Cho nên cô đã thân bại danh liệt, cô cũng sẽ không cho ai được sống tốt, đặc biệt là Bùi Nhiễm Nhiễm. Bùi Nhiễm Nhiễm cười lạnh, nghiên đầu nhìn Hòa Miêu, thực ra lần trước trong phòng bệnh có camera thu âm cô đều nghe thấy hết, cô cũng chỉ đoán mò. Tuy rằng Hòa Miêu nói lên những lời đó, nhưng mà cô ta vẫn không nhẫn tâm đem những tin tức đó công bố ra, sau này đứa con trong bụng Hòa Miêu được sinh ra, sẽ còng trên lưng bêu danh thì sao. Mẹ của nó nhẫn tâm hại chết con của người khác, nên nó mới được cơ hội sinh ra! Trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm có nút thắt, cô ta không nên đối xử nhân từ với họ! Cô ta thương yêu trẻ con...... Mặc kệ em bé đó có được sinh ra hay không, có dễ thương đến cỡ nào, sai lầm của người lớn tại sao bắt con trẻ chịu tội được! "Tôi không tìm người đánh con cô, nhưng mà cô ta thì biết đấy." Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ vào người Hòa Miêu. Hòa Miêu vừa mới nghe Bùi Nhiễm Nhiễm nói mình, đồng thời nghĩ đến cảnh vừa mới xém chút bị Liêu Vi đâm chết, cô ta liên tục lắc đầu, "không phải tôi! Thật sự không phải tôi, tôi không biết cô đã mang thai, làm sao có thể là tôi làm được chứ! Đâu ai biết cô mang thai đến tìm ai đâu! Tôi vô tội mà, hãy nể tình đứa con trong bụng là con của anh Âu Dương, mà tha cho tôi đi! Ngàn lần đừng hồ đồ nhé!" Ánh mắt Bùi Nhiễm Nhiễm híp lại, tràn trề sự lãnh đạm, trong mắt lóe lên một nụ cười yếu ớt trêu tức. "Tôi thấy vết sẹo cô đã lành nên quên đau rồi, Liêu Vi bây giờ cô nên đến cục cảnh sát tự thú đi, sẽ được giảm nhẹ tội." Bùi Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói. Liêu Vi cầm dao trên tay run rẩy, hung tợn trợn mắt nhìn cô ta, hận đến nổi như muốn moi luôn mắt ra để trợn nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, "cái gì giảm nhẹ? Cô đừng lừa tôi nữa! Mặc kệ con tôi có phải do cô phái người làm chết không, tôi cũng hận cô, còn cả con cô nữa, hận đến nỗi muốn cô chết đi! Tại sao năm năm trước cô không bị bắt, tại sao lại không bị giam trong ngục tù! Tôi hận cô đã đi rồi sao lại quay trở về, dựa vào gì mà khi trở về lại giật lấy trái tim của Lập! Tôi mới là người vợ được cưới hỏi đang hoàng của anh ta!" Liêu Vi hoàn toàn không muốn nghe Bùi Nhiễm Nhiễm nói chuyện, đang chìm đắm trong thế giới của bản thân. Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy buồn cười, cho nên cô cười lạnh lùng. "Cô cười cái gì?" "Tôi cười cái thế giới này có quá nhiều nam nữ si tình, có cái kết không được tốt đẹp, cô cũng muốn trở thành một trong số các người họ à!" cô ta lướt mắt nhìn Hòa Miêu, "mối tình tam giác của ba người, tại sao lại kéo luôn người bạn gái trước kia như tôi nhúng chân vào chứ, tôi sớm đã nói rõ, tôi không có tình yêu gì với Âu Dương Lập, chuyện chúng tôi đã kết thúc năm năm trước khi các cô kết hôn