Cô không thể để lộ điểm yếu dù chỉ một chút.
Nếu cô bị Cảnh Thần Hạo bắt gặp ở đây chắc chắn sẽ là một bạt tai cho anh ta, ly hôn!
Nếu không thì......
Cô sẽ đưa Dương Dương và Noãn Noãn rời đi rồi mới cho anh ta một bạt tai.
Người phụ nữ cạnh cô kéo lấy cô và một căn phòng, trên mặt cô gái không có một chút biểu cảm.
“ Nhớ kỹ, cô tên là Lục Mạn, số hiệu là xxxxxx, 26 tuổi, người S thành, ba mẹ đều đã mất, giờ cô chỉ có một mình.” Cô ta nói rồi kéo lấy tay cô rồi cẩn trọng móc từ trong túi ra một lớp màng trong suốt dính lên tay Bùi Nhiễm Nhiễm.
Dấu vân tay giả!
Cảnh Thần Hạo sẽ không làm đến độ này chứ?
Nhưng cứ để phòng xa, Bùi Nhiễm Nhiễm không nói gì.
Đương nhiên Bùi Nhiễm Nhiễm hiểu và im lặng làm theo lời dặn. Hai người ngồi sau bàn trực ban và trò chuyện tự nhiên.
Đột nhiên, cửa phòng bỗng bị mở ra, “ Ra ngoài!”
Cảnh Thần Hạo quả nhiên không yên tâm.
Cô cũng đứng dậy đi ra một cách điềm tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, cô không muốn bị anh phát hiện.
Không phải giờ này anh đang nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của bao người cùng vợ đẹp và con xinh sao?
Chạy tới đây tìm cô làm gì?
Giữa hai người họ đã kết thúc rồi, mặc cho anh có đồng ý hay không.
Sau khi họ ra ngoài đã nhìn thấy mọi người xếp hàng ngay ngắn và Cảnh Thần Hạo đứng đối diện trước mặt họ, cả người anh phát ra cảm giác lạnh lẽo khó tưởng.
Cô âm thầm đứng vào sau cùng, cũng không định nhìn anh nhưng đuôi mắt vẫn liếc thấy trên gương mặt tuấn tú kia hình như đã gầy đi đôi chút.
Đôi mắt đen láy của anh rà soát hết một loạt những con người đứng đó, như chẳng ai lọt vào mắt anh.
Cảnh Thần Hạo không nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc, anh có đôi chút bực dọc.
“ Tất cả mọi người, từng người lên một! Đàn ông tránh hết sang một bên!” Thích Thịnh Thiên hất hàm với mấy nhân viên cảnh sát nam, ai bảo họ không hiểu tình hình.
Giờ họ đang cần tìm chị dâu, và một người phụ nữ!
Bùi Nhiễm Nhiễm lúc này không thể không thán phục Tề Viễn Dương, cô vẫn nghĩ mình hiểu Cảnh Thần Hạo, nhưng có lúc thật sự lại không phải như vậy.
Nghe thấy từng người phía trước mình báo tên tuổi và số hiệu, kiểm tra vân tay, tim cô thấp thỏm không yên.
Khi đến lượt cô, cô có thể cảm nhận rõ sự đè nén vô hình đến từ người đàn ông đứng cạnh, áp lực từ anh như một ngọn thái sơ đè lên cô, ngộp thở.
Cô dùng giọng nói rắn rỏi, “ Lục Mạn, số hiệu xxxxxx!”
Cô điềm nhiên đặt ngón tay lên máy soi, đương nhiên, trùng khớp.
“ Thay ngón khác!” Thích Thịnh Thiên nói.
Cô thay một ngón khác, không hề do dự, không thể để Cảnh Thần Hạo sinh nghi.
Nhưng cô không hề dám làm giống mấy người khác, đánh mắt với Cảnh Thần Hạo.
Mặc dù cô có đeo lend nhưng cũng chẳng dám mạo hiểm.
Đột nhiên, cổ tay cô bị nắm chặt lấy, với một lực đủ mạnh để tay cô phải đỏ tấy lên. Cô chỉ thấy hẫng một giây rồi lập tức ngước mắt nhìn anh, trên mặt cô nở một nụ cười dạn dĩ.
“ Cảnh tổng thích tôi sao? Nghe nói vào ngày kết hôn, vợ anh bỏ đi mất, anh thấy tôi có được không, tôi không cảm thấy phiền nếu làm mẹ kế đâu! Cảnh tổng.....” Cô hạ giọng mềm xuống thấy rõ, rồi xích người lại gần anh.
Cảnh Thần Hạo thấy gương mặt lạ lẫm này cùng với đôi mắt màu nâu đều không giống với Bùi Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm có nhìn thấy anh cũng không chủ động bám dính như vậy.
Chỉ là thân hình cô ta có hơi giống với Nhiễm Nhiễm mà thôi.
Nhất định anh điên mất rồi!
