Anh đang cầm ly nước, cố gắng trấn tĩnh nói, “Mẹ, mẹ sai tồi, cô ấy ở trong tay con mới là cách tốt nhất, mình có thể dùng cô ta uy hiếp Cảnh Thần Hạo, chẳng phải là 1 ý kiến hay sao? Nếu đưa cô ta về bên Cảnh Thần Hạo, tập đoàn Âu Á sẽ thật sự không còn.” “Thật là con đã giấu nó đi?” Tào Lệ Phi vốn không khẳng định, nhưng nghe anh nói vậy, đôi mắt mở to. ‘‘ Là mẹ nói mà, con chỉ thuận theo ý mẹ. ’’ Âu Dương Lập bỏ ly nước trên tay xuống, đứng dậy, ‘‘Mẹ, cháu mà mẹ muốn đang ở bên mẹ, công ty thì vẫn tốt, những chuyện khác mẹ đừng lo lắng nữa, công ty lớn như thế sẽ không bị đổ đâu.’’ Tào Lệ Phi mắt tối sầm, chuyển đề tài, ‘‘Lâu rồi con không về nhà!’’ Âu Dương Lập đi qua ngồi bên bà, nói 1 câu, ‘‘Không muốn về!’’ Âu Dương Lập lập tức biến mất trước mắt Tào Lệ Phi, nhìn bóng anh rồi đi, mắt Tào Lệ Phi tối đen, lồng ngực đau nhói. Con trai bà đã không còn nghe lời bà nữa, sớm đã thoát khỏi sự khống chế của bà. Bà đã nói không cho ở cùng Bùi Nhiễm Nhiễm, sao nó cứ không nghe! …. Tại văn phòng tổng tài Cảnh Thị. Thích Thịnh Thiên ngồi đối diện Cảnh Thần Hạo, tay cầm cái chén,nguyên 1 bàn đồ ăn với mùi đồ ăn thơm phức đang bày trên bàn của Cảnh Thần Hạo, mà người đàn ông đối diện khuôn mặt cứ thế, lạnh lùng đầy suy tư. ‘‘Anh Hạo, món chua ngọt này rất tuyệt, còn món tôm cay cũng rất ngon, hay là anh muốn thử món cánh gà?’’ Thích Thịnh Thiên vừa ăn vừa nhìn anh ta, vì để Cảnh Thần Hạo ăn 1 bữa cơm, anh thật không dễ dàng gì! Lúc này thật hy vọng Bùi Nhiễm Nhiễm ở đây! Anh Hạo nhất định sẽ lập tức ăn cơm. ‘‘Anh cứ như vậy thì còn chưa tìm được chị dâu, sức khỏe anh đã chịu không nỗi rồi!’’ Thích Thịnh Thiên đang ăn 1 miếng thịt kho tàu, khóe miệng anh còn dính chút dầu mỡ. Anh lấy khăn lau miệng hơ hơ trước mặt của Cảnh Thần Hạo. Mà Cảnh Thần Hạo cứ như màn hình máy tính vậy bất động không nhúc nhích, mặc dù trước mặt màn hình máy tính ấy để 1 tô cơm đầy đủ đồ ăn. Anh lại không có chút khẩu vị nào. Anh không muốn ăn. Không muốn tí nào. ‘‘Anh Hạo, em ăn xong rồi?’’ Thích Thịnh Thiên sắp điên rồi, anh ta khổ công bày bao nhiêu món ngon trước mặt anh, anh lại không dao động. ‘‘Ừ’’ ‘‘Anh ừ làm gì! bao nhiêu đồ ăn thế 1 mình em ăn không hết, anh còn không ăn cơm, em sẽ mang Dương Dương Noãn Noãn đến đây, không được nữa em sẽ mang cả bác trai bác gái đến, em không tin anh không ăn, đợi đó, giờ em gọi điện thoại ngay!’’ Anh sờ cằm, lấy điện thoại ra nhìn anh. ‘‘Qua đây.’’ ‘‘Gì?’’ Thích Thịnh Thiên cầm điện thoại nhìn anh, qua đó? Chẳng lẽ Anh Hạo đã không muốn tự ăn, kêu anh đút? Thân làm anh em, đút anh ấy ăn cũng được, chỉ cần anh ấy không cảm thấy phiền. Dù sao anh Hạo cũng nuôi anh ấy cả đời. Thích Thịnh Thiên bưng chén đũa sạch qua, vòng qua bàn làm việc đến bên Cảnh Thần Hạo, gắp 1 miếng thịt kho tàu, ‘‘Anh Hạo.’’ Cảnh Thần Hạo nghiêng đầu nhìn, thấy miếng thịt kho tàu, rồi nhìn bàn ăn, không chỉ đầy thức ăn, còn có rất nhiều xương, và chén mà Thích Thịnh Thiên mới ăn. Anh quét mắt nhìn, ‘‘5 phút, cho 5 phút dọn.’’ ‘‘Anh không ăn thật?’’ Anh khó khăn lắm mưới nghĩ được chủ ý đầy mê hoặc lòng người thế kia. Không ngờ sức chịu đựng của anh Hạo lại kinh người như thế, chỉ nhìn 1 cái. Không còn cách nào khác, anh gọi Lâm Tri Hiểu lên, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ bàn, trong phòng làm việc còn ngập mùi đồ ăn. ‘‘Anh Hạo, anh bảo em qua đây rốt cuộc để xem cái gì?’’ Thích Thịnh Thiên nhìn màn hình vi tính, trên đó là camera giám sát trên cầu, từ trong clip, xe đụng vào rào chắn, rồi chìm xuống hồ. Trên màn hình, có 1 người phụ nữ ngồi vị trí lái xe, chỉ là cúi thấp đầu, nhưng dù là cách ăn mặc hay trang điểm đều y chang Bùi Nhiễm Nhiễm. Nhưng họ không thể xác định trên xe có phải là Bùi Nhiễm Nhiễm không, không thể chỉ dựa vào clip này, trên đường có rất nhiều camera, nhưng lại quay được Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ghế sau, bên cạnh còn có Âu Dương Lập. Sau đó, xe biến mất, lúc phát hiện, chỉ còn mình cô ngồi ở vị trí lái xe. ‘‘Anh Hạo, ý anh là nói không chừng tên Âu Dương Lập đã nói gì kích động đến chị dâu? Không phải chúng ta còn điều tra được họ cùng đến trường đại học? Hồi tưởng lại nên giết?’’ Thích Thịnh Thiên lắc đầu, thật ớn lạnh. Lại dùng chiêu đó. Theo lý mà nói, anh Hạo và chị dâu cũng có kỷ niệm, nhưng mà theo lý, à mà không, là theo suy đoán, như vậy không ổn lắm. Nếu không sao trước đây chị dâu lại mù quáng thế, chọn Âu Dương Lập mà không chọn Anh Hạo! Xem ra thứ tự xuất hiện cảu 1 người rất quan trọng. Nếu mà gặp anh Hạo trước, thì chuyện lãng mãn kiểu thanh mai trúc mã, sao tới lượt Âu Dương Lập. Cảnh Thần Hạo nghe lời anh nói, sắc mặt càng khó chịu hơn, chả khác gì dội gáo nước lạnh. ‘‘Cô ta không phải Nhiễm Nhiễm.’’ ‘‘Cái gì?’’ Thích Thịnh Thiên, lấy chuột quay lại clip, không đến 1 phút đã kết thúc, ‘‘Đúng mà! Cho dù ai nhìn vào, đều nói là chị dâu!’’ Thích Thịnh Thiên cảm thấy mình đang ngồi trong phòng, rõ ràng rất ấm áp, sao đột nhiên lại thấy lạnh, khiến anh nổi hết da gà. ‘‘Anh nói không thì không vây!’’ Anh nhấn chuột, xem lại 1 lần nữa. Lúc mới nhìn thấy clip này, lại không tìm thấy Nhiễm Nhiễm, anh vô cùng hốt hoảng, xem các clip khác, rồi các clip vô cùng hoàn chỉnh, nên không nghĩ nhiều bắt đầu vớt xác, mấy ngày này đều để ý động tĩnh bên sông, không để ý clip. Hôm nay đoạn clip ngắn này, anh đã xem trên dưới 200 lần. Thời gian trong clip quả là quá ngắn, khoảng cách cũng khá xa, vốn nhìn không rõ lắm, giống như vị mờ cảnh. Mấy ngày nay không ngừng đàn áp bên tập đoàn Âu Á, do thấy trong clip có mặt Âu Dương Lập, bất kể tại sao họ ở cùng nhau, chuyện của Bùi Nhiễm Nhiễm nhất định liên quan đến hắn. ‘‘Anh Hạo, anh đang nghi ngờ, chị dâu có thể bị Âu Dương Lập nhốt lại.?’’ Trong lòng anh có chút vui vẻ. Nếu thật như vậy, chẳng phải là chị dâu còn sống sao. Chỉ cần còn sống, là tốt rồi. Bất kể cô ở đây, bọn họ cũng sẽ tìm ra. ‘‘Có thể.’’ Cảnh Thần Hạo dời mắt khỏi màn hình, nhẹ nhàng lướt qua người anh, ‘‘Tôi muốn ăn cơm.’’ ‘‘Tốt rồi! Lập tức chuẩn bị cho anh!’’ Thích Thịnh Thiên giờ cũng không còn muốn biết tại sao lúc nãy anh không chịu ăn, giờ lại muốn ăn. Chỉ cần anh muốn ăn, dù dọn con, đút cơm cũng được. …. Mấy ngày nay Bùi Nhiễm Nhiễm ngủ không ngon giấc, bất kể là ngày hay đêm, đều thấy hình ảnh máy bay bay rất thấp, rất thấp. Mà cô lúc đó, cứ ở nhà đợi mãi, nhiều nhất cũng chỉ được ra lan can. Chuyện kinh khủng hơn từ ngày đó Âu Dương Lập đã không về nữa. Cô không thể không nghi ngờ do giờ cô đang trong thời kỳ hành kinh. Giờ đã qua bảy ngày, kinh nguyệt của cô đã hết.