Hòa Miêu vừa nhìn thấy Âu Dương Lập, thì vội đến nỗi không thèm chào hỏi Tào Lệ Phi, kích động ngồi dậy khỏi giường, khuôn mặt nhỏ nhắn nở cụ cười, “Anh Âu Dương! Cuối cùng anh cũng đến thăm em!”
“Dạo này sao rồi?” Âu Dương Lập kiên nhẫn hỏi.
“Em khỏe lắm, chỉ là nhớ anh quá, đây là bệnh viện, em không muốn dưỡng thai ở đây, bác sĩ nói em có thể về nhà, anh đến đón em về nhà sao?” Tuy đây là phòng VIP, phòng rất lớn, môi trường cũng tốt, như ng xét cho cùng không phải nhà mình.
“Ở bệnh viện tốt hơn, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, bên đây còn có bác sĩ chăm sóc cho em, nên yên tâm ở đây dưỡng bệnh.” Như vậy anh có thể thỉnh thoảng gặp Nhiễm Nhiễm tại đây rồi.
“Thật không?” Hòa Miêu cả mặt hưng phấn nhìn anh ta, không dám tin những gì mình nghe thấy.
“Đương nhiên là thật, anh là ba đứa trẻ, đương nhiên nên đến thăm nó mỗi ngày, trước đây vì quá bận, nên không có thời gian qua đây,, em không trách anh chứ?” Âu Dương Lập ngồi xuống giường bệnh tươi cười, sờ nhẹ tóc của cô, cả mặt đầy sự nuông chiều.
“Sẽ không giận đâu, em biết anh Âu Dương bận công việc, đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, em có thể giải thích được.” Hòa Miêu mặt đầy hạnh phúc cười thật tươi, hoàn toàn chìm đắm trong niềm hạnh phúc khi Âu Dương Lập đến thăm cô.
Tào Lệ Phi đứng bên cạnh đó bị ngó lơ như người vô hình, chỉ là vừa nãy Âu Dương Lập còn cãi nhau với bà ở bên ngoài, vậy mà vừa vào đây lại có thể thay đổi thái độ nhanh chóng như thế.
Bà bất giác nghĩ đến Bùi Nhiễm Nhiễm, chẳng lẽ do người phụ nữ này?
Âu Dương Lập ngồi ở phòng bệnh được nửa tiếng thì rời khỏi, lúc ra ngoài còn đi hỏi bác sĩ một chút, mới biết là do tối qua Dương Dương và Noãn Noãn được đưa vào viện, khó trách sắc mặt của Nhiễm Nhiễm lại khó coi đến thế.
Nghĩ đến đây, anh vốn muốn xuống lầu thì đột ngột quay đầu lại, rồi hướng lên lầu trên.
Phòng bệnh tầng 1 chỉ có Dương Dương và Noãn Noãn, từ xa đã nhìn thấy mặt của hai tên canh cửa đầy sát khí, nghiêm túc không thèm nở miệng.
“Tôi đến thăm tụi nhỏ, có thể để tôi vào không!” Bên trong chắc không có ai nhỉ?
Lần trước anh đã nhìn rất rõ, đứa bé trai đó cực kỳ giống Cảnh Thần Hạo!
Nhưng lần này anh muốn xác nhận thêm lần nữa!
“Ông Âu Dương, xin ông rời khỏi đây!” 1 trong những tên mặt vô cảm xúc lên tiếng.
“Mấy người đã biết tôi, còn không nhường đường! Tôi đến thăm bệnh, có ai làm như mấy người không?” Sắc mặt Âu Dương Lập nghiêm túc, khẩu khí đanh thép.
Ngay đến 2 người canh cửa cũng dám không coi anh ra gì?
Sau này sao anh còn lăn lộn tại thành phố A?
Nếu bảo tiêu của những người khác có thể sẽ nhường đường cho anh, nhưng bảo tiêu của Cảnh Thần Hạo, đương nhiên không thèm coi anh ra gì.
Bảo tiêu đó nhìn anh, đưa tay lên trực tiếp hét, “Hai người qua đây!”
“Ngươi muốn làm gì?” Âu Dương Lập lùi 1 bước, phòng bị nhìn bọn họ.
“Đổi ca!” 1 bảo tiêu khác lạnh lùng lên tiếng.
Âu Dương Lập nghe thấy lời hắn nói, mới vỗ ngực hoàng hồn lại, lúc nãy anh còn tưởng chúng nó dùng vũ lực.
“Rốt cuộc các người có tránh đường không? Tôi và cha mẹ chúng là bạn tốt, vừa gặp dưới lầu, biết Dương Dương và Noãn Noãn bị thương, nên lên đây thăm tụi nhỏ, tôi đảm bảo không có ác ý.” Sự phòng bị của Cảnh Thần Hạo có vẻ quá cẩn thận.
2 tên bảo tiêu đó không trả lời, ngoài hành lang lại có 2 bảo tiêu khác đi đến, Âu Dương Lập rụt cổ vào, suy nghĩ xem sau này mà đi ra ngoài có nên đem theo 2 bảo tiêu, nếu có đánh nhau cũng có người giúp.
