"Còn nữa?"
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn cái mặt tỏ ra nghi vấn của anh ta, bỗng nhiên rất muốn cho một nắm đấm vào mặt anh ta, còn ở đó giả vờ vô tội.
Cô ta bỗng bật cười, ngắt nhẹ cái mặt anh ta, "từ từ suy nghĩ, nghĩ không ra, thì tối nay đừng hòng lên giường của em!"
Nghiêm trọng như vậy sao!
Cảnh Thần Hạo trợn to mắt nhìn, sao Nhiễm Nhiễm lại nói chuyện nghiêm trọng vậy, không cho lên giường quả là sự trừng phạt tàn bạo mà!
Đại Boss nâng bốc cái mặt cô ta, nhìn mặt nhau, nghiêm túc nói, "Nhiễm Nhiễm, để anh kể những chuyện đã làm vào ngày hôm nay cho em biết, em muốn bắt đầu từ đâu kể."
Cô ta gật đầu, tỏ ý chăm chú lắng nghe.
Sau đó, Cảnh Thần Hạo đã thật sự ở trong xe đem toàn bộ sự việc xảy ra sáng sớm hôm nay tỉ mỉ chi tiết kể cho cô nghe.
Ngay cả lúc nào vào nhà vệ sinh cũng kể cho cô rõ mồng một.
Bùi Nhã Phán đến tìm cô ta, bởi vì cô ta không có mặt, nên đến văn phòng của Cảnh Thần Hạo, Lâm Tri Hiểu bưng một ly trà nóng hổi cho cô ta, vào lúc đó anh ta đang nghiêm túc xem báo biểu của công ty, không chú ý ly cà phê đang nóng hổi.
Nóng trúng chiếc lưỡi, nên nôn ra.
Anh ta bèn vào trong thay cái áo trong, ra ngoài phòng thư giản thì phát hiện trong cái túi có cái ngọc bội, anh ta sẵn tay đặt lên bàn, Bùi Nhã Phán thấy vậy kích động cầm lên, nói là cô đã thất lạc nhiều năm rồi.
Anh ta cũng không biết cái ngọc bội đó là của ai, bèn cho cô ta lấy đi, sau đó anh ta đi ngoài.
Cảnh Thần Hạo còn kể luôn việc bàn chuyện hợp tác chiều nay, Bùi Nhiễm Nhiễm đã không còn tâm trí tiếp tục nghe nữa.
Cô ta có cảm giác như chuyện Cảnh Thần Hạo kể đều không phải sự thật.
Lại còn chuyện của Âu Dương Lập, anh ta lợi hại vậy, sao lại điều tra không ra!
Có phải anh ta cố ý che giấu cô ta?
Bỗng nhiên có rất nhiều điều bí ẩn quanh quẩn trong đầu cô không thể nào phủi đi được, cô bỗng cảm thấy phiền toái.
"Ngừng! Đủ rồi!" tay chỏ của Bùi Nhiễm Nhiễm vịnh vào hai môi anh ta, "tối nay em ngủ cùng Noãn Noãn."
"Vợ ơi, lời anh nói vẫn chưa đủ chi tiết sao?" rốt cuộc anh ta tại sao lại phải nhận sự trừng phạt như thế?
Anh hoàn toàn không hiểu bản thân đã sai chỗ nào.
Đại Boss rất buồn rầu, cực kỳ buồn rầu.
Trầm mặt lại, nhưng khi đối mặt với người vợ thương yêu, anh ta không có chút bực bội, không thể nảy lửa với cô ấy được.
"Không phải là vấn đề này!" cô ta dựa vào lưng ghế, trong đầu rất rối bời.
Không chỉ vì chuyện của Âu Dương, mà còn chuyện của Bùi Nhã Phán nữa.
Cho dù có mảnh giấy của mẹ, nhưng trong lòng cô vẫn chọn tin tưởng anh ta, thậm chí còn nhìn thấy tên anh ta lúc ở nhà Âu Dương Lập, trong lòng cô không ngừng hoài nghi, không biết có phải Âu Dương Lập cố tình không.
Nhưng mà ngọc bội......
Nếu như ngọc bội trên tay cô, Bùi Nhã Phán hỏi cô ta cần, cô ta sẽ không do dự mà đưa cho cô ta, thậm chí rất vui vẻ nữa.
Nhưng nó lại từ tay Cảnh Thần Hạo đưa cho, trong lòng cô có chút không thoải mái.
"Vợ, em ghen à?" anh ta như ngửi được mùi chua nồng.
"Ghen cái đầu của anh!" Bùi Nhiễm Nhiễm cũng không thèm nhìn anh nữa.
"Anh thề, hôm nay ngoại trừ em ra, không có đụng đến một sợi tóc của người phụ nữa nào hết." Anh ta thật sự rất oan ức mà.
Nhưng mà có thể thấy được Nhiễm Nhiễm vì anh ta mà ghen, trong lòng anh thầm vui mừng.
Nhiễm Nhiễm của anh ta bởi vì anh ta cho nên mới ghe tuông đấy.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy gương mặt tuấn tú đó không kề bên người của cô, trong lòng càng không thoải mái nữa.
Anh không đụng đến một sợi tóc của cô ta, có đụng cũng chỉ là đụng những nơi khác thôi.
"Nhiễm Nhiễm......"
"Nhiễm cái gì cũng vô dụng thôi! Rời xa em ra!"
Đại Boss im lặng nhìn cô ta, trong đầu anh ta không ngừng xoay chuyển, rốt cuộc anh ta không làm chuyện ác tầy trời gì cả.
