Sư huynh nói

Chương 7 : Hắn ta sợ quá nên ngất đi thôi

Nửa đường đi Trần Vũ Phi thuê một chiếc xe ngựa. Họ xuất phát đã được mười ngày, đến bây giờ vẫn đi mà không hề có phương hướng, hắn chỉ có thể tiếp tục dẫn Nam Đường đi theo mà chẳng có đích đến. Vó ngựa chậm rãi, dù sao cũng không vội, Trần Vũ Phi cứ quất roi để cho ngựa tự đi. Nam Đường dựa người bên cạnh hắn, hai mắt nàng đều đã không mở ra nổi, cái đầu nhỏ từ từ rủ xuống. Trần Vũ Phi đỡ cho nàng, để cho đầu nàng đặt trên vai mình, hắn thở dài thầm nghĩ, chuyện này là sao đây, tất cả là... "Phiền phức." Hắn nhìn Nam Đường ngủ rồi nhìn con đường phía trước không có một bóng người, bèn lắc đầu nói: "Phiền phức lớn." Dường như Nam Đường đang ngủ nghe thấy được lời cằn nhằn của hắn, đôi mày thanh tú hơi cau lại, phát ra tiếng hừ nhẹ giống như con thú nhỏ. Bàn tay to của Trần Vũ Phi không chút khách khí vò mái tóc của nàng, hắn thành công làm cho mái tóc của người ta rối thành tổ chim. Thấy nàng cọ xát đầu vào lòng bàn tay mình, lúc này hắn mới không nỡ mà phải bỏ tay ra. Thực ra tiểu cô nương này cũng rất đáng yêu. Trần Vũ Phi nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Nam Đường, quan sát một hồi lâu rồi cho ra cái kết luận này. Nhưng mà có chút ngang ngược. Hắn lại bổ sung thêm một câu ở trong lòng. Trong mấy ngày qua, hắn đã nghĩ mọi cách để phổ cập kiến thức khoa học về lai lịch của hai bóng trăng trùng nhau cho Nam Đường, hơn nữa còn đưa ra một suy đoán hợp lý đối với sự xuất hiện của nàng, nhưng mà sau khi tiểu cô nương nghe xong, nàng im lặng một lúc lâu rồi vẫn giữ vững suy nghĩ của mình: Ta phải đi về tìm sư huynh. Cho dù Trần Vũ Phi bác học đa tài như thế nào thì cũng phải chịu bó tay với chuyện dị giới, xuyên không. Hai bóng trăng trùng nhau là chuyện trăm năm mới xảy ra, cho dù muốn quay về, ít nhất cũng phải đợi thêm trăm năm nữa, đối với Nam Đường thì rõ ràng là không thể. Đối diện với ánh mắt thất vọng của Nam Đường, Trần Vũ Phi suy nghĩ ba ngày ba đêm, rốt cuộc hắn nghĩ đến một người. Nghe nói trên đời có người thông thiên tường địa, tên là Thiên cơ đạo nhân, chuyện khó đến tay hắn ta thì đều có cách giải quyết, vấn đề duy nhất là hành tung của hắn ta bất định, trước giờ mọi người không thể trông thấy được mặt mũi của hắn ta. Hiện giờ Trần Vũ Phi đang lên đường đi tìm Thiên cơ đạo nhân. Hắn không biết Thiên cơ đạo nhân ở đâu nên đành phải đi theo hướng mà hắn ta xuất hiện cuối cùng theo những gì hắn đã nghe ngóng được. Cách tìm người như vậy không khác gì mò kim đáy bể, nhưng dù sao so với việc không làm gì thì tốt hơn. Thân là một nam nhân, bảo hắn trơ mắt nhìn một tiểu cô nương đau lòng buồn bã, Trần Vũ Phi tự thấy rằng mình không làm được. Xe ngựa chạy thong dong trên đường, mặt trời dần dần xuống núi, Nam Đường đột nhiên dụi mắt ngồi dậy. "Tại sao lại thức dậy?" Dựa theo việc quan sát đã nhiều ngày, Trần Vũ Phi cho rằng nàng ít nhất phải ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau. "Có người." Nam Đường che miệng ngáp, ánh mắt còn có chút mơ màng nhìn chằm chằm con đường phía trước đang dần trở nên sáng rõ, "Còn có mùi máu." Nàng vừa nói như vậy, Trần Vũ Phi cũng đã nhận ra. Ngay lúc này, ở nơi này, chẳng lẽ là gặp sơn tặc cướp đường? Hắn nhìn Nam