Hai tên kia đến rồi đứng hai bên cổng, anh còn đứng trước cổng, nhìn họ đổi ca?
Thời gian đổi ca của đám đệ tử Cảnh Thần Hạo có chút kỳ là?
“À...!”
Bụng của Âu Dương Lập bị đấm cho 1 đấm, rồi đầu gối của anh bị đá thêm 1 phát, người anh không giữ được thăng bằng nên bị ngã xuống đất.
Sau đó, hai tên vừa đứng ở cửa đã nâng anh ta lên, bước nhanh đến về hướng hành lang.
“Các người thả ta ra!” Âu Dương Lập la lớn.
“Các người to gan thật, lại dám khiêng ta!”
“Thả ta ra! Các người nghe thấy khoong!”
“Ầm” 1 tiếng, người anh bị vứt vào thang máy không màng đến nỗi đau thân thể, anh lập tức bò dậy đứng lên.
“Tầng này không cho phép ai vào, nếu lần sau anh còn vậy thì chúng tôi không vứt anh đơn giản thế đâu!” Nói xong, hai người lập tức đi khỏi.
Âu Dương Lập nhìn thang máy từ từ đóng lại, giờ anh đang ở bệnh viện....
Hình như thuộc Cảnh Thị, đừng nói tầng này, dù cả bệnh viện này không cho anh vào cũng được...
Thật là xui xẻo!
Âu Dương Lập tức điên, nhưng không còn cách nào, chỉ đành lặng lẽ rời khỏi.
Nhưng anh sẽ trở lại, nhưng không phải lúc này, sẽ hạ gục Cảnh Thị, xảy ra chuyện lớn như thế, Cảnh Thần Hạo nhất định không còn tâm trí quản lý công ty.
Nghe nói tụi nhỏ bị tai nạn, dám đụng xe của Cảnh Thị, thật là không cần mạng nữa mà!
....
Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm lại đến bệnh viện lần nữa, phát hiện bố mẹ Cảnh đều ở đây, Dương Dương và Noãn Noãn đều tỉnh, đang được họ chăm sóc.
“Mami! Daddy!”
“Ngoan!” Bùi Nhiễm Nhiễm cầm 2 hộp giữ ấm, “Ba mẹ, hai người nghỉ trước đi, ở đây có con là được.”
“Cực khổ cho con!” Tô Nhược Nhã cả mặt lo lắng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Noãn Noãn, “Cháu yêu, tĩnh dưỡng cho tốt, bà nội ngày nào cũng đến thăm con!”
“Không cần đâu, tuyết lớn như thế, đi đi lại lại trên đường cũng không yên tâm, con và Thần Hạo ở đây là được.” Để 2 người già đi đi lại lại, thật là vất vả.
“Nhiễm Nhiễm thật là quá hiểu chuyện” Tô Nhược Nhã sờ khuôn mặt nhỏ bé của Noãn Noãn, “Noãn Noãn nhất định mau khỏe nhé!”
“Dạ, hôm nay nhất định không đau nữa!” Noãn Noãn cười hihi.
“Thật ngoan.” Ba mẹ Cảnh ngồi thêm 1 lát, đợi Noãn Noãn và Dương Dương ngủ mới đi khỏi.
Bọn họ vừa đi, thì bảo tiêu báo cáo việc Âu Dương Lập đến đây.
“Không cần quan tâm hắn!” Bùi Nhiễm Nhiễm không muốn nhắc đến Âu Dương Lập tí nào.
Bên trong phòng bệnh yên lặng vô cùng, Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ghế sofa cùng Cảnh Thần Hạo, “Mắt nhìn của em trước đây, thật tệ!”
“Giờ mắt nhìn tốt là được.” Cảnh Thần Hạo ngẩng đầu nhìn cô, “Em cũng mệt rồi, ngồi qua đây.”
“Liêu Vi tìm thấy chưa?”
“Chưa.”
Trái đất lớn như thế, muốn tìm 1 người không phải là chuyện dễ, đặc biệt là 1 người muốn ẩn trốn, ví dụ như mẹ cô.
Lúc chiều, phòng bệnh bên ngoài lại có khách.
Bùi Nhiễm Nhiễm mở cửa ra nhìn thấy Cao Thâm thì có chút nghi vấn, từ lần trước 2 người gặp nhau, giờ đã hơn mấy tháng.
Trên tay anh cầm 1 bó hoa Bách Hợp, sau khi thấy Noãn Noãn và Dương Downg, tỏ ý xin lỗi, “Tôi tưởng rằng em bị tai nạn, nếu biết sớm sẽ tìm mua sách thần thoại dành cho con nít.”
“không cần.” Cô nhận hoa, “Anh về đây đón tết sao?”
“Đúng!”
Cảnh Thần Hạo nghe 2 người nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Cao Thâm 1 lượt, thân hình cao, dung mạo anh tuấn, sạch sẽ thanh khiết, hai nguồi đó có quan hệ gì?
“Nhiễm Nhiễm.”
Đột nhiên nghe tiếng Cảnh Thần Hạo, cô cười đưa tay ra giới thiệu, “Cảnh Thần Hạo.”
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
80 chương
49 chương
54 chương
60 chương
13 chương
25 chương