Hi vọng tối nay Âu Dương Lập sẽ không qua. Không được, cô phải nghĩ cách, nhà bếp không cho vào, cô liền tìm không được dụng cụ khác sao? Cô đứng trong phòng, ánh mắt nhìn vào đèn bàn trên tủ đầu giường, đi qua đó, “bốp” một tiếng ném xuống đất. Vỡ ra nhiều mảnh vụn dưới đất, cô lén lút nhặt một mảnh để trong lòng bàn tay, trước cửa liền xuất hiện bảo vệ. “Cô Bùi, cô không sao chứ?” “Không sao, quét những thứ này đi!” Cô đi đến sofa ngồi xuống, cầm một cuốn sách nhàm chán xem. Sau khi bọn họ đi, cô liền để mảnh vỡ bỏ dưới gối, liền xuống dưới ăn cơm. Lúc dùng cơm, Âu Dương Lập về rồi. Trong lòng cô thắt lại, không lẽ như cô nghĩ vậy? Trong lòng cô bất chợt thấy khinh bỉ, nói thích gì đó, chẳng qua vì muốn mãn nguyện phần thân dưới của anh thôi. Cô cười lạnh lùng, im hơi lặng tiếng tiếp tục ăn cơm, mặc kệ anh. Âu Dương Lập ngồi xuống đối diện cô, “Nhiễm Nhiễm, em sẽ không trách anhh lâu như thế chưa về chứ? Công việc của công ty thật sự rất bận rộn.” “Không sao, tôi không để tâm.” Cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trên mặt vẫn phối hợp cười cười. Hai người ăn cơm xong, Bùi Nhiễm Nhiễm về phòng trước, Âu Dương Lập đi theo phía sau cô, tròng mắt cô chuyển động, sau khi vào phòng, quay đầu nhìn anh, “Tôi đúng lúc có linh cảm đến, muốn vẽ bản thiết kế, anh giúp tôi lấy vài tờ giấy ở phòng làm việc của anh, được không?” Âu Dương Lập nhìn thấy khuôn mặt cười tươi của cô, quay lưng rời khỏi. Sau khi anh đi, Bùi Nhiễm Nhiễm liền để mảnh vỡ vào túi áo, sau đó đứng ở vị trí vừa nãy đợi anh. Âu Dương Lập cầm giấy trở về, phát hiện cô vẫn đứng trước cửa không xa, bất chợt cười lên, nét mỏi mệt trên mặt tiêu tan đi không ít. Bùi Nhiễm Nhiễm cẩn thận từng tí nhận lấy giấy bút, đôi tay hoàn toàn không chạm vào những nơi ngón tay của Âu Dương Lập chạm phải, đi đến bên bàn sách ngồi xuống, liền bắt đầu ngồi vẽ. Âu Dương Lập đứng đằng sau cô nhìn cô từng nét từng nét nghiêm túc vẽ, nếu như không phải chuyện của sáu năm trước, bao nhiêu năm nay, anh đã đứng sau lưng cô nhìn cô vẽ không ít lần rồi. Sáu năm trước, sáu năm trước! Đàn ông đều muốn quyền muốn tiền, không thể phủ nhận, tiền quyền đều muốn, Bùi Nhiễm Nhiễm anh cũng muốn. “Xoạt……” Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn vào anh, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự vô tội, mí mắt xoăn dài chớp hai lần, tròng mắt tập trung nhìn anh, “Có băng keo trong không? Anh biết tôi không thích bức vẽ đã hoàn thành lại vẽ lại lần hai.” “Có, anh lấy cho em!” Rất nhanh anh đã lấy băng keo đến, “Anh dán giúp em.” “Tùy anh!” Cô ngồi trên ghế, ngáp dài, “Dạo này thành phố A tại sao đột nhiên có nhiều máy bay đến vậy? Ngày nào cũng ở đỉnh đầu bay qua bay lại đấy!” Trên tay Âu Dương Lập động tác hơi khựng lại, rất nhanh hồi phục bình thường, “Dạo này trời rất khô, có thể chuẩn bị tạo mưa!” “Oh, như thế sao!” Cô mới không tin! Nếu như là một hai ngày nhiều máy bay trực thăng bay cô sẽ tin, một tuần rồi, cô tại sao có thể tin là mưa nhân tạo. Sau khi Âu Dương Lập dán xong, cô cười nhận lấy, “Cám ơn anh, tôi buồn ngủ, rất mệt rồi, anh về phòng trước đi!” Âu Dương Lập đứng dậy nhìn vào khuôn mặt nhỏ của cô, bỏ đi, cũng không gấp lần này, “Nhiễm Nhiễm, em ngày mai đừng ra ngoài, chỉ ở nhà đợi thôi, ngày mốt chúng ta đi du lịch.” Cô gật đầu. Động tác cô gật đầu trong mắt anh như là một luồng ma pháp thần kì vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy rất thoải mái, cam tâm tình nguyện rời khỏi phòng. Sau khi Âu Dương Lập rời khỏi, cô nhìn vào vòng tay vừa vẽ trên giấy vẽ rất lâu. Dự đoán Âu Dương Lập sẽ không còn quay lại nữa, cô mới bắt đầu làm việc. Cầm lấy mảnh vỡ kẻ lên giấy than, bột than màu đen dần dần nhiều lên, lại làm đều xả trên bề mặt giấy trắng, trên đó xuất hiện không ít dấu vân tay. Cô cầm lấy băng keo trong, dán băng keo lên từng dấu vân tay, trên băng keo lập tức xuất hiện nhiều dấu vân tay to nhỏ không giống nhau. Làm hết việc này, cô cầm tờ báo có dấu vân tay, vẽ lộn xộn lên, đến khi không nhìn thấy được những dấu vân tay đã từng đồ lên đó, mới ném tất cả giấy vào thùng rác, lên giường đi ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, lúc cô tỉnh dậy, Âu Dương Lập đã không còn ở biệt thự. Nửa tháng nay hơn, cô ngoài đi một lần bệnh viện, những nơi khác phong cảnh đều rất đẹp, cộng thêm ngày mai liền rời khỏi rồi. Dần dần những người trong biệt thự cũng buông lỏng không ít cảnh giác với cô. Ngay cả camera trong biệt thự cũng rút đi không ít, đặc biệt là tầng ba, cô cơ bản chưa từng đi qua. Nhưng hôm nay, cô lên đó rồi. Đứng trước cửa phóng sách, cô cầm lấy băng keo trong, từng dấu vân tay ướm lên thử, trời không phụ lòng người, có một dấu vân tay phù hợp thật. Nhưng nhìn lên mật mã chữ số trên đó, cô lại do dự. Lần trước nhập nhiều như thế, đều liên quan đến Âu Dương Lập và Liêu Vi, mật mã có khi nào liên quan đến cô? Cô chính là ở đây, nếu như có liên quan đến cô, mật mã không lẽ chẳng phải cảm thấy quá đơn giản sao? Cô thử nhập ngày sinh của cô, ắt nhiên là sai. Cô nhìn vào cửa nhìn vào những chữ số trên đó, quyết đoán xuống lầu, từ chỗ người giúp việc lấy một ít bột mì, lại chạy lên lầu. Bột mì thổi lên các phím số, nhẹ nhàng quét đi, có mấy phím bị dính bột mì, cô nhìn lên con số trên đó, khuôn mặt cười mát rượi. Nếu như cô không nhớ nhầm, chắc là ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau. Nhanh chóng nhập ngày tháng lên, liền mở được cửa phòng sách ra, cẩn thận từng tí đóng lại, cô liền bắt đầu tìm kiếm trong phòng sách. Ở đây xem ra chắc chắn không mấy ai đến qua, mật mã lại làm phức tạp như thế, nếu như có đồ quan trọng, nhất định là ở đây. Trong phòng sách có rất nhiều văn kiện, cô nhanh chóng lật ra xem, gần như lấy ra được tốc độ lướt sách ngày xưa lúc cô còn đi học vậy, nếu như lúc này Âu Dương Lập trở về. Cô sẽ chết chắc mất. Đột nhiên, cô nhìn thấy hai chữ niêm phong. Cô rút túi văn kiện ra, trong lòng đột nhiên căng thẳng lên, cảm giác được có liên quan đến Bùi gia. Đôi tay cô gần như là có chút run rẩy mở túi niêm phong ra, đập vào mắt là hai chữ Bùi thị, tim cô gần như sắp nhảy ra khỏi họng rồi. Cô nhanh chóng nhìn vào nội dung bên trong, thông tin liên quan đến thương nghiệp của Bùi thị lũng đoạn, đơn phán quyết, đại loại những tài liệu văn kiện liên quan đến sự phán xử của tòa án. Những thông tin này đầy đủ hơn trước nhiều, so với tất cả thứ cô điều tra trước đó còn đầy đủ hơn. Nhưng những thứ này không đủ để cô kinh ngạc, chuyện để cô kinh ngạc đến khó thể chấp nhận được là, ở ô nhân chứng, trên đó có một cái kí tên không thể nào không quen thuộc được. Cảnh Thần Hạo. Tại sao lại? Tại sao lại như thế? Cảnh Thần Hạo anh tại sao lại có liên quan đến chuyện gia đình trước kia, lúc trước xảy ra quá nhanh, cô căn bản không phản ứng kịp thời. Cô đột nhiên nghĩ đến tấm giấy note mẹ đưa cho cô. Mẹ biết hết mọi việc rồi? Cho nên mới không muốn cô lấy Cảnh Thần Hạo. Nhưng bây giờ, Cảnh Thần Hạo anh không còn nữa. Cầm trên tay túi niêm phong, tâm trạng cô thấp thỏm bất an tiếp tục tìm kiếm những thứ khác, còn chưa kịp xem tiếp, cô nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài. Túi niêm phong đã không thể đóng lại hoàn chỉnh, cô liền như thế bỏ vào, nhanh chóng rời khỏi phòng sách. Cô không có về phòng, mà là trực tiếp đi về phía lầu dưới.