Sao lại khiến Nhiễm Nhiễm giận dữ như thế.
Anh ta suy đi nghĩ lại, kết luận cuối cùng là, anh ta cũng không biết.
Lúc về đến nhà, Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức từ trên xe bước xuống, hoàn toàn mặc kệ anh ta, điệu bộ giống như chạy vào nhà.
Cảnh Thần Hạo nhìn bóng dáng cô ta như không kịp tháo thoát, bước lớn như sao băng theo sau, cả người bốc lên một bầu không khí âm u lạnh lẽo, so với không khí hiên tại còn lạnh thấu xương hơn nữa.
Lúc anh ta đi ngang qua đại sảnh, Bùi Nhiễm Nhiễm đã đứng chính giữa Dương Dương Noãn Noãn, vui vẻ nói chuyện với hai đứa.
Anh ta lạnh mặt đi qua, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, Dương Dương Noãn Noãn ngẩn đầu nhìn anh ta, trăm miệng một lời nói, "daddy!"
"Ừm, ngoan." Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng chính giữa.
Bùi Nhiễm Nhiễm chú ý đến ánh nhìn của anh ta, nhưng vẫn mặc kệ, tiếp tục nhìn cái ipad trên tay, bên trong đang chiếu phim hoạt hình, cùng xem với Noãn Noãn.
Qua vài phút, Cảnh Thần Hạo vẫn duy trì động tác lúc nãy, cúi đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm.
"Daddy, anh đứng nơi đó lâu vậy không mệt à?" Noãn Noãn ngẩn đầu nhìn anh ta, đặc biệt nghĩa khí vỗ lên chiếc ghế sofa cạnh cô bé, "daddy, ngồi."
Anh ta nhìn gương mặt nhỏ của Noãn Noãn, ngồi xuống bên cạnh cô bé, sau khi ngồi xuống liền bế cô bé dậy, ngồi lên đùi anh ta, anh ta thuận lý thành chương ngồi bên cạnh Nhiễm Nhiễm.
Bùi Nhiễm Nhiễm ánh mắt liêc nhìn động tác nhỏ của anh ta, đưa cái ipad trên tay cho Dương Dương, ôm Dương Dương ngồi lên đùi mình.
Cảnh Thần Hạo nhìn cử chỉ của cô ta, anh ta nhịn, tối nay còn nhiều thời gian mà, anh ta không tin mình không giải quyết được cô ta.
Sau khi ăn cơm tối xong, nhìn thấy Noãn Noãn đặt đũa xuống, Bùi Nhiễm Nhiễm muốn nói chuyện với Noãn Noãn, nhưng đã bị Cảnh Thần Hạo xen vào nói trước rồi.
"Dẫn Noãn Noãn trở về phòng."
"Dạ!"
Người hầu đang đứng bên cạnh hầu hạ cả nhà liền dẫn Dương Dương Noãn Noãn đi.
Bọn họ vừa đi xong, cô ta cũng đặt đũa trên tay xuống, lau chùi miệng cũng rời khỏi phòng ăn, người phía sau cũng đi theo.
Có phải cô ta ngay cả quyền giận dỗi tại nhà anh cũng không có?
Cô ta bước nhỏ lên lầu, vừa bước đến góc quẹo lầu hai, bèn bị anh ta bắt lấy.
Vóc dáng nhỏ nhắn bị anh ta ôm chặt vào lòng, "Nhiễm Nhiễm, em thật sự giận à?"
Cô ta không ngừng nghĩ cách thoát khỏi lòng anh, nhưng anh ta càng ôm càng chặt, cô ta nhón chân lên toàn thân nhấc cao lên.
Hai tay của Cảnh Thần Hạo ôm chặt eo cô ta, sao lại không buông ra.
"Nhiễm Nhiễm, có phải em đang thử lực cánh tay anh không?" anh làm sao nỡ thả cô ta ra được, tuyệt đối không thể buông cô ấy ra.
Cô ta vừa nghĩ muốn chạm chân xuống đất, liền bị anh ta bồng lên, tiến về phía trong phòng.
"Cảnh Thần Hạo anh thả em ra! Thả em ra!" tiếng cô ta hơi lớn, cái eo cô ta bị anh ta ôm rất chặt.
Càng đáng ghét hơn, bây giờ cô ta vẫn còn rất giận, sao lại có thể để anh ấy bồng đi chứ.
Không được!
Hai chân không ngừng lay động, chân sau lại càng đá anh ta vô số lần.
"Thả em ra, anh thả em ra!"
"Đừng la lớn tiếng như thế, người ta nghĩ anh đang ức hiếp em đấy!" Cảnh Thần Hạo đá mạnh cửa phòng, vào trong đá thêm cái nữa.
Cửa phòng hoàn toàn đóng sầm lại, cả người cô càng vùng vẫy dữ hơn.
Bởi vì cô ta biết rằng, trong phòng được cách âm rất tốt, cô ta có la thét ra sao, cũng không sao.
"Anh thả em ra, không biết rằng em đang rất giận sao?" có phải anh ta nghe không hiểu tiếng người không.
"không thả!" Cô ta là của anh, sao có thể thả cô ta ra được.
Ngoại trừ......
Hay là đè lên người cô ta, giống như bây giờ vậy.
Thân thể Bùi Nhiễm Nhiễm rơi xuống chiếc giường lớn, hai mắt nhìn anh ta chằm chằm, làn môi mỏng khẽ động, dùng sức nhéo mạnh cái eo của anh ta, "bước xuống người em!"
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
80 chương
49 chương
54 chương
60 chương
13 chương
25 chương