Sư huynh nói

Chương 6 : Đây gọi là đền đáp ân tình, đúng không?

Lúc thực sự xảy ra đánh nhau, Trần Vũ Phi mới biết được câu nói "Ta đánh nhau rất giỏi" của Nam Đường thực sự không phải là khoác lác. Tiểu cô nương tay không, đối mặt với đám nam nhân cao lớn, bàn tay thô ráp cầm pháp bảo, vậy mà giống như nhổ củ cải, trong chốc lát nàng đã đánh ngã một đám người. Ban đầu Trần Vũ Phi vẫn lo lắng nàng không thể ứng phó, sau khi nhìn thấy một quyền của nàng đánh bay đệ tử Huyền Thiên môn khi gã muốn chọn kẻ yếu nhất để xuống tay mà nhằm về phía nàng, Trần Vũ Phi mới biết rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều. Đâu chỉ là có thể đánh, cả Huyền Thiên môn đã không còn mấy người có thể đánh thắng được nàng đấy! Đệ tử núi Ngọc Khê đều nhìn tiểu cô nương yểu điệu đã dùng một quyền đánh bay Chưởng môn và mấy vị trưởng lão của Huyền Thiên môn với vẻ mặt phức tạp, họ dùng âm lượng nhỏ như tiếng ruồi muỗi kêu mà trao đổi với nhau. "Lúc trước chúng ta... Không đắc tội với nàng ấy chứ?" "Không, chúng ta đối xử với nàng ấy rất tốt. Đại sư huynh cũng đã nhường phòng riêng cho nàng ấy ngủ." Người kia ngạc nhiên hỏi: "Phòng của Đại sư huynh có thể ngủ được?" "Thôi, mặc kệ. Đó là trọng điểm sao?" "Nàng ấy sẽ không..." Lục sư đệ khoa tay múa chân, "Ra tay với chúng ta chứ?" Ngũ sư đệ thâm trầm lắc đầu nói: "Khó nói." Cuộc nói chuyện kết thúc. Hai người liếc nhau, bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Có Nam Đường ở đây, người của Huyền Thiên môn thấy tình thế không ổn nên đã tháo chạy từ lâu, để lại đám tôm tép nhãi nhép không kịp chạy thoát, lúc này bọn họ đang nằm trên mặt đất la oai oái. Nam Đường hoạt động gân cốt, bẻ cổ một chút, vừa mới nóng người thì đối thủ đã chạy mất. Nàng nhìn quanh một vòng, thấy mấy người còn lại cũng đã không làm được trò trống gì nên nàng vui vẻ chạy đến trước mặt Trần Vũ Phi, cụm tóc dựng ngược trên đầu đung đưa, vẻ mặt "cầu khen ngợi" nhìn hắn nói: "Ta rất lợi hại phải không?" Trần Vũ Phi từng này tuổi mà chưa từng cảm thấy thất bại như vậy, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh chờ mong của tiểu cô nương, hắn vẫn gật đầu tán thành: "Rất lợi hại." "Vừa rồi ta giúp các ngươi giải quyết phiền toái, có phải ngươi nên giúp ta tìm sư huynh hay không?" Nam Đường nghiêng đầu, "Đây gọi là đền đáp ân tình, đúng không?" Trần Vũ Phi cảm thấy mình phải uốn nắn quan điểm của nàng ấy một chút: "Đây là do cô nương tự nguyện ra tay, cho nên không thể tính là bọn ta nợ cô nương ân tình... Ưm, ưm... Sư đệ, đệ làm gì vậy?" Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị một bàn tay của một người trong đám Ngũ sư đệ bịt miệng, người đó kề sát tai hắn thấp giọng cảnh cáo: "Sư huynh, nàng ấy rất lợi hại." Người khác nói tiếp: "Đúng vậy sư huynh, ngộ nhỡ nàng ấy tức giận mà ra tay đánh người thì sao? Chúng ta đều không đánh lại nàng ấy." "Cho nên..." "Sư huynh, huynh đồng ý đi." Nói xong, một đám người ép Trần Vũ Phi cùng nhau cúi gập người về phía Nam Đường. "Đa tạ cô nương cứu giúp, đệ tử núi Ngọc Khê vô cùng cảm kích." Giọng điệu thay đổi: "Để tỏ lòng biết ơn, chuyện tìm tôn sư huynh sẽ giao cho Đại sư huynh!" "Đúng đúng đúng, hãy thoải mái sai bảo huynh ấy, đừng khách khí." Trần Vũ Phi bị ép ở phía dưới, mặt đen thui nói: "Đám người các đệ còn có tình người không…" Có người đến gần hắn nói: "Đại sư huynh vất vả rồi, huynh chính là nam nhân tương lai muốn trở thành Chưởng môn." Lại một người khác đi tới gần nói: "Không phải đệ không muốn giúp, Đại sư huynh, thật sự là mấy ngày nay đệ phải chăm sóc nương tử, đành phải xin lỗi huynh rồi." "..." Tiếng bàn bạc xôn xao lại vang lên, đại khái là cô nương nhà người ta đã dốc sức giúp đỡ như vậy, núi Ngọc Khê chúng ta là danh môn chính phái tất phải bày tỏ gì đó, nhưng tất cả mọi người đều có việc, trọng trách cũng chỉ có thể xin nhờ Đại sư huynh. Đối với chuyện này, Trần Vũ Phi chỉ: "... Ha ha." Rất nhanh, trước khi trời tối Trần Vũ Phi đã bị đóng gói xong rồi ném xuống chân núi Ngọc Khê, còn Nam Đường được các đệ tử của núi Ngọc Khê mỉm cười tiễn ra cửa. Trần Vũ Phi nhìn đám sư đệ ăn cây táo, rào cây sung, khóe miệng giật giật, thấp giọng mắng một câu: "Một đám vô lại."