Bữa tiệc cua khoái hoạt kéo dài suốt cả chiều, kế hoạch ban đầu đi nặn phôi gốm đều đình lại. Đợi Tôn Chí Tân nhìn sắc trời đã không còn sớm, liền thu binh cho lũ trẻ giải tán trong lòng không khỏi có chút áy náy, Naaru và Tiger còn chờ đại kế nung gốm của hắn, nhưng hắn tắc trách, cùng một đám trẻ con ăn cua quên hết tất cả…… Hàn. Trong lòng áy náy, đương nhiên phải nghĩ biện pháp bồi thường, lại dẫn Buku xuống sông mò cua đi, buổi tối làm một bữa ăn cua thịnh soạn. nhà Chính mình đương nhiên không thể nướng đơn sơ như buổi chiều, Tôn Chí Tân cùng Buku cùng nhau bắt ba mươi mấy con cua sông lớn — ba mươi mấy con cua sông ở hiện đại phải bao nhiêu tiền mới mua nổi ? hai con heo Naaru và Tiger kia nên biết đủ ! sau đó cùng Buku chọn lựa, con béo nhất dùng để chưng, còn lại xào lên. lúc Ba tên thợ săn về nhà liền thấy một lớn một nhỏ trong nhà đang cố gắng vật lộn với một đám thủy quái thật xấu xí. Naaru vừa thấy bề ngoài của con cua liền không vui, cau mày nói:“Đừng nói với ta nay tối ăn cái này.” “Hắc ! ngươi nói thật đúng, buổi tối ăn nó !” Tôn Chí Tân nhíu mày:“Naaru ngươi sợ nó ?” Naaru đen mặt:“Ta sợ nó ? ta chính là cảm thấy nó thật xấu ! không biết nó có thể ăn.” Buku lập tức nói:“Ba ba ngươi nhìn nhầm rồi. buổi chiều Ta đã nếm qua, hương vị vô cùng ngon ! Zimmer nói, nó không gọi là quái thú, mà gọi là Tiết Bàn!” Tôn Chí Tân không nhịn được cười. vì Buổi chiều bọn Buku phát âm không chuẩn, luôn gọi con cua thành bàn tiết. Tôn Chí Tân lấy cách phát âm quai quái của nó đảo ngược lại, để lũ học sinh toàn thể kêu tiết bàn. hắn sửa như vậy, mọi người liền thuộc lòng, vốn con cua gọi là quái thú chính thức bị cải danh, bị gọi thành ngốc huynh nổi danh hàng đầu — ngốc Bá Vương tiết bàn ! Tôn Chí Tân ở bên cạnh cười đến đau bụng, lại nghe Buku giống như một hướng dẫn viên du lịch miêu tả vị ngon của ngốc Bá Vương, lại cười trừu. Tiger sớm biết người này không phải loại an phận, trong lòng đã đoán được cái tên tiết bàn này khẳng định có cổ quái, hắn mới có thể cười đến thở hồng hộc như vậy. Mà Trong lòng Naaru lại bất an không yên, lần trước trùng trúc đã làm hắn ghê tởm, lúc này lại muốn ăn cái con còn xấu hơn này…… Hắn không chắc chắn mình có thể nhịn được không. nhìn nhìn cửa lều, trong lòng tính toán muốn đến nhà Khang sư phó ăn chực cơm tối tránh đi chạy nạn, Tôn Chí Tân nói:“Tốt lắm, có thể ăn !” Naaru da đầu run lên, đã thấy Tôn Chí Tân mở cả hai nồi ra, nồi đầu tiên là cua chưng, cả bụng ngốc Bá Vương hướng lộn lên trời, bề ngoài một đống chân chổng ngược càng thậm tệ ! nồi thứ hai là xào cua, bên này dễ nhìn hơn, từng con đỏ hồng, không còn bề ngoài xấu xí nữa. Hấp cua cực kỳ đơn giản, nói vắn tắt chính là lửa to đun chín lên. để đề vị, trước cho một khối Gừng vào trong nước, đợi nước sôi lăn tăn đem cua đã rửa sạch bỏ vào nồi chưng. Cua khi nấu không nên quá chín, nấu kĩ sẽ làm mất đi hương vị, làm cho chất thịt nhão ra không thể ăn, như con mà Buku và TCT bắt về, chưng mười lăm phút là được. Xào cũng rất đơn giản, chỉ phiền toái hơn hấp một ít. Trước đem cua tẩy sạch, giã nát gừng, băm nhỏ tía tô cùng nhét vào trong mai, lại bôi lên một tầng muối mỏng. ở đây Tôn Chí Tân chỉ thực hiện một phần trong toàn bộ quá trình xào cua, bởi vì đầy đủ phải đem ngốc Bá Vương chia làm 6 phần, ngạch của còn có thể dùng làm canh. điều kiện Trước mắt rõ ràng là làm không được , cho nên tẩm gia vị xong thì