Sư huynh nói

Chương 8 : Ta có thể đánh hắn không?

Trên chiếc xe ngựa nhỏ đột nhiên có thêm một người nên không gian trở nên có chút chật chội. Trần Vũ Phi chán ghét nhìn đạo sĩ trẻ tuổi nằm ở trong xe ngựa. Hắn nghĩ khi đến thôn trấn tiếp theo, nhất định phải ném hắn ta xuống xe, dù sao cũng chỉ bị thương ngoài da, dưỡng thương ở đâu thì cũng là dưỡng thương. Nam Đường cũng không muốn ở cùng người xa lạ trong cùng một không gian, nàng đành chui ra ngoài cùng đánh xe với Trần Vũ Phi. Đêm xuống, ánh sao sáng lung linh. Gió lạnh thổi bay mái tóc dài của Nam Đường, trong đó có một lọn tóc nghịch ngợm bay trên mặt Trần Vũ Phi, cảm giác ngưa ngứa làm cho hắn có chút khó chịu, bèn giơ tay gạt ra. Hắn nhìn sang bên cạnh, tiểu cô nương đang ngồi ôm đầu gối, đôi mắt vô thần nhìn chăm chăm về phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì. "Không ngủ được à?" Trần Vũ Phi cảm thấy có chút khác thường, dường như Nam Đường đặc biệt thích ngủ, lượng thời gian tỉnh táo giống như vậy thường không nhiều lắm, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Có tâm sự sao?" Nam Đường gật đầu, buồn bã nói: "Ta nhớ sư huynh." Trần Vũ Phi đã từng nghe nàng kể, lúc còn rất nhỏ nàng được sư huynh nhặt được rồi nuôi lớn đến nhường này, hai người sống nương tựa lẫn nhau, chưa bao giờ tách ra, đột nhiên tới một thế giới lạ lẫm như này, cũng khó trách tiểu cô nương thấp thỏm không yên, nhớ đến sư huynh. Hắn xoa đầu nàng trấn an: "Không sao, chung quy là có thể tìm thấy Thiên cơ đạo nhân thì sẽ đưa cô nương trở về." Hắn nhìn rừng cây chung quanh, đánh xe ngựa dừng lại ở ven đường rồi nói với Nam Đường: "Có muốn ăn chút thịt nướng không?" Làm một đệ tử ăn thanh đạm từ nhỏ mà lớn lên của núi Ngọc Khê, tay nghề nướng thịt của Trần Vũ Phi vẫn rất giỏi. Nam Đường gật đầu, không từ chối. Trần Vũ nhanh chóng bắt được hai con gà rừng, nhổ lông rồi rửa sạch lại một lần ở con sông ngay gần đó, sau đó xiên lên cành trúc, chậm rãi nướng trên ngọn lửa sáng rực. Nam Đường nghiêng đầu nhìn động tác của hắn, bỗng nhiên nàng nói khẽ: "Trần Vũ Phi, ngươi đúng là người tốt." Trần Vũ Phi cười: "Các cô nương trên núi Ngọc Khê đều đã nói với ta như vậy." Mùi thơm của gà nướng dần dần tràn ngập khu rừng, một lát sau trong xe ngựa đột nhiên có tiếng sói tru trong trẻo vang lên. "Ôi má ơi, thơm quá!" Cùng với tiếng kêu, một cái đầu thò ra ngoài xe, nhìn xung quanh một chút, sau đó vội vàng nhảy xuống xe, đi đến trước mặt hai người Nam Đường và Trần Vũ Phi, hắn xoa xoa tay, mang theo nụ cười thân thiện hỏi: "Là hai vị đã cứu ta phải không? Tại hạ thật sự rất cảm kích, con gà này là hai người sao? Ta có thể ăn không?" Trần Vũ Phi thấy hơi ngứa mắt với nụ cười của hắn ta, hắn xé nửa con gà cho hắn ta với vẻ chán ghét, vị đạo sĩ trẻ vui vẻ nhận lấy rồi ngồi xổm ở bên cạnh, không để ý đến hình tượng mà bắt đầu gặm thịt. Nam Đường nhìn hắn, nàng tò mò hỏi: "Ngươi nói ngươi là Thiên cơ đạo nhân, là thật hả?" Trần Vũ Phi nói: "Rõ ràng là nói dối." Vị đạo sĩ trẻ kia vẫn đang ngậm thịt trong mồm, lời giải thích không được rõ ràng: "Ai nói là ta nói dối, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, đạo gia ta chính là Thiên cơ đạo nhân." "..." "..." Đối diện với ánh mắt hoài nghi của hai người, đạo sĩ trẻ tuổi ấm ức nói: "Điều ta nói là sự thật!" Trần Vũ Phi lặng lẽ nói: "Sáu mươi năm trước Thiên cơ đạo nhân đã vang danh khắp thiên hạ, hẳn là danh hiệu này do ngươi tự phong cho mình." Đạo sĩ trẻ tuổi kích động giải thích: "Đó là sư phụ ta, ông ấy đã ẩn cư rồi, đương nhiên sẽ đến phiên ta kế nhiệm." "Được rồi, cho dù ngươi là..." Trần Vũ Phi vừa trấn an hắn ta, vừa quay đầu lén nói thầm với Nam Đường: "Cô nương xem, hắn ta có dáng vẻ không đáng tin như vậy, cho dù hắn ta thật sự là Thiên cơ đạo nhân thì chắc chắn cũng không biết làm thế nào để giải quyết chuyện hai bóng trăng trùng nhau, không bằng chúng ta nghĩ cách khác, thế nào?" Trần Vũ Phi nói rất nhỏ, nhưng lỗ tai của đạo sĩ trẻ kia cũng rất thính, hắn lập tức bất mãn nói: "Ai nói bổn đạo gia không biết?" Trần Vũ Phi: "Ồ...?" Nam Đường: "Ngươi biết?" Đạo sĩ trẻ, ồ không, là Thiên cơ đạo nhân rụt rụt cổ, vẫn khẳng định nói: "Đương nhiên ta biết." Hắn chỉ vào Nam Đường: "Vị cô nương này, hơi thở trên người khác hẳn người bình thường, vừa nhìn đã biết không phải là người của thế giới này, nhất định là vì lúc hai bóng trăng trùng nhau đã nối liền hai thế giới, mới đưa cô nương xuất hiện ở nơi này." Nam Đường và Trần Vũ Phi nhìn nhau, phát hiện vị đạo sĩ trẻ tuổi này thực sự có chút bản lĩnh, chí ít trước mắt còn chưa có người khác phát hiện ra thân phận của Nam Đường. Trần Vũ Phi hỏi: "Vậy làm thế nào để đưa nàng ấy quay về?" Thiên cơ đạo nhân vuốt tay, nói rõ ràng: "Chờ lúc hai bóng trăng trùng nhau lần tới, có vận khí tốt thì có thể quay về." Nam Đường lẳng lặng vén ống tay áo lên, nàng nói với Trần Vũ Phi: "Hắn vừa mới ăn một nửa con gà của chúng ta mà không trả tiền, ta có thể đánh hắn không?" Trần Vũ Phi cười dịu dàng: "Ra tay nhẹ một chút, đừng làm chết người." "Ấy, đợi đã!" Thiên cơ đạo nhân vội vàng lên tiếng: "Hình như ta biết một cách!" Trần Vũ Phi cười hòa nhã: "Cách gì?" "Núi Bắc Mang có một trận pháp khổng lồ, nghe nói nó nối liền với dị giới, hay là chúng ta thử một lần."