rồi! Là cô quá ngốc, cô nghĩ rằng anh ta luôn một lòng tình nguyện có thể cầu xin tôi tha thứ được sao? Âu Dương gia đã hại Bùi gia nhà tôi thê thảm đến vậy, nếu mà tôi có tình cảm gì với anh ta, cũng chỉ là hận mà thôi!" Trừ hận ra, không còn gì khác! "Vậy thì sao chứ, tim anh ta là của cô, cho nên cô là một sai lầm, cô không nên quay trở về, không nên xuất hiện trước mặt anh ta!" sắc mặt của Liêu Vi rất tệ, làn môi trở nên trắng sát khô cằn, mắt bị thâm đen nghiêm trọng, trông có vẻ rất tiều tụy. Nhưng khi trợn mắt nhìn cô ta, thì tinh thần tràn đầy. "Theo lôgic mà nói, cô và anh ta đã ly hôn rồi cũng không nên xuất hiện trước mặt anh ta nữa, nhìn bộ dạng cô lén lén lút lút, dường như cái cô làm đều không sai." Liêu Vi không thể nghe hiểu lời châm biếm trong câu nói của Bùi Nhiễm Nhiễm, hai người họ ly hôn cũng bởi vì cô ta chứ không phải vì con tiện nhân Hòa Miêu! Bùi Nhiễm Nhiễm từ nhỏ đã lấn áp cô ta, có thể trả thù cô là khoái cảm lớn nhất của cô ta, cô ta chỉ hận vụ tai nạn lần trước sao không đụng chết hai đứa con của cô cho rồi! "Bùi Nhiễm Nhiễm! Tôi sẽ giết chết cô!" Liêu Vi như nổi điên xông về phía trước mặt cô. Cô ta gấp rút lùi bước về sau, may thay cánh cửa lúc nãy chưa đóng, cô ta trực tiếp nhanh chóng lùi vào trong. Trước mặt bỗng nhiên chìa cái tay ra, cô ta nghe được tiếng "răm rắc", ngay sau đó là âm thanh rơi xuống đất của cay dao găm. "Liêu Vi, cô muốn làm gì? Chúng ta đã ly hôn rồi!" vẻ mặt Âu Dương Lập giận dữ trợn mắt với cô. Cánh tay Liêu Vi cực kỳ đau, anh ta vừa mới khiến cánh tay cô ta bị trật khớp. "Lập! Chúng ta ly hôn, cho nên anh đừng quan tâm đến em sẽ làm gì!" Liêu Vi trợn mắt nhìn anh ta, cúi người như muốn nhặt lại cây dao găm. Âu Dương Lập một chân đạp lên cây dao găm, "cô cút ra ngoài!" "Sao nào? Sợ tôi làm hại tiểu tình nhân hay là người tình cũ của anh?" khóe môi Liêu Vi vểnh nhẹ nụ cười châm chọc, "Âu Dương Lập, anh không phải là người! Tôi thương yêu anh đến vậy, bây giờ lại ra nông nổi này, người đàn bà này năm năm trước đã cho anh cắm sừng rồi, mà trong tim anh vẫn chỉ có hình bóng một mình cô ta, anh đúng là một phạm tiện!" Anh ta không phải là người, chính xác vậy! Nhưng mà cảnh tượng như vậy là điều anh ta mong muốn sao? Nếu như năm năm trước, không phải Liêu Vi và Tào Lệ Phi thông đồng tốt với nhau, để cho hai người kết hôn, thì sự việc vốn dĩ sẽ không phải như thế, Nhiễm Nhiễm cũng sẽ không ghét anh ta! "Trong lòng cô có tức có trách thì cứ đổ lên mình tôi này, cô cầm dao thì có ích gì? Cô muốn giết ai? Lần trước bị một bài học không nhớ à?" Âu Dương Lập trợn mắt nhìn anh ta, không dám tưởng tượng nếu như hôm nay không xuất hiện, thì chỗ này sẽ trở thành hiện trường tàn sát rồi. Lúc trước là một tiểu thư khuê cát, không biết bắt đầu từ đâu mà biến thành một người không nói lý như thế. "Được thôi! Có bản lĩnh thì đừng đi, tôi lấy dao đâm chết anh được không? Cùng lắm đâm anh xong tôi sẽ vào tù ngồi! Dù sao thì tôi cũng không có luyến tiếc gì" Liêu Vi nghiên đầu nhìn Âu Dương Lập, người đàn ông đã từng yêu thương nồng thắm như vậy, nhưng bây giờ trong mắt cô ta giống như một kẻ thù hận đến thấu tận xương tủy. Nhưng mà tại sao, tim cô ta vẫn rất đau, rất đau. Trái tim nhỏ nhoi của cô ta giống như bị ngũ mã phanh thay, tiếp đó bị hành quyết tùng xẻo, từng nhát từng nhát cắt vào. "Cô vẫn còn cha mẹ, hà tất phải như thế." Bùi Nhiễm Nhiễm thực sự không thể tiếp tục chứng kiến, cô ta sao có thể nổi điên như vậy. "Cô câm mồm!" Liêu Vi trợn mắt nhìn cô ta, "tốt nhất cô nên đi xa tí, nếu không tôi sẽ không tha cho cô." "He." Bùi Nhiễm Nhiễm cười lạnh, "tôi cảm thấy lối tư duy của cô có vấn đề, cô cho người đụng con tôi, cô dựa vào cái gì mà dám trước mặt tôi hùng hồn diễu võ dương oai? Đừng nghĩ cô cầm dao trên tay là tôi sợ cô?" Liêu Vi nhìn chằm vào gương mặt xinh đẹp của Bùi Nhiễm Nhiễm, khom người muốn nhặt cây dao đang bị Âu Dương Lập giẫm lên, lại bị anh ta đẩy mạnh một cái, thân người cô ta ngã nhào xuống đất. "Âu Dương Lập, anh đừng nghĩ là đẩy tôi một cái là có thể chiếm được hảo cảm tốt của cô ta, tôi nghĩ anh đừng nằm mơ nữa, cả đời này cô ta sẽ không ở bên anh, tôi đã mất con rồi, cũng đã phá sản, cho nên không còn dè chừng cái gì hết nữa, tôi chỉ muốn đem người mình ghét nhất đẩy hết xuống địa ngục, tôi sẽ đối bầu bạn với các người." "Ngang ngạnh!" vẻ mặt của Bùi Nhiễm Nhiễm tĩnh lặng nhìn cô ta. Âu Dương Lập nghiên đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, rồi quay lại nhìn Liêu Vi, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng lại, "Liêu Vi, tuy rằng chúng ta ly hôn rồi, nhưng mà cô vẫn có thể trải qua cuộc sống trước kia của mình, tôi biết mẹ đã cho cô tiền rồi, số tiền đó đủ cho cô sống một cuộc sống vô ưu vô lự. Chẳng lẽ trong lòng cô chỉ có hận thù là quan trọng sao?" Âu Dương Lập nói như thế không chỉ muốn Liêu Vi nghe được, mà còn muốn Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy, nếu như Bùi Nhiễm Nhiễm có thể không nhắc đến chuyện cũ năm xưa, hai người vẫn có thể trở về bên nhau. "Lời nói này anh hỏi cô ta có đồng ý không? Cô ta chính miệng nói, đối với anh chỉ có hận, không có suy nghĩ gì khác, anh muốn nối lại tình xưa, cũng phải xem đối phương có muốn không đã." Liêu Vi vừa mới té xuống đất, dứt khoát ngồi luôn dưới đất không muốn đứng dậy. Cô ta nhìn thấy trên hành lang bảo an và bác sĩ y tá đều chạy đến, cô ta vẫn như cũ bất động, nếu như không đi ra ngoài được, có thể để bác sĩ y tá dẫn cô rời khỏi. "Cô nói sai rồi, tôi không chỉ hận anh ta, mà cả cô cũng vậy." Bây giờ cô nghĩ đến Dương Dương Noãn Noãn vẫn còn nằm trên giường bệnh, hận đến nỗi chỉ muốn bóp nát cô ta ra.