đem hết lên xào.. Về phần lá tía tô, là trước đây Tôn Chí Tân công đạo Qigeli phân phó mọi người phàm là hái được cây lá gì không biết đều đem đếncho mình nhìn . Lúc ấy thầm nghĩ đến giá trị chữa bệnh của tía tô — nó lưu thông khí huyết, chủ trị phong nhiệt cảm mạo dẫn tới ho khan, nôn mửa, ngực buồn, thở hổn hển, hơn nữa đối với phụ nữ có thai nôn mửa rất tốt, còn có thể chữa chứng máy thai bất động, là thứ thuốc an thai rất tốt. Nghe Naaru nói về hoàn cảnh sinh hoạt ác liệt thời tiền sử, nữ vì vậy tỉ lệ sinh con không cao, Tôn Chí Tân mới lưu ý chuyện này. Đến hôm nay cùng Buku làm cua, Tôn Chí Tân mới nghĩ đến tía tô còn là một loại gia vị đặc trưng để ăn với cua, nó có mùi đặc thù không nói, còn có thể giải độc cua, mới đem tía tô khô đến dùng. Thứ đó là của trí giả Esuike , trước kia phơi nắng làm thảo dược, giờ có Tôn Chí Tân phát hiện thêm thảo dược, tỷ như hoàng liên, lại tỷ như Điền thất, còn có xa tiền thảo, hổ nhĩ thảo. Tôn Chí Tân tìm được thảo dược nhiều hơn những loại Esuike vốn có ban đầu nhiều hơn rất nhiều . Bất quá tía tô đã bị phơi nắng cũng không có gì khác biệt, Tôn Chí Tân lại đem nó đun vào trong nước, đợi nó nở ra dùng. hương vị sẽ không bằng lá tươi , nhưng khẳng định tốt hơn là không có Giờ cua đã xào chín, từng con cua đỏ ửng toàn thần, nhìn xem đã biết là hương vị không tệ chút nào. Tiger không có ngại ăn mấy loài này như Naaru, cầm một con lên nửa ngày vẫn không hiểu phải ăn làm sao, thật bạo lực nhổ càng ra, nhét vào mồm cắn rồm rộp. Nhai mấy cái, trên mặt liền động dung:“Hương vị thật sự là ngon, chính là xương cốt quá cứng rắn, miệng đầy sạn.” Thứ này thức không ăn được, thịt ngon dính vào vỏ cũng không thể cùng nuốt xuống, đành phải nhả ra. Buku rất đắc ý, giơ lên một con làm mẫu, nói:“Tiger ngươi thật ngốc ! phải như vậy, trước đập vỡ vỏ của nó, lấy thịt ra rồi ăn thịt tiết bàn.” Ăn thịt tiết bàn…… Những lời này thật có ý tứ, Tôn Chí Tân lại vô tâm vô phế cười to Tiger không ngại Buku không lớn không nhỏ, nhìn Buku chỉ cách ăn cua, trúc trắc học hắn bóc cua, sau đó có thể ăn cua không có vỏ rồi. Không có vỏ cua vỡ thành sạn trong miệng, cua thịt ngon chân chính mới lộ ra. Tiger không khỏi khen ngợi:“Quả thật rất dễ ăn !” Nghĩ nghĩ, lại nói:“Tiểu tân, bộ tộc gió biển bên kia biển cũng có con này, nhìn qua không khác lắm, có chút lớn hơn, có thể ăn không ?” Tôn Chí Tân ngẩn ra, nói:“Kia ? không thể ăn bậy ! cua biển có chút độc, ăn bậy sẽ chết người . Lần sau có rảnh đi đến tộc của người sẽ dạy cho tộc nhân của ngươi cách phân biệt.” Tiger ánh mắt phát sáng lượng, hắn nghe rõ , Tôn Chí Tân đáp ứng muốn đi đến tộc của hắn, còn muốn dạy mọi người nhận biết cua. Hơn nữa khả năng ngôn ngữ của Tiger rất thiên phú, tựa như hắn ngay từ đầu có thể rõ ràng phát âm Tôn Chí Tân, hắn càng nghe rõ tiết bàn không phải tiết bàn, cách gọi chính xác hẳn là con cua. Buku cũng không cần biết, hắn còn đang bận rộn sứt đầu mẻ trán, liều mạng bóc cua, lấy ra thịt ra một nửa phân cho Naaru, một nửa phân cho Auge. tay nó nhỏ bé, quả thực là bận tối mày tối mặt. Auge cho tới bây giờ đều rất thương em , nhìn kỹ động tác bóc cua của hắn, tự mình học bóc lấy. Tôn Chí Tân nhìn thấy cực kì bất mãn, vì sao cùng là bóc thịt cua, Auge mới học còn có thể bóc có khí chất như thế ? chính hắn là thuỷ tổ của món cua lại không làm ra được khí độ phiên phiên này, thật đả kích người ta mà………. Naaru vốn