Đường một cái, tiểu cô nương không sợ hãi, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Hắn quất dây cương, đánh xe ngựa chạy về phía trước. Chẳng mấy chốc, mười mấy nam nhân cao lớn vạm vỡ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt. Họ đều mặc áo gai vải thô, đầu búi khăn tam giác màu vàng, sau lưng vác một chiếc đao lớn có lưỡi dày, hung hăng dữ tợn. Một người trẻ tuổi có dáng dấp đạo sĩ bị bọn họ vây ở giữa, không thể nào phá vỡ vòng vây xung quanh, hắn đành đặt mông ngồi xuống đất, không để ý đến vết thương trên mặt còn đang rỉ máu, hắn vung phất trần trong tay lên rồi nói dõng dạc: "Muốn tiền bạc thì đạo gia ta không có, muốn mạng thì ta có một, có bản lĩnh thì các ngươi cứ lấy đi." Thủ lĩnh thổ phỉ không tin, chĩa mũi đao vào bao quần áo của hắn ta rồi nói: "Vậy bên trong thứ này của ngươi là cái gì?" "Đó là đồ kiếm ăn của đạo gia ta." Đạo sĩ trừng mắt nhìn gã. "Đại ca, khách khí với hắn làm gì, trực tiếp cướp đồ rồi chôn hắn là xong." Có tên thuộc hạ ở bên cạnh chen miệng nói. "Chẳng lẽ cầm được tiền rồi, còn phải thả hắn đi sao?" Thủ lĩnh thổ phỉ có chút do dự: "Nhưng hắn nói hắn là Thiên cơ đạo nhân..." "Nếu như hắn thực sự là Thiên cơ đạo nhân đồ bỏ đi kia, còn có thể bị mấy người chúng ta chặn cướp ở đây sao? Chắc chắn là hắn khoác lác." Thủ lĩnh thổ phỉ vừa nghe được những lời này thì thấy cũng có lý, Thiên cơ đạo nhân là ai, đó là người có tiếng tăm lừng lẫy, không có gì là không làm được, làm sao có thể xuất hiện ở nơi nhỏ bé này, còn bị bọn họ chặn cướp đến nhếch nhác như vậy chứ? Nhất định là tiểu tử này đang lừa mình. Gã vừa hiểu ra thì lập tức đá ngã đạo sĩ trẻ tuổi, mở miệng mắng: "Dám giả mạo Thiên cơ đạo nhân, lá gan của tiểu tử ngươi không nhỏ nhỉ, lừa gia gia đây." Trần Vũ Phi và Nam Đường đang âm thầm theo dõi, hai người nghe không sót một chữ nào của cuộc đối thoại vừa rồi, mắt thấy thủ lĩnh thổ phỉ sắp ra tay, Nam Đường huých khuỷu tay vào người Trần Vũ Phi. "Hắn nói hắn là Thiên cơ đạo nhân, là người chúng ta muốn tìm phải không?" Trần Vũ Phi nói: "Cô nương không nghe thấy sao, có thể là hắn ta bịa đặt." Nam Đường hất cằm hỏi: "Vậy có cứu không?" Trần Vũ Phi suy nghĩ hai giây, gật đầu nói: "Cứu." Tuy nơi này không có người nào khác, nhưng ngộ nhỡ chuyện đệ tử núi Ngọc Khê thấy chết mà không cứu được lan truyền ra ngoài thì nguy to. Trần Vũ Phi vừa dứt lời, Nam Đường lập tức nhảy ra ngoài. Dáng vẻ của nàng yếu ớt, ban đầu bọn thổ phỉ trông thấy, còn cho rằng lại có một con dê non tự đưa đến cửa, bọn họ đang định chọc ghẹo vài câu thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng màu trắng, sau đó vài tiếng bịch bịch nặng nề vang lên, mười người tính cả thủ lĩnh thổ phỉ đều đã bay lên trời dạo một vòng rồi ngã xuống đất. Trần Vũ Phi đã được chứng kiến mức độ hung tàn của Nam Đường, hắn coi như không thấy gì mà lấy dây thừng ra trói đám thổ phỉ vào gốc cây, chờ quan phủ tới bắt. Làm xong xuôi, hắn dùng mũi chân đá đá vào người đạo sĩ trẻ tuổi đang nằm hôn mê trên mặt đất. Nam Đường ở bên cạnh thò cổ ra nhìn, tò mò hỏi: "Chết rồi hả?" Chẳng lẽ nàng ra tay quá chậm nên không cứu được người ta? Trần Vũ Phi xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói: "Không, chỉ là sợ quá nên ngất đi thôi."