“ Cút!” Cảnh Thần Hạo buông tay cô ra, anh lấy khăn lau chùi bàn tay mình rồi vứt vào thùng rác cạnh đó.
Nghe thấy thái độ của anh, cô cũng không vội rời đi mà rụt vai lại, “ Cảnh tổng không thích tôi sao?”
Muốn diễn cảnh đeo bám thì phải diễn cho sâu, tính đa nghi của Cảnh Thần Hạo khá nặng.
Khi trước cô cải trang thành như vậy anh còn nhận ra.
“ Cút!” Cảnh Thần Hạo ngoắc mắt, lạnh lùng nói.
Cô mím mím môi như sắp khóc, lúc quay người đi cô còn rụt vai mới đi ra.
Nhưng cô không thể đi ra mà chỉ là quay lại căn phòng khi nãy và nghe tiếng Cảnh Thần Hạo giận dữ.
“ Người đâu!”
“ Đi tìm cho tôi!”
“ Tìm không thấy thì cày đất ở đây lên cũng phải tìm cho ra!”
Anh thật sự giận dữ nhưng cô ở ngay trước mắt, anh cũng chẳng thể cảm nhận ra, còn nắm lấy cổ tay cô.
Cảnh Thần Hạo, xem ra bản lĩnh nhận diện người của anh cũng yếu đi nhiều!
Mấy phút sau, cô không nghe thấy tiếng của Cảnh Thần Hạo nữa, người phụ nữ kia mới vào nói với cô, “ Đi theo tôi!”
Hai người họ cùng đi ra ngoài, đi thẳng ra ngoài, lập tức có người tiến tới gặp họ, người kế bên cô không thay đổi sắc mặt, “ Cảnh tổng đói rồi, muốn ăn chút gì đó nên kêu chúng tôi đi mua chút đồ về!”
Cảnh Thần Hạo trước giờ không ăn đêm nhưng hôm nay khác, cả ngày nay anh chưa ăn gì.
Người bảo vệ nhìn họ mấy cái, cả hai người đều không giống với thiếu phu nhân.
“ Mời!”
Hai người nhanh chóng ngồi lên một chiếc xe đen bóng rời đi, chiếc xe lăn bánh với một tốc độ khá nhanh.
Khi trên đường, họ thay vài chiếc xe khác và đều ở nơi không có camera. Cảnh phục trên người cũng đã thay từ sớm, người lái xe cũng đổi thành một người nam.
Sau đó người phụ nữ kia cũng bước xuống khỏi xe, chỉ còn lại mình cô.
Cô quay trở lại biệt thự trên đỉnh núi của Tề Viễn Dương, lúc này trời đã quá nửa đêm, rạng sáng. Biệt thự rất yên tĩnh nhưng vẫn có ánh sáng hắt ra.
Đã cách một khoảng thời gian khá lâu, hôm nay là lần đầu tiên cô đứng trước mặt Cảnh Thần Hạo, tim cô đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.
Trên đường, cô đã ghé qua tiệm thuốc mua 5 cây que thử thai.
Nghe nói sáng thử mới đúng.
Cô lăn qua lăn lại trên giường không thể ngủ nổi, khó khăn lắm mới ngủ được thì lại mơ thấy cô mặc cảnh phục bị anh bắt ngay tại trận, anh đẩy cô vào trong xe, điên cuồng ham muốn cô!
Anh quát cô, chất vấn cô từng lời tại sao lại rời đi, tại sao lại bỏ đi vào buổi hôn lễ!
Rốt cục thì cô coi anh là gì!
Trong mơ, cô không nói một lời nào, chỉ muốn để cho anh buông cô ra!
“ Ha......”
Cô tỉnh giấc ngồi bật dậy, quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn tờ mờ sáng, hóa ra cô chưa ngủ bao lâu.
Trước khi ngủ có uống hai cốc nước, giờ đi vệ sinh được rồi.
Cô bóc cả 5 chiếc ra, sợ thử một cái không chuẩn.
Sau khi đợi vài phút, kết quả hiện rõ, tim cô bình tĩnh khó tưởng.
Không cần biết cô có thai hay không thì cô đều đã có tâm lý chuẩn bị.
Không có thì tốt nhất, nếu có thì cô sẽ sinh nó ra.
Cô thương con nhất.
Khi chiếc que thử thai đầu tiên hiện lên hai vạch, tay cô run run, lẽ nào có thật?
Bốn chiếc còn lại với những nét rõ và không, nhưng đều hiển thị hai vạch màu đỏ đậm, cô thu lại toàn bộ vứt hết vào thùng rác rồi nằm sõng soài lên giường.
Ông trời đúng là khéo đùa, ngay vào đúng lúc này lại ban cho cô một baby.
Cô nhớ đến Dương Dương Noãn Noãn thì biết được ngay đứa bé này cũng sẽ đáng yêu biết bao nhiêu, cô không thể bỏ nó đi được. Cho dù ba của nó là một người đàn ông tồi!
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương