Xuất động cả máy bay trực thăng? Những người vây xem thấy chiếc trực thăng kia đáp xuống đất, cũng trở nên xôn xao hơn. Trần huyện này quả thật muốn bộc phát à, xuất động cảnh sát còn chưa đủ, còn muốn kéo luôn cả máy bay trực thăng ra? Hắn còn có thể gọi cả quân đội? Tất cả đều có cảm giác là xong hết rồi, hai người trẻ tuổi có dũng khí ra mặt vì hai đứa trẻ khẳng định là tiêu rồi, chống đối chính quyền như vậy, nếu như quân đội đã tới, hắn còn lộn xộn, sẽ bị bắn hạ ngay tại chổ! Gã béo lúc này rất vui vẻ, ngay cả con chó của hắn là kẻ cơ bắp cũng ngẩng cao đầu lên. Nhìn thấy đám lính được võ trang hạng nặng nhảy xuống khỏi trực thăng, một người giống như chỉ huy đang nhanh chóng đi lại bên này, tất cả cảnh sát đều liều mạng vỗ tay! Kẻ cơ bắp thì đoạt súng lại, chỉ vào đầu Lục Minh, phòng ngừa hắn bỏ trốn! Mấy người lính nhanh chóng lại đây, chiếm lấy cái vị trí thuận lợi nhất của con đường, động tác giống như là báo săn vậy. Mặt khác, cũng có vài người lính như con vượn bò lên trên cao, khống chế cả cục diện. Quân nhân ra tay, vừa nhìn là biết không hay rồi. Nếu như không phải đến bắt hai người trẻ tuổi kia, thì tất cả mọi người đều đã vỗ tay ầm ầm rồi, bây giờ, dân chúng vây xem chỉ có thể thở dài lắc đầu. Quả nhiên, không thể đắc tội với quan được... nếu đã đắc tội, chỉ có thể rơi đầu! Vất vả lắm mới có một người không sợ cường quyền đứng ra ngăn cản. Đáng tiếc là cuối cùng lại bị quan hại! Quân đội không phải bảo vệ nhân dân sao? Tại sao lại nghe lời của quan? Vị Trần huyện này không phải là người tốt, ông trời thật sự bị mù rồi! Nhưng người dân vây xem cũng bất bình tức giận, nhưng đối mặt với họng súng đen thui của quân đội, không ai dám lên tiếng. Đừng nói là quân đội, chỉ là cảnh sát thôi, bọn họ cũng sợ như sợ cọp rồi! Bốn người lính mang đủ các loại súng ống đi theo phía sau chỉ huy của họ, đi về hướng bên này, gã béo Trần huyện vui cười ra nghênh đón, rồi nhanh nhẹn nói rõ Lục Minh là phần tử chống đối chính quyền, đánh cả cảnh sát. Nói người này ẩu đả nhân viên chấp pháp, chống lại chính phủ, kích động quần chúng, muốn mưu hại quan viên, cố ý phá hư yên ổn của xã hội... túm lại là vô số tội danh, mọi người nghe thấy tên béo này nói hươu nói vượn, cũng giận, nhưng không dám nói! Không có biện pháp, tên này có quyền, có súng, có người. Mọi người căn bản là không dám đối kháng với hắn, nếu không thỉ chỉ có chết! Vị chỉ huy kia nhìn chằm chằm Lục Minh, mang theo bốn người lính, nhanh chóng đi lại hướng Lục Minh. Xong hết rồi!!! Trong lòng mọi người buồn bả, cúi đầu, không dám nhìn nữa. "Không được phép bắt anh ấy!" Đột nhiên, từ phía sau truyền đến một tiếng hét thê lương, đứa lớn lao ra, giang hai tay cản đường vị chỉ huy, trên mặt đầy nước mắt. Đứa nhỏ cũng lao ra theo, hành động này làm cho Lục Minh và Niếp Thanh Lam chấn động, không biết hai đứa trẻ này muốn làm gì? Mọi người nhìn thấy hai đứa trẻ chạy ra, ngăn cản quân đội, cũng sợ đến run cả người, hai đứa trẻ này quá to gan rồi! Chúng ngăn cản quân đội, có lẽ do còn nhỏ nên sẽ được tha, nhưng mà, người nhà chắc chắn sẽ chịu nạn! "Bọn mày làm gì đó? Cút qua một bên!" Kẻ cơ bắp rống to lên, vung tay lên, muốn tát cho hai đứa nhỏ một cái. "Chờ một chút!" Vị chỉ huy mặt không thay đổi, cúi đầu xuống, ánh mắt sắc như đao, nhìn nhìn đứa lớn, cất cái giọng khàn khàn như lãnh khốc của mình lên hỏi : "Tại sao hai đứa muốn cản chú?" "Các chú có phải là quân giải phóng hay không? Thầy giáo nói, quân giải phóng đều là người tốt, anh kia cũng là người tốt... hu hu hu, các chú không thể bắt anh ấy!" Đứa lớn không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt làm rối mù, cất cái giọng the thé đầy tiếng khóc lên, dùng sức mà nói. Còn đứa nhỏ thì sợ hãi trốn sau lưng nó, cũng khóc lớn không ngừng. "Nếu như chú nhất định phải bắt anh ấy?" Vị chỉ huy lãnh khốc hỏi. "Con sẽ cắn chú... con không cho phép chú bắt anh ấy... chú là người xấu, chú không phải là quân giải phóng!" Lúc này, đứa lớn đã sợ đến mức muốn xỉu rồi, nhưng vẫn giơ hai tay ra cản đường, kẻ cơ bắp nhìn thấy vậy, thầm nghĩ, khóc thì có tác dụng gì, thằng nhóc, mày nói không được phép thì sẽ không bắt được sao? Hắn giơ tay túm áo đứa lớn, vung tay muốn tát cho vài cái. Vị chỉ huy kia hừ lạnh một tiếng, nói : "Dừng tay, chuyện của tôi không cần anh nhúng tay vào!" Hắn lập tức rút súng bên hông ra, lên đạn, chỉ thẳng vào ngực của kẻ cơ bắp, làm cho kẻ cơ bắp run lên, vội vàng cười cầu tài, lui sang một bên. Hai đứa nhỏ lại nhìn thấy súng, đứa nhỏ hơn thì sợ đến mức xoay người, nhào vào lòng của Niếp Thanh Lam mà khóc, còn đứa lớn thì cứ như con gà đứng trước mặt con diều hâu lớn, cả người không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không lùi. Quần chúng sắp xỉu hết rồi, quân nhân làm việc chẳng lẽ không có tình cảm? Nhận lệnh là phải chấp hành? Không cần biết đó là sai hay đúng mà vẫn chấp hành? Người cản không phải là cường đạo, mà chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi! Một đứa trẻ nhỏ như vậy, làm gì mà hiểu chuyện, nếu nổ súng bắn chết, thì thiên lý ở đâu??? "Không được nổ súng, đó là con nít... ông để cho tôi ôm đứa nhỏ ra, con nít không hiểu chuyện!" Một bà già không nhịn được nữa rồi, tách đám người ra, rưng rưng nói. "Câm mồm!" Kẻ cơ bắp hét lớn : "Còn ầm ĩ, ngay cả bà cũng bắt luôn!" "Tránh ra, chú phải đi qua!" Vị chỉ huy giơ nòng súng lên. "Không, chú là người xuống, con không cho phép chú qua, con cắn chết chú..." Đứa lớn sợ đến cực điểm rồi, bùng nổ như một quả bom, nhào đến, nắm lấy tay của vị chỉ huy, hung hăng cắn vào tay của ông ta. Mặc dù tay bị cắn đến bật máu tươi ra, nhưng trên khuôn mặt lãnh khốc của vị chỉ huy vẫn không có biểu cảm gì, nòng súng trong tay vẫn chậm rãi đưa lên, bà già kia vội vàng lao đến, hy vọng có thể kịp thời ôm đứa nhỏ ra, nếu không vị chỉ huy này mà nổ súng, đứa nhỏ này khẳng định sẽ mất mạng! Kẻ cơ bắp liền giơ tay lên cản bà già lại, đẩy bà ấy qua một bên, đang muốn mở miệng uy hiếp, thì đột nhiên, vị chỉ huy giơ súng lên, bắn ngay vài đùi của kẻ cơ bắp. Tiếng súng này làm cho tâm lý mọi người run lên, hồn phách cũng vỡ nát. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy kẻ cơ bắp đang nằm rên rĩ trên mặt đất, thì có chút kì quái, vị chỉ huy này bắn hắn để làm gì? Chẳng lẽ là do thấy tên này nói nhiều nên thấy phiền? Gã béo cũng vội vàng bước lại, chỉ vào Lục Minh nói : "Hiểu lầm rồi, người này là tài xế của tôi, còn phần tử chống đối chính quyền chính là tên kia... a...a...!" Hắn còn chưa nói xong, vị chỉ huy lãnh khốc đã quay sang nổ súng vào đùi của hắn. Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đi lướt qua đứa trẻ đang sợ đến run rẩy ấy, đến trước mặt Lục Minh, giơ cánh tay bị cắn đến chảy máu của mình lên chào, hành lễ theo kiểu quân nhân, lớn tiếng nói : " Đội trưởng tiểu đội số chín thuộc bộ đội đặc chủng Vân Báo Cao Lôi báo cáo, đã khống chế hiện trường, xin mời thủ trưởng quân bộ 3A ra lệnh!" "Hả?" Tất cả mọi người đều chấn động, ngay cả gã béo Trần huyện bị trúng đạn đau gần chết choáng váng. Mình tìm đến quân đội, tại sao lại là bộ đội đặc chủng? Tại sao bọn họ lại hành lễ với đối phương, lại còn gọi là thủ trưởng 3A? Mặc dù hắn không biết cái chức 3A là gì, nhưng biết rằng, mình đã đắc tội đến một thủ trưởng quân đội! Không, thoạt nhìn không giống! Rõ ràng hắn còn rất trẻ, sao có thể trở thành thủ trưởng khiến cho chỉ huy của bộ đội đặc chủng kính nể? Trần huyện nghĩ mãi vẫn không rõ, nhưng sự thật chính là thế. "Các người cứ làm chuyện nên làm, đáng bắt cứ bắt, đáng tra cứ tra, đừng làm sợ trẻ nhỏ" Lục Minh cười cười, đi qua ôm lấy đứa lớn đang ngơ ngác, lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt non nít của nó, cười nói : "Chú quân giải phóng này là người tốt, người tốt sẽ không bắt người tốt! Vừa rồi chú ấy chỉ đùa với con thôi... con thật dũng cảm, lớn lên có muốn làm quân giải phóng hay không?" "Hu hu hu hu..." Đứa lớn vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy nụ cười sáng ngời như mặt trời của Lục Minh, liền ôm lấy Lục Minh mà khóc, khóc ra hết những sợ hãi cũng như ủy khuất khi nãy. "Thật sao?" Bà già kích động đến rơi nước mắt, giơ bàn tay khô gầy của mình lên nắm lấy Niếp Thanh Lam, run rẩy nói : "Hai đứa... hai đứa đều là thủ trưởng? Hai đứa đến đây để bắt đám cẩu quan này? Ôi, sao hai đứa không đến sớm, đám cẩu quan này thật đáng bắt, bọn chúng đã làm hại không biết bao nhiêu người... ông trời có mắt, rốt cục đã đem hai đứa đến, ông trời rốt cục cũng đã nhìn thấy!" "Bốp bốp bốp bốp!" Những người xung quanh bây giờ mới có phản ứng, mọi người kích động vỗ tay, vỗ tay hoan hô. "Hay, hay lắm!" Rất nhiều người trong các cửa hàng, hoặc các sạp bán đồ đều chui ra, lớn tiếng kêu hay. Tất cả mọi người nhìn những người lính này, không ngờ hôm nay đã xuất hiện hai đại khắc tinh, hai người thoáng cái đã bắt lấy tên Trần huyện ngày thường không ai dám làm gì. Hắn kiêu ngạo khi những quân đội đến, nhưng không ngờ những người lính này lại là thủ hạ của hai vị tiểu thử trưởng này, đáng đời cho con quỷ hút máu này! Chuyện đại khoái nhân tâm như vậy, mọi người há có thