“Cảnh tổng, nghe danh đã lâu!” Cao Thâm quay lưng nhìn anh, người đàn ông này tại sao ngồi nhìn khí thế lại sắc bén như thế, quý phái, khí thế vương giả trời ban, phảng phất trời sinh anh ta đã nên khinh thường thiên hạ. Bùi Nhiễm Nhiễm thích thể loại đàn ông này? Tề Viễn Dương với anh ta hoàn toàn là hai người không cùng kiểu hình, khó trách Tề đại boss, không được lòng mỹ nhân…… Tội nghiệp, cảm thương anh ấy nửa phút. Nhưng, nói sao Tề đại boss hình như chưa từng tỏ tỉnh qua, làm sao biết được không thể chứ? Nhưng bây giờ, người ta đã cầu hôn thành công rồi, Tề đại boss cứ đứng nhìn thì mãi mãi không còn cơ hội, anh ấy không phải đã biết bản thân không có cơ hội, cho nên không dám trở về chứ? Vậy sau khi ông trở về nhất định sẽ khinh thường Tề đại boss lắm đây! Nhưng, tính tình kia của anh ta, không dám trở về mới lạ! Cao Thâm lại nhìn vào Cảnh Thần Hạo, Tề đại boss không phải đang đợi cơ hội chứ? Lúc kết hôn giành cô dâu? Vậy nhất định rất thú vị, ông đã đợi chờ mỏi mòn lắm rồi! Ha ha! Cao Thâm chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Bùi Nhiễm Nhiễm gọi ông hai tiếng ông mới có phản ứng. Đạo diễn làm lâu rồi, đầu óc vừa nghĩ thôi đã quên không thể dừng lại. “Xin lỗi, vừa nãy tôi suy nghĩ nhập tâm quá!” Cao Thâm có lỗi nhìn vào cô, “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa!” Cảnh Thần Hạo khó lắm mới giương mắt nhìn ông rời khỏi, ánh nhìn liền di chuyển sang Bùi Nhiễm Nhiễm đang cầm hoa. Cô đặt hoa trên tay xuống, mới về đến bên cạnh anh, chêm vào đó là ánh nhìn dò thám của anh. “Lần trước anh hỏi qua, Cao Thâm, một đạo diễn mới, quảng cáo cẩm ngọc lần trước là do ông ấy quay.” Cô chủ động giải thích. “Hai người xem ra quan hệ không giống như là bạn bè bình thường.” “So với bạn bè bình thường tốt hơn chút, chỉ là hợp tác qua, có thể hơi hợp ý.” Cô và Cao Thâm không có gì, không muốn nói nhiều. “Hợp ý……” Cảnh Thần Hạo nhấn mạnh hai chữ này, làm sao nghe có chút khác thường. “Chúng em là trong sạch đấy, anh cứ chìm đắm trong suy nghĩ bậy bạ của mình đi!” Cô cũng cầm lấy một máy vi tính, bắt đầu làm việc. Cảnh Thần Hạo nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt không để tâm của cô, trong lòng Nhiễm Nhiễm chỉ có anh, làm sao có thể có người đàn ông khác được. Ngày thứ hai, Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn là dự định về nhà nấu canh cho Dương Dương Noãn Noãn uống, đúng thật lại ở lầu dưới gặp phải Âu Dương Lập, trong tay anh ta đang cầm một bó hoa hồng đỏ lớn, khuôn mặt cười tươi đi về phía cô, như là không nhìn thấy Cảnh Thần Hạo bên cạnh cô vậy. “Anh bắt đầu suy nghĩ vài điều vừa nói hôm qua bắt đầu thực thi sẽ tốt hơn.” Âu Dương Lập vừa bước vào, Cảnh Thần Hạo liền ung dung mở miệng. Bước chân Âu Dương Lập khựng lại, ráng nhịn điềm đạm đưa bó hoa hồng đến trước mặt Bùi Nhiễm Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, tặng em.” Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay nhận lấy, khuôn mặt xinh đẹp treo nụ cười nhạt nhòa, “Cám ơn anh nhé!” Âu Dương Lập có chút đắc ý nhìn vào Cảnh Thần Hạo, Nhiễm Nhiễm của anh nhận lấy hoa hồng của mình, nhất định cũng sẽ chấp nhận anh thôi. Bùi Nhiễm Nhiễm trực tiếp đi về phía thùng rác, hoa trên tay hiện lên một đường cong xinh đẹp, sau đó rơi vào đó. Cô chê bai phủi phủi tay, bỏ vào trong túi áo, “Xử lý xong rồi, còn chuyện gì không?” “Bùi Nhiễm Nhiễm em……” Đồ anh tặng cô, tại sao có thể bị cô trực tiếp ném thẳng vào thùng rác. Đó không chỉ đơn thuần là vứt một bó hoa, mà càng là trái tim của anh đấy! Một trái tim chân thành đối xử tốt với cô! Nhưng Cảnh Thần Hạo lại cực kì chiều chuộng lấy khăn tay ra, lau sạch đôi tay trắng trẻo của cô, xem Âu Dương Lập tàng hình. “Hai người……” Âu Dương Lập nhìn thấy khuôn mặt hai người, tức đến như là muốn bùng nổ cơn giận, quay lưng cũng không thăm Hòa Miêu, trực tiếp rời khỏi bệnh viện. “Đi thôi!” Cảnh Thần