Lúc Bùi Nhiễm Nhiễm trở về, trong đại sảnh gặp được Thích Thịnh Thiên. Anh hình như không mấy vui cho lắm, lúc nhìn thấy cô, chào hỏi một cách không có dùng sức, “Chị dâu……” Hai người cùng nhau đi vào thang máy, Thích Thịnh Thiên bấm số tầng, liền dựa vào tường thang máy, trên mặt hình như viết năm chữ lớn, không gì đáng lưu luyến. “Anh không phải vì không theo đuổi được Tri Hiểu, cúi đầu ủ rũ thành như thế chứ?” Anh chẳng phải là hoa hoa công tử tung toành trong rừng sao, không vì một chút sai lầm, liền cúi đầu bỏ cuộc, tinh thần mất mát. “Chị dâu, chị quá xem thường em rồi! Không đúng, em nói theo đuổi cô ấy khi nào?” Thích Thịnh Thiên lập tức tinh táo lên, bọn họ rốt cuộc là khi nào bắt đầu có tin đồn đó. “Anh không à, vậy anh bây giờ là sao? Nhìn thấy tôi sống sót trở về, khiến anh thất vọng rồi?” Cô cười cười, nhìn thấy anh còn sống, cô vẫn khá hân hạnh đấy. Bọn họ đều không sao, bọn họ vẫn đang sống tốt. “Chị dâu, chị còn sống em đương nhiên vui mừng rồi, nhưng hôm qua em đã vui đủ rồi!” Thích Thịnh Thiên hơi nghiêng đầu, nhìn vào cửa thang máy. Bùi Nhiễm Nhiễm liền đi ra trước, Thích Thịnh Thiên đi kế bên cô, anh vẫn chưa nói cô nghe anh rốt cuộc bị làm sao? “Chuyện trên công việc?” Cô nghi hoặc nhìn anh. “Không phải, chị dâu, em có thể do hôm qua ngủ không đủ.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn mặt anh, hơi gật đầu, “Thấy được, nói sao thì 11 giờ mới đến công ty.” Thích Thịnh Thiên cũng nhìn cô, “Chị dâu chị cũng vậy thôi.” “Tôi đã đến rồi, đây là lần thứ hai vào công ty.” Cô quay lưng liền đi về phía văn phòng của mình. Cô vào trong liền phát hiện Bùi Nhã Phán đang ngồi đối diện bàn làm việc, trên tay đang nghịch một miếng ngọc bội màu xanh bích. Bùi Nhã Phán nhìn thấy cô bước vào, lập tức đứng dậy, cười gọi lên, “Chị họ!” “Ngồi đi!” Ánh mắt của cô ngừng lại trên miếng ngọc trên tay của cô ta. Đó chẳng phải là miếng ngọc trong phòng nghỉ ngơi của Cảnh Thần Hạo sao? Tại sao lại ở trong tay Bùi Nhã Phán? Đó là ngọc bội của cô đấy! Chị họ, nửa tháng nay lo lắng gần chết, đặc biệt là anh rể, bây giờ em nhớ lại vẻ mặt mất hồn của anh ấy, liền cảm giác được anh ấy rất là yêu chị!” Bùi Nhã Phán đột nhiên nắm chặt miếng ngọc bội trên tay, cười nghiêng người dựa vào bàn, “Chị họ, nạn lớn không chết nhất định sẽ có hậu phúc, sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió!” “Uhm.” Cô nhỏ tiếng áp lại, không xem miếng ngọc bội trên tay cô ta nữa, cúi đầu sắp xếp văn kiện trên bàn. “Em dạo này đang làm gì?” Cô giả vờ vô ý hỏi. “Vốn dĩ định đi tìm việc làm, nhưng vì trước đó chị họ xảy ra chuyện, liền chậm trễ đến giờ, em vừa đi phỏng vấn ở phòng nhân sự, phòng tài vụ vừa có một kế toán phải về quê sinh con, em trước đó chẳng phải là học quản lý tài vụ sao! Vừa đúng lúc!” Bùi Nhã Phán cười nói, vô tình để ngọc bội bỏ vào trong túi xách, “Chị họ, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy động tác của cô ta, trong lòng có chút nghi hoặc, “Uhm, làm tốt công việc, có cần chị dẫn em đi làm quen với môi trường làm việc?” Không lẽ do cô nhìn nhầm rồi, đó thật ra không phải ngọc bội của cô. “Vâng ạ!” Bùi Nhiễm Nhiễm quen thuộc nhất thật ra là tầng này, mấy tầng khác cô thật ra không mấy quen thuộc, đang đúng lúc mượn cơ hội này, cô cũng đi tham quan thử. Dẫn Bùi Nhã Phán đi tham quan công ty, buổi trưa cùng nhau đi căn tin ăn cơm, cô ta ngày mai mới đi làm. Ăn cơm trưa xong, Bùi Nhiễm Nhiễm liền trở lại lên lầu, trực tiếp đi văn phòng của Cảnh Thần Hạo. Anh không ngờ lại không ở trong văn phòng. Cô không nghĩ ngợi nhiều đi vào phòng nghỉ ngơi, mở tủ áo ra lục lọi bên trong, toàn là áo sơ mi trắng, bản thân cô cũng không nhớ rõ là lần trước để miếng ngọc ở trong bộ quần áo nào. Nhưng cô không tìm ra được. Không tìm ra được thật. Nếu như miếng ngọc trên tay Bùi Nhã Phán là lấy từ đây thật, cô ta vào phòng nghỉ ngơi của Cảnh Thần Hạo? Còn mở cả tủ quần áo? Hay là Cảnh Thần Hạo cũng ở đây, cô nam quả nữ…… Bùi Nhiễm Nhiễm lắc đầu, cô đang nghĩ gì thế! Cô quay lưng nhìn vào chiếc giường trong phòng nghỉ ngơi, trên đó không có dấu vết bừa bộn, nhưng trên đó có một cái áo sơ mi, cô cầm lên xem thử, trên áo sơ mi có vết cà phê. Tiện tay vứt áo sơ mi về chỗ cũ, cô liền ra khỏi phòng của Cảnh Thần Hạo. Cả một buổi chiều, trong lòng cô có chút lo âu, Cảnh Thần Hạo lại không ở công ty, lúc sắp tan ca anh mới về. Hai người cùng ngồi xe về nhà, trên xe Cảnh Thần Hạo vừa đưa tay với cô, người cô liền di chuyển sang kế bên. Cảnh Thần Hạo thấy vậy, cũng di chuyển theo hướng của cô, “Giận rồi sao?” “Em giận cái gì?” Cô nghiêng đầu nhìn anh. “Ra ngoài bàn chuyện hợp tác, không có dẫn em.” Anh cũng muốn dẫn cô đi theo, nhưng lúc anh đi cô không ở công ty. “Anh đúng là không hiểu lòng phụ nữ chút nào! Càng không hiểu lòng em!” Cô mím môi cười nhạt, anh vẫn chưa hoàn toàn biết được tâm trạng lúc này của cô. Ánh mắt Cảnh Thần Hạo tít lại nhìn cô, anh đích thực không quá rõ tâm trạng lúc này của cô, cho nên chỉ có thể…… Lấy hết can đảm ôm lấy eo nhỏ của cô, khuôn mặt áp sát trước mặt cô, “Nói!” “Em đi phòng nghỉ ngơi tìm anh, nhìn thấy anh tùy tiện vứt áo bẩn, chê anh.” Còn chuyện miếng ngọc, cô không hề nhắc đến. Cô không xác định Cảnh Thần Hạo có biết miếng ngọc đó là của cô không, nhưng miếng ngọc đó tại sao lại ở trong tay Bùi Nhã Phán. Ở nơi phòng nghỉ ngơi. Cô chí ít hiểu được Cảnh Thần Hạo, anh không thể là loại người sẽ mang miếng ngọc để trong văn phòng, hỏi Bùi Nhã Phán miếng ngọc đó có phải của cô không. “Đi vội, không có dọn.” Huống chi, anh cũng không phải kiểu người biết dọn dẹp, ắt nhiên có người biết đến dọn. “Quyết đoán chê anh.” Cô quay đầu nhìn lên áo sơ mi trên người anh, đột nhiên đưa tay vào trong áo vest của anh, cởi một nút áo duy nhất. Cảnh Thần Hạo nhíu mày, hôm nay Nhiễm Nhiễm của anh đột nhiên lại nhiệt tình thế? Cảm giác được bàn tay của cô sờ vào ngực anh, cả người anh có chút cứng đơ, trên mặt lạnh lùng dần dần lộ ra chút vui. Bùi Nhiễm Nhiễm sờ đến vị trí túi áo sơ mi trước ngực anh đích thực có thể đặt được miếng ngọc đó, và lúc này lại trống rỗng. Trên mặt xinh đẹp của cô tức thời trầm đi vài phần. Lúc cô định rời khỏi, nhưng lại bị Cảnh Thần Hạo khóa chặt lưng sau, mắt nhìn thấy mặt anh kề đến, cô vội vàng nghiêng đầu đi, “Đừng, đang ở trên xe!” “Nhiễm Nhiễm, lửa do em bén lên.” Cô tại sao không chịu trách nhiệm dập lửa! “Em chỉ sờ một chút, chưa đến nỗi chứ?” Cô bây giờ cực kì giận, làm gì có tâm trạng hôn anh. Ai biết được miệng anh có sạch sẽ không, có hôn qua người phụ nữ khác không. “Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc sao thế?” Trong lòng anh có điềm báo mãnh liệt, Nhiễm Nhiễm của anh đang giận, hơn nữa rất giận. Thậm chí kháng cự tiếp xúc với anh. Trong lòng anh bắt đầu căng thẳng lên, lại nhớ đến ánh mắt xa lạ trước đó. Cảm giác lúc được lúc mất này, trái tim của anh đột nhiên rất đau. “Em họ em ở công ty đi làm rồi?” Cô cười hỏi. Trong lòng Cảnh Thần Hạo thở phào nhẹ nhõm, “Anh không biết, hôm nay có gặp qua em ấy, em ấy là đến tìm em đó, lúc đó em không ở đấy.” “Còn nữa?” Công ty tìm một nhân viên tài vụ nho nhỏ, Cảnh Thần Hạo đích thực sẽ không truy hỏi. Anh có thể không biết Bùi Nhã Phán đến công ty đi làm, nhưng chuyện miếng ngọc, cô không thể giải bày được.