ghê tởm ngoại hình con cua, tính chạy trốn không ăn. thấy Buku bóc ra thịt cua tuyết trắng trong suốt, không hề giống ngoại hình của nó, mới đánh bạo thử một chút. Thử một chút quả nhiên cảm thấy vị mĩ vô cùng, sao lại không ăn, còn nhịn bụng đói không bóc nó, cười tủm tỉm nhìn con trai chiếu cố mình, loại cảm giác này làm cho hắn rất sung sướng. Buổi chiều Tôn Chí Tân cùng Buku đã ăn đủ cua , lúc này cũng không đói, thấy Buku thật sự bận tối mày tối mặt, liền động thủ bóc cua cho Naaru, Buku giờ mới được rỗi, chuyên tâm bóc cho Auge. Tiger vì thế khó chịu, Tôn Chí Tân vừa bóc ra hắn liền cướp lấy, Naaru ngược lại không bao nhiêu. Naaru trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, Tiger cũng khiêu khích liếc một cái, tạo ra tín hiệu khiêu chiến , đại chiến cua vì thế khai chiến, ngốc Bá Vương tiết bàn bị hai người tranh đoạt bóc thịt lóc xương, tan xương nát thịt thành pháo hôi. Hai tên Kia ngón tay thô to, bóc cua thì vẫn có thịt ăn, nhưng dính cả vỏ cua khẳng định là ăn không ngon. Tôn Chí Tân thở dài, lười nhắc nhở, đem bát hai người lại, cẩn thận bóc ra thịt cua tuyết trắng để vào trong bát hai người. Vỏ cua bóc ra còn có thể nấu canh, cũng là một đạo mỹ vị. Tôn Chí Tân liền bỏ vỏ cua vào trong nồi, cho thêm nước, và nấm nấu canh, là vị thơm càng thêm thơm thật lâu sau Naaru và Tiger rốt cục ăn no ngừng chiến, bắt đầu uống canh nấm cua tiêu thực. Auge hôm nay thực ngoan, ước chừng là thích ăn cua, thực chịu khó lao động hỗ trợ Tôn Chí Tân, cùng Buku cầm nồi ra ngoài rửa. Tiger và Naaru còn đang chậm rãi ăn canh, hai người không hẹn mà cùng làm cùng 1 động tác: Đem chân to dài đến Trước mặt Tôn Chí Tân, nói:“Xoa bóp.” Tôn Chí Tân vì thế giận dữ. Mẹ ngươi ! đêm qua bóp cho các ngươi, là tâm tình tốt, thấy các ngươi bộ dáng mệt nhọc. Gi ờ bị bóp thành nghiện, đem hắn thành nô lệ để sai khiến à? Cút hết cho ông! khó chịu trực tiếp đá văng hai cặp chân dài ra, chạy ra bên kia sông bốc một khối niêm thổ lớn về Ôm niêm thổ về lều liến đến bên hố lửa ngồi xuống, bắt đầu thử nặn bùn thành phôi. để làm, buổi chiều hắn còn làm một cái bàn xoay, giờ muốn dùng kỹ xảo mới lạ cố nặn niêm thổ thành hình, làm ra hình phôi mình muốn. Đối với kỹ thuật của mình, kỹ xảo nung, cùng với lò nung tân kiến TCT cũng không quá tin tưởng. Nói như vậy, trong tình huống thiếu kinh nghiệm, càng làm to càng dể hongr, không bằng thử làm một ít chế phẩm nhỏ xác xuất thành công cao, bởi vì chế phẩm lớn thì có càng nhiều chi tiết cần xử lý, không dễ bằng chế phẩm nhỏ . Tôn Chí Tân nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước nung bát gốm, chậu gốm đơn giản thử xem. làm phôi gốm Như thế nào pda không có tư liệu tương quan, loại kỹ thuật này ước chừng quy về nghệ thuật gia nhất lưu, hiển nhiên Tôn Chí Tân không thuộc nhóm người hàng đầu đó, cho nên lúc tìm được không lưu ý, giờ mới đau đầu. Bất quá còn mơ hồ nhớ rõ thời kì nung gốm viễn cổ khi chế phôi hình như là trước phải nhào bùn, sau đó từng chút nặn lên, lại dùng nước bùn cho thêm cho phù hợp, cuối cùng là tạo hình. Tôn Chí Tân nhào bùn nửa ngày mợi phát hiện ra sai lầm của mình, kỹ thuật nung gốm của người tiền sử thời kì đồ đá là từ số không, ngay cả lựa chọn nguyên liệu cũng là mò mẫm bước đi, sơ kì tùy tiện dùng bùn làm phôi chứ không phải niêm thổ mình trực tiếp lấy đến. Nói cách khác, bước bóp bùn để làm phôi có thể lược bỏ, trực tiếp tạo hình.