Tề Viễn Dương nhìn trái nho bên tay mình, bỏ vào miệng mình 1 trái, ‘‘Không chua mà! Khá ngọt!’’ Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹn nhìn anh, cảm giác này quá quen thuộc, cô là người đẻ ra Dương Dương Noãn Noãn, lần trước cũng ói rất ghe gớm. Chẳng lẽ cô lại có thai? Giờ nghĩ lại, kỳ sinh lý của cô đã hơn 1 tuần không có rồi, mới 2 ngày đầu, cô còn tưởng do áp lực tâm lý nên không để ý, giờ nghĩ lại, cô có thể đã mang thai. Hình như cái đêm cô cũng Cảnh Thần Hạo chuẩn bị lễ cưới, hai người họ không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào… ‘‘Ọc…’’ Tề Viễn Dương đứng dậy, ‘‘Tôi đi tìm bác sĩ.’’ ‘‘Không cần, tôi không có bệnh.’’ Tay cô sờ lên bụng, cô không bị bệnh, nhưng lại càng khó chịu hơn bị bệnh. Sao lại có thai lúc này chứ? Đứa con này đến thật không đúng lúc. Tề Viễn Dương cúi đầu nhìn cô, ‘‘Cô ói nhiều như thế, còn nói không bị bệnh, cô cho rằng chỗ tôi xa xôi, cho nên không có bác sĩ sao? Yên tâ,, bác sĩ đều có dự bị hết!’’ Trang viên lớn như thế, phạm vi hoạt động của cô vốn không rộng, bên trong chắc chắn có bác sĩ, nhưng giờ cô còn chưa chắn chuyện có tahi. Cô đã quyết ra đi, muốn ly hôn, nhưng đứa trẻ này…vốn vô tội. Dương Dương Noãn Noãn cũng rất muốn có em! ‘‘Dạ dày tôi không khỏe, anh nói có phải tôi ở đây lâu, nên có phản ứng lạ chỗ, thiếu oxy chăng?’’ ‘‘Bùi Nhiễm Nhiễm, chỗ Cao Nguyên thông thường người mới đến mới có phản ứng nghiêm trọng, cô đã ở đây lâu như thế, còn có phản ứng gì? Vậy cái phản ứng của cô có phải quá chậm không hả?’’ Anh từ từ ngồi xuống, nhìn sắc mặt cô đã trở lại bình thường, cũng không ói nữa, mới yên tâm. Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay lấy trái nho, nếu cô ăn nhiều trái cây, da đứa bé chắc chắn sẽ rất tốt, đặc biệt là táo. ‘‘Có thể mua nhiều tí táo không, tôi muốn ăn.’’ Tay cô đang vặn 1 trái nho, ngẩng đầu nhìn anh. ‘‘Được, nhưng cô không sao thật chứ?’’ Tề Viễn Dương liếc mắt nhìn cô, vẫn còn chút lo lắng. ‘‘Không có.’’ Cô cảm thấy nho này không chua tí nào, ngược lại khá ngọt. Lúc cô mang thai, ăn đồ chua hơi nữa cũng thấy ngọt. Tề Viễn Dương đột nhiên đứng dậy đi khỏi, lát sau anh mang 1 quả táo trở lại rồi nghiêm túc cúi đầu gọt vỏ. Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, thực sự là mở cả cánh cửa thế gian, ‘Trước giờ tôi chưa từng nghĩ Tề đại Boss lại biết gọt táo.‘’ Tề Viễn Dương ngẩng đầu, lặng lẽ liếc nhìn cô, ‘‘Không phải người phụ nữ nào cũng có vinh hạnh được tôi gọt táo đâu, cho nên cô vẫn nên nhanh chóng về công ty tôi làm đi, lo mà kiếm tiền cho tôi!’’ ‘‘Nhà tư bản.’’ Cô ném vào anh 3 chữ, tiếp tục ăn chùm nho trong tay. 1 lát sau, trước mặt cô xuất hiện 1 quả táo, rõ ràng cô vừa thấy trái táo vừa to vừa đỏ thế kia, sao mà giờ đây nó lại trong 1 bộ dạng kỳ là, nhỏ hơn nhiều như thế? ‘‘Quả nhiên là…’’ Cô ngập ngừng, đón quả táo, ‘‘Nhân vô thập toàn mà.’’ Tề Viễn Dương nhìn quả táo nhỏ xíu trên tay cô, thật là quá xấu. ‘‘Không muốn ăn thì vứt đi.’’ ‘‘Tôi không nói không ăn nhé, cảm ơn!’’ Cô cắn 1 miếng, ‘‘Vị không tệ.’’ ‘‘Tôi gọt mà, đương nhiên là ngon!’’ Anh ném con dao trên tay xuống, bưng ly rượu lên uống 1 ngụm, rồi từ từ nói, ‘‘Bạn trai cũ cũ nữa của cô đã vào tù, cô không đi thăm sao?’’ Âu Dương Lập vào tù? ‘‘Khi nào thế?’’ ‘‘Anh ta phải ra tòa, nhưng sẽ thất bại, tôi đoán lần này không thể dùng tiền thắng kiện được, Cảnh Thần Hạo quyết tâm phải chơi tới cùng!’’ ngón tay anh lắc lư ly rượu, màu dung dịch vàng nhạt của ly rượu lấp lánh dưới nắng, ly thủy tinh cũng chói cả mắt. Quả táo trong tay Bùi Nhiễm Nhiễm rất nhỏ, chưa ăn được vài miếng đã hết. Từ sau khi Tề Viễn Dương nói ở trường mầm non Thất Thái Quang có gắn camera, cô vẫn luôn nghĩ làm sao mới có thể dẫn theo Dương Dương Noãn Noãn. Còn về những tin tức ngoài kia,cô thật không quan tâm. Âu Dương Lập vào tù, thì chẳng phải việc của Bùi gia sẽ không biết chân tướng sao? ‘‘Không có cách gặp anh ta sao?’’ ‘‘Cô nói Âu Dương Lập hay Cảnh Thần Hạo?’’ Bất kể cô muốn gặp ai, đương nhiên khá dễ. Vì 2 người đó đều muốn gặp cô. ‘‘Âu Dương Lập.’’ Cô tạm thời không muốn gặp Cảnh Thần Hạo, gặp anh ta lòng càng khó chịu. ‘‘Đương nhiên được, nhưng…’’ anh để rượu trên tay xuống, ‘‘Xung quanh Âu Dương Lập chắc chắn có không ít tai mắt của Cảnh Thần Hạo đang chờ cô lọt lưới.’’ ‘‘Giờ anh ta có người đàn bà của anh ta, để ý tôi làm gì?’’ Cô lạnh lùng nói, dù sao đã qua lâu như thế, giờ cô vẫn cảm giác giống như 1 giấc mơ vậy. Nếu là mơ thật thì tốt biết bao. ‘‘Cô nên ném trực tiếp đơn xin ly hôn trước mặt anh ta.’’ Tề Viễn Dương đột nhiên cười nói. ‘‘Anh sắp xếp đi, tôi đến phòng sách trước.’’ Cô muốn xem thử mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì. ‘‘Cô lại sai khiến sếp cũ của cô như thế, phải quay về kiếm tiền cho tôi đó!’’ Tề Viễn Dương không nghiêng đầu, quay lưng đi nói với cô. ‘‘Trước đây tôi kiếm cho anh còn ít sao?’’ Mỗi kế hoạch không biết đã kiếm hết bao nhiêu. ‘‘Không ít, nhưng không ai chê kiếm nhiều tiền.’’ Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn anh ta, tiếp tục lên lầu, tìm 1 góc yên tĩnh, cô sờ cái bụng mình, bụng vẫn phẳng, thậm chí không có cảm giác gì. Nhưng trực giác lại nói với cô có thể đang có 1 đứa bảo bối đang sinh trưởng trong đó. Ngồi trước màn hình vi tính, lướt qua các trang mạng, tin đầu bảng vẫn là chuyện có liên quan giữa tập đoàn Âu Á và Cảnh Thị. Trước đây vụ án tập đoàn Âu Ấu liên quan đến lũng đoạn thị trường, gần đây là liên quan đến ăn cắp sáng ý của tập đoàn Cảnh Thị, bổ sung thêm các lần khác, giấy tờ giả gộp hết lại, đủ để anh ta ngồi tù vài năm. Thậm chí lần này Cảnh Thần Hạo đích thân ra tòa, lần đầu thấy anh xuất hiện ở chỗ như vậy. Nhìn anh qua màn hình, gò má anh có vẻ gầy đi 1 ít, mắt sâu hơn, nhưng vẫn đầu anh dũng khí thế áp đảo, giơ tay đều lan tỏa lên luồng khí chất cao quý, cao ngạo, lạnh lùng xa cách. Cô không biết tại sao mình lại mở clip anh đi ra từ tòa án, nghe âm thanh nhỏ của anh, cô có cảm giác anh đang trước mặt mình. Phát ngôn của anh đơn giản, sau khi nói xong, anh hướng về phía xe, rất nhiều máy quay đều hướng về phía xe anh, trong đám đông đó, cô thấy hình bóng của Bùi Nhã Phán. Cô đến bên cạnh xe của Cảnh Thần Hạo, cười nói vài câu, sau đó lên xe cùng Cảnh Thần Hạo đi mất. 2 người đó quả nhiên ở bên nhau sao? Thật là nực cười! Trước mặt cô thì gọi là anh rể, cô nên đi khám mắt thôi! Lại không nhìn ra bộ mặt ấy. Không muốn nghĩ thêm nữa, cô tắt máy tính, nhắm mắt nghỉ trên ghế trong đầu nhớ lại bộ dạng lạnh lùng khi nói chuyện của anh, còn có bộ dạng 2 người họ khi rời khỏi. Cô khó khăn lắm mới bình tâm lại, giờ lại bắt đầu đau. Cô đang dựa vào ghế thì nghe vọng lại tiếng bước châm, cô còn chưa có phản ứng gì. Giọng Tề Viễn Dương nhanh chóng truyền đến, ‘‘Tối nay Cảnh Thần Hạo dường như có tham gia 1 buổi tiệc rất quan trọng, cô có đi không?’’ ‘‘Đi!’’