Hạo ôm lấy cô rời khỏi bệnh viện. Mấy ngày liên tiếp, Đường Sóc bọn họ đều đến thăm Dương Dương Noãn Noãn, tinh thần của tụi nhỏ cũng khá lên rồi. Chỉ là vẫn chưa tìm được Liêu Vi, xem ra cô ta cũng ẩn náu kĩ thật. Chỉ sợ sớm đã có dự định bỏ trốn. Ngày này, công ty có chuyện quan trọng, Cảnh Thần Hạo đã đến công ty, vẫn chưa về. Cô về nhà nấu canh, cầm hai hộp giữ nhiệt đi vào bệnh viện, thang máy vẫn đang ở tầng 7, xuống đây còn có một lát nữa, cô vô tình nhìn vào cầu thang bên cạnh, nhưng lại nhìn thấy một hình bóng lén lút. Hình bóng ấy cực kì giống Liêu Vi! Cô ta đến đây làm gì? Không lẽ lần trước không hại được Dương Dương Noãn Noãn…… Lần này đã chuẩn bị xong lẻn vào bệnh viện sao? Thang máy vừa mở, cô liền vội vàng đi vào, bấm tầng 10, cô ta làm sao cũng không nhanh bằng thang máy. Ra khỏi thang máy gần như phi nhanh về phía phòng bệnh, bảo tiêu vẫn đứng trước cửa, “Có người đi vào không?” “Không có người đi vào.” Nhưng cô vẫn chưa nhẹ lòng, lập tức đẩy cửa đi vào, chuyện đầu tiên chính là xem thử hơi thở của hai bảo bối, tụi nhỏ vẫn đang ngủ ngon lành. Mục tiêu của Liêu Vi nếu như không phải là Dương Dương Noãn Noãn? Vậy mục tiêu của cô ta chính là……Hòa Miêu! Dương Dương Noãn Noãn vẫn chưa tỉnh dậy, cô đặt hộp giữ nhiệt xuống rời khỏi phòng bệnh, “Lúc tôi vẫn chưa về ngoài Cảnh tổng ra không được phép cho bất kì ai đi vào, bác sĩ y tá cũng không được!” Cô đã xem qua phim bác sĩ y tá ngụy trang rất giỏi đi vào phòng bệnh, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra trên người Dương Dương Noãn Noãn. “Vâng!” Phòng bệnh của Hòa Miêu ở tầng dưới, Liêu Vi rốt cuộc muốn làm gì, hại Dương Dương Noãn Noãn chưa đủ, không lẽ còn muốn hại đứa con trong bụng Hòa Miêu…… Đứa trẻ là vô tội nhất đấy! Cô vội vàng đi xuống, phát hiện hai bảo tiêu bên ngoài phòng bệnh lúc này đã nằm dưới đất, đây là bệnh viện dưới quyền Cảnh thị, bảo vệ chắc đang lập tức đến đây. Nhưng trước khi bảo vệ đến, cô vẫn là bước vào trước. “Á á! Cô buông tôi ra! Buông tôi ra!” Hòa Miêu lớn tiếng gào thét lên, trên tay Liêu Vi đang cầm dao như kẻ điên vậy đi về phía Hòa Miêu. Bùi Nhiễm Nhiễm thấy vậy, cầm ly nước đi qua đến, trực tiếp ném lên vai của Liêu Vi. “Bốp” một tiếng rơi xuống, ly nước vỡ thành nhiều mảnh. Vai Liêu Vi đau điếng, nhưng dao trên tay vẫn chưa buông ra, cô ta vừa nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, nghĩ đến sự tàn nhẫn trước đó của cô, cô ta vội vàng lui hai bước. “Bùi Nhiễm Nhiễm, cô đến làm gì! Đây là chuyện giữa hai chúng tôi, không cần cô lo chuyện bao đồng!” Ánh mắt Liêu Vi tràn ngập giận dữ liếc nhìn cô, cầm dao trên tay hơi run rẩy. Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn sang Hòa Miêu, cô ta cuộn người trên giường, vẻ mặt khóc lóc cực kì tội nghiệp. “Chuyện giữa hai người tôi đích thực lo không được, tôi cũng không muốn bận tâm, nhưng tôi hôm nay là nói chuyện giữa hai chúng ta, cô tìm người đụng con của tôi, tưởng rằng cô có thể thoát được sao?” Ánh mắt Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn chăm chú nhìn vào cô ta. Vốn dĩ vì cô ta đã mang thai rồi, cô cảm thấy cô cảm thấy có thể mặc kệ chuyện của năm năm trước, nhưng cô ta không ngờ dám nhẫn tâm hãm hại con cô. Tâm địa quá ác độc! “Đây là do cô tự tìm lấy! Nếu như không phải cô tìm người phá đi đứa con của tôi, nó bây giờ đã ở yên trong bụng tôi, đều là lỗi của cô! Lỗi của cô!” Liêu Vi có chút phát điên, gào khóc từ tận đáy lòng. Quãng thời gian này cô ta đã nhịn đến điên rồi, đứa con mất rồi, cũng ly hôn với Âu Dương Lập rồi, nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm hạnh phúc như thế, ả tiện nhân Hòa Miêu kia lại mang thai đứa con của Âu Dương Lập, nghe đồn rằng bọn họ còn sắp kết hôn! Bọn họ cái gì cũng có, nhưng lại chỉ có cô ta, cái gì cũng mất đi! Đường đường là thiên kim Liêu thị, trở thành bộ mặt người không giống người ma không giống ma!