉ là ở một nơi cách đây rất xa rất xa. “Anh lại cam tâm tình nguyện bị bắt sao?” Cô ngồi xuống đối diện anh, ngăn cách bởi cửa kính dày. “Tâm không cam lòng, không tình nguyện, nhưng không có cách nào......” Anh bây giờ muốn biết tại sao cô lại xuất hiện ở đây vào lúc này. Giờ là buổi tối, cũng không phải là thời gian thăm tù. Chẳng lẽ là Cảnh Thần Hạo sắp xếp cô ấy đến, bọn họ làm hòa lại rồi sao? Nhưng ban ngày, bên cạnh anh ta không có cô! Cô không phải đến một cách mù quáng, Âu Dương Lập trong buổi phỏng vấn cuối cùng đã nói câu rất xin lỗi Bùi gia, xin lỗi cô. Cho nên cô mới đến. Chỉ muốn biết sự thật, chỉ thế thôi. Chứ không muốn trông thấy anh, lần trước giam lỏng cô, xém chút cưỡng bức cô, chuyện đó trong ký ức của cô vẫn còn rất mới mẻ. “Năm đó......” ----------Nhóm dịch: Boss – app Inovel----------- “Nhiễm Nhiễm, đừng nói chuyện năm đó gì cả, chuyện năm đó đều đã qua rồi, em không phải nên nhìn về phía trước sao?” Âu Dương Lập cười cười, nhìn khuôn mặt nhỏ cố ý ngụy trang của cô, cô đến xem màn kịch hay của anh, lại chạy nhanh như vậy. “Anh nói đúng, nên nhìn về phía trước, nhưng không có nghĩa là chuyện trước kia sẽ quên!” “Bùi thị đã là tập đoàn Âu Á, không thể tách rời, anh không có cách nào điều tra ra chân tướng của năm đó, hoặc là nói chân tướng sẽ khiến em đau đến không muốn sống, chân tướng như thế em còn muốn biết sao?” Đau đến không muốn sống? Hiện giờ cô đã đau đến không muốn sống, còn bận tâm đến việc đau hơn sao? Vạch thêm mấy dao lên tim cô so với hiện tại không hề khác gì nhau. “Có liên quan đến...... Cảnh Thần Hạo?” Cô phát hiện lúc cô nói cái tên này đều run rẩy. Không muốn gặp mặt, thế nhưng trong lòng cô vẫn có anh, bởi vì có anh, cho nên xảy ra chuyện như vậy lòng cô mới càng thêm phẫn nỗ. “Nhiễm Nhiễm, nếu như không có, có thể đến bây giờ ngay cả một chút manh mối em cũng không có sao? Ai nói không có! Có manh mối, nhưng manh mối đó, ngay cả bản thân cô cũng bắt đầu hoài nghi. “Nhiễm Nhiễm, em gạt anh không sao, chẳng lẽ em ngay cả chính em cũng muốn gạt sao? Em hãy suy nghĩ cho kĩ, rốt cuộc là bởi vì cái gì.” Không nói rõ mà cho cô tự nghĩ, có thể điều cô nghĩ còn kinh khủng hơn điều anh nói. Bỗng nhiên, phòng thăm đi vào một người phụ nữ mặc bộ đồ giám ngục, cô đi tới trước mặt Bùi nhiễm nhiễm, “cô phải đi rồi!” “Tôi còn chưa nói xong!” Cô cái gì cũng chưa hỏi, đi nhanh như vậy sao? Sức của cô ta rất lớn, Bùi Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ bị cô ta lôi đi, đi vào một căn phòng gần đó, người phụ nữ đó không biết từ nơi nào lấy ra bộ quần áo giám ngục đưa tới trước mặt cô, “thay đi! Nhanh lên! Tôi là người của Tề tổng!” Nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Bùi nhiễm nhiễm lập tức thay bộ đồ giám ngục, xem ra Cảnh Thần Hạo quả nhiên đã tới, Tề Viễn Dương anh ta nghĩ thật chu đáo. Mặc dù cô đã hóa trang, nhưng Cảnh Thần Hạo vẫn có thể sẽ phát hiện. Cô trực tiếp mặc bộ đồ giám ngục lên người, nếu như ở lại thay quần áo, nhất định sẽ bị phát hiện. Bọn họ thay xong quần áo ra ngoài, Bùi Nhiễm Nhiễm đứng thẳng người, đi theo sau cô. Bỗng nhiên, bước chân của hai người cùng dừng lại, cùng nhau cúi đầu, tựa ở bên tường, một tiếng bước chân trầm ổn truyền đến. Bùi Nhiễm Nhiễm ngay cả thở cũng cẩn thận từng li từng tí, một chút động tác cũng không dám có, cô sợ động tác nhỏ vô tình của cô đều thoát không khỏi con mắt của Cảnh Thần Hạo. Hơi thở quen thuộc dần dần tới gần, bởi vì cúi thấp đầu, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da màu đen cùng đôi chân thon dài từ xa đến gần, trong bước chân thong dong mang theo sự vội vàng. Cô mới phản ứng được, vừa rồi ở ngoài cửa chính là đội tiên phong, Cảnh Thần Hạo chỉ vừa mới đến. Hơi thở lạnh tới gần, cô xém chút không thở nổi, rõ ràng người vượt quá giới hạn là anh ta, người ở bên ngoài có con người là anh ta, dựa vào cái gì cô phải cẩn thận từng li từng tí như thế. Bỗng nhiên, cô cảm giác được một ánh mắt quét qua người cô, cô khẩn trương xém chút không thể hô hấp. Cảnh Thần Hạo một đường nhìn không chớp mắt, anh biết ngay Bùi Nhiễm Nhiễm đã trở về, anh sợ mình chậm một chút nữa, cô sẽ lại biến mất không thấy. Ngược lại là Thích Thịnh Thiên đi kế bên Cảnh Thần Hạo nhìn cô một cái, hai nữ cảnh sát đều cúi đầu, anh chỉ quét mắt qua không nói gì khác, đi theo Cảnh Thần Hạo đi vào bên trong. Sau khi bọn họ đi qua, hai người đi ra ngoài, không thể quá nổi bật, bước chân của hai người đều không nhanh, nếu như nhanh, sẽ bị hoài nghi. Nhưng lúc các cô đến cổng, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy tình hình bên ngoài sợ ngây người. Bên ngoài ngục giam có một đoàn xe màu đen dừng ở đó, bên cạnh mỗi chiếc xe có 4 vệ sĩ đứng đó, vẻ mặt xơ xác tiêu điều đứng trong gió lạnh, không chỉ có như thế, trên đỉnh đầu của họ còn có mấy chiếc máy bay trực thăng đang lượn qua lượn lại, bay rất thấp. Gần ngục giam xung quanh thỉnh thoảng bay qua một chiếc máy bay camera không người lái. Cô tin chắc toàn bộ ngục giam đều đã bị bao vây, ngay cả một con muỗi khả nghi cũng bay không thoát, huống chi là cô - một người sống sờ sờ. - ---------Nhóm dịch: Boss – app Inovel-----------