Thật đáng tiếc giờ hai người giờ đã không còn là Âu Dương Lập và Bùi Nhiễm Nhiễm của ngày xưa nữa.
Bùi Nhiễm Nhiễm của ngày xưa trong lòng chỉ có anh ấy, nhưng giờ đây trong lòng cô ấy chỉ có mỗi Cảnh Thần Hạo, tuy anh ấy đã không còn ở đây.
Âu Dương Lập giờ đây cũng không còn là chàng trai đa tình như ngày xưa nữa, dưới ánh ban mai, nhìn Âu Dương Lập thật thuần khiết trong chiếc áo sơ mi trắng, kèm theo nụ cười nhẹ nhàng như làn gió mùa xuân lướt qua gương mặt xinh đẹp của cô, khiến lòng cô ấm áp.
Nhưng cho đến sau cùng, trái tim cô vẫn bị anh ấy bóp nát thành trăm mảnh.
“Nhiễm Nhiễm, công ty vẫn còn một số việc cần phải xử lý, khi những vấn đề được xử lý xong, chúng ta có thể trở lại như lúc xưa, mấy hôm nay em tạm thời ở lại nơi này, đợi chúng ta rời khỏi đây, em chắc chắm sẽ trở lại cuộc sống tự do như trước, em muốn làm gì bất cứ điều gì cũng được, anh sẽ ép buộc em nữa, tuyệt đối sẽ không.” Anh ấy đã thành công trong kế hoạch trở thành người khiến cô ấy chán ghét nhất trong cuộc đời.
Nhưng sự thật không ngờ là Nhiễm Nhiễm vẫn tình nguyện cho Âu Dương Lập cơ hội, khiến lòng anh ấy không khỏi kích động!
Bùi Nhiễm Nhiễm không nhìn thấy được thần thái của Cảnh Thần Hạo, nhưng cô cảm nhận được sự kích động của Âu Dương Lập.
Nhưng cô vừa nói lên mục đích của mình, là vì muốn khiến cho Âu Dương Lập buông tha cho cô, trả lại tự do cho mình.
Nếu như không được, thì mục đích cô ấy làm vậy là gì.
Hoàn toàn vô nghĩa.
Âu Dương Lập bảo rằng gần đây công ty rất nhiều vấn đề, ngoài thương hiệu độc quyền ra thì còn vấn đế gì nữa chứ?
Cảnh Thần Hạo lại không có ở đây, thì ai sẽ là người đối phó Tập đoàn Âu Á đây?
Bùi Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng không thể hiểu được, nhưng như vậy lại càng tốt, Âu Dương Lập sẽ có ít thời gian ở đây, cô ấy có nhiều thời gian để tìm cách.
“Dù cho bây giờ tôi không ra khỏi đây cũng được, tôi cũng không muốn ở trong căn phòng có nhiều giám sát như vậy, tôi ở đây muốn ra cũng không ra được, thì anh cho nhiều giám sát như vậy có phải thừa hay không?” Cô xoay người nhìn thẳng vào Âu Dương Lập, gương mặt bình thản, bỗng có một làn gió nhẹ lướt qua, cô vén những sợi tóc vào tai mình, và nói tiếp “anh cũng đừng quá lo lắng, những đoạn băng ghi hình lúc tôi đang ngủ có bị người khác nhìn thấy? Trong căn biệt thự này không phải chỉ có mỗi mình anh là đàn ông.”
“Người nào, người nào dám!” Âu Dương Lập nghe cô nói xong, thì tỏ vẻ tức giận.
“Tôi chỉ nói thế thôi, công việc của anh gần đây bận rộn, lại không ở nhà, máy ghi hình giám sát lại quá nhiều, tôi ở đây muốn làm điều gì để giết thời gian cũng không được, thì ngoài việc ngủ ra tôi còn có thể làm gì?”
Nếu như không có máy ghi hình giám sát, cô có thể làm được rất nhiều việc.
“Nhiễm Nhiễm, điều đó là vì muốn tốt cho em, vì anh không muốn lặp lại sự cố như hôm qua!”
“Không đâu, tôi thề đấy!” sự cố hôm qua, là do Âu Dương Lập ở đó mới xảy ra thôi, nếu như không có anh ta, nếu bảo vệ không phát hiện ra cô, thì tính mạng của cô không phải đã thôi rồi sao, cô đâu dại dột mà làm như vậy.
“Ít ra máy ghi hình trong phòng tôi anh hãy gở bỏ, như thế nào?”, ngay lúc này cô chỉ còn mỗi yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, nếu như Dương Lập lại không đồng ý.
“Được!” Âu Dương Lập miễn cưỡng nhận lời, “ bên ngoài gió lớn, em hãy vào trong đây đi!”
Âu Dương Lập khi thấy cô vẫn đứng bất động, anh bèn cất giọng giận dữ, “ngày hôm qua em đã phải rửa ruột cơ thể đang yếu, không lẽ em muốn làm cho sức khỏe bản thân ngày càng tồi tệ hơn sao?”
“Tất nhiên là không, tôi chỉ muốn đi ra thế giới bên ngoài, chứ không phải ở trong cái tháp ngà này.”
“ Nhiễm Nhiễm, hãy đợi thêm nữa!” những lời Âu Dương Lập nói lúc nãy chẳng lẽ cô không hiểu hay sao?
Gần đây, Cảnh Thần Hạo vì mục đích đàn áp vào các khía cạnh của tập đoàn Âu Á nên đã như một người điên, và nếu cứ tiếp tục theo cách này, thì tập đoàn Âu Á sớm muộn gì cũng sẽ biến mất khỏi thành phố A.
Nếu như thật sự đến lúc ấy, Âu Dương Lập nhất định sẽ như lúc trước mà đưa cô rời khỏi đây.
Lần này anh đã phải suy nghĩ rất nhiều thì đây là cách tốt nhất, nhìn trong mắt của Cảnh Thần Hạo, Bùi Nhiễm Nhiễm đã chết từ lâu, xương cốt không còn tồn tại.
Và trong mắt cô cũng như vậy, Cảnh Thần Hạo cũng đã không còn trên thế gian này nữa.
Bùi Nhiễm Nhiễm không nhìn thấy anh, cô đi ngang qua anh và đi vào nhà.
Đêm đó, cô đã không còn thấy máy ghi hình trong phòng ngủ của mình.
Cô không còn bất cứ phản ứng gì, nằm lên giường chìm vào giấc ngủ một cách êm đềm.
Ngày hôm sau, tại tập đoàn Âu Á.
Trong phòng hội nghị, Âu Dương Lập ngồi ghế chủ tịch, một tay giữ đầu, tinh thần có chút không tốt, các cổ đông khác đều đang nói lên ý kiến của mình, không lâu sau cả phòng hội nghị bắt đầu có tiếng tranh cãi.
“ Thôi đủ rồi! Tranh cãi gì nữa!” Âu Dương Lập hét lên một tiếng, buông tay xuống nhìn các cổ đông, “tập đoàn Âu Á tạm thời sẽ không sụp đổ, các ông làm gì mà kích động.!”
Các cổ đông thấy Âu Dương Lập tỏ vẻ giận dữ, toàn bộ gương mặt đều ngượng ngùng, nhưng chẳng mấy chốc cả phòng hội nghị lại tiếp tục tranh cãi.
“Chủ tịch, lần cuối cùng về sự việc nhà máy ngọc của Hà Thị dưới sự điều hành của Cảnh Thị đã bị sụp đổ, thân nhân của người thiệt mạng đột ngột xuất hiện phát ngôn chủ ý này là do tập đoàn Âu Á đã đưa tiền cho cô ta đó!”
“Còn nữa! Lúc trước về việc chủ tịch phu nhân bị sẩy thai, gần đây mạng truyền thông đã truyền tải mạnh mẽ thông tin, nói rằng là do chủ tịch phu nhân đã tìm người phá bỏ! Danh tiếng tập đoàn Âu Á hiện đang tuột dốc nghiêm trọng, giá trị cổ phiếu cũng không ngừng tụt dốc đến ngưỡng thấp nhất rồi!”
“Cái gì mà chủ tịch phu nhân, tôi còn chưa kết hôn với cô ta! Bên ngoài nói gì các ông đều tin hay sao, xem ra các ông thật sự rất rảnh rỗi, còn tâm trí để quan tâm đến chuyện vớ vẩn của tôi!” tâm trạng Âu Dương Lập hiện giờ đang rất phiền muộn, thế mà bọn họ hiển nhiên vẫn còn tâm trạng để ý đến chuyện riêng vớ vẩn của anh.
“Chủ tịch, đây không phải là đang đợi ngài đưa ra hướng giải quyết sao?” một trong những cổ đông cười nói.
“Cuộc họp hôm nay tới đây thôi, các ông cứ để tâm trong bụng đi, sẽ không có việc gì đâu!” anh ấn vào hai bên thái dương của mình, suốt đêm qua anh đã không nghỉ ngơi.
Các cổ đông khác mặt ngượng ngùng rời khỏi phong hội nghị.
Căn phòng họp rộng lớn bỗng chốc trở nên yên lặng.
Âu Dương Lập ngồi trên ghế vẫn chưa muốn đứng dậy, đột nhiên, cách cửa phòng họp được mở toang.
Anh cứ tưởng là thư ký của mình, nên không chú ý, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như ban đầu.
“Âu Dương Lập!”
“Mẹ?”
Anh ngước nhìn lên thì thấy Tào Lệ Phi bước vào, dáng vẻ khí thế kiêu kỳ, “mẹ, sao không ở nhà cùng với con của mẹ, đến công ty làm gì?”
“Bùi Nhiễm Nhiễm đâu rồi?” Tào Lệ Phi liền hỏi.
“Cái gì Bùi Nhiễm Nhiễm? Cô ấy không phải đã rơi xuống sông rồi sao, không lẽ mẹ không biết chuyện này?” Âu Dương Lập trả lời một cách thanh thản.
“Con đừng đóng kịch nữa, nếu như cô ta thật sự đã rơi xuống sông, con có thể bình thản như vậy sao?” Tào Lệ Phi từng bước tiến sát gần con trai mình, vì bà không tin nếu như Bùi Nhiễm Nhiễm thật sự bị rơi xuống sông, thì Dương Lập lại có thể bình thản như vậy.
Trừ khi Bùi Nhiễm Nhiễm đang nằm trong tay của Dương Lập, hoặc là Dương Lập biết được Bùi Nhiễm Nhiễm hiện đang ở đâu.
“Mẹ, chuyện của chúng con đã là quá khứ rồi, việc của cô ấy giờ đây không còn liên quan đến con nữa, không lẽ mẹ lại muốn nhìn thấy con vì cô ta mà đau thắt ruột gan sao?” Âu Dương Lập cầm lấy ly cà phê trước mặt, đưa lên uống cạn.
Nhìn như vậy, thằng bé muốn đưa Nhiễm Nhiễm rời khỏi đây trước.
“Âu Dương Lập, mẹ là mẹ của con, người khác không hiểu con, mẹ lại không hiểu con sao?” Tào Lệ Phi vỗ mạnh lên bàn, giọng điều sắt bén, “trong lòng con chỉ có mỗi cô ta, nếu không phải là con thì còn có thể là ai! Rốt cuộc cô ta đang ở đâu? Con hãy mau đưa cô ta ra đây, giao cho Cảnh Thần Hạo, không lẽ con muốn đứng nhìn tập đoàn Âu Á bị anh ta hại chết sao!”
Tào Lệ Phi ở trong mắt Âu Dương Lập luôn là một người phu nữ kiên cường, điều gì cũng muốn quản lý, từ nhỏ đến lớn luôn muốn quản lý anh, ngay cả việc hôn nhân cũng phải do mẹ anh quyết định.
Nếu như sáu năm trước mẹ anh không làm chủ cuộc hôn nhân giữa anh và Miêu Vi, thì thật chất sẽ không xảy ra sự việc như hôm nay.
Anh và Nhiễm Nhiễm đã có thể đến được với nhau!
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
80 chương
49 chương
54 chương
60 chương
13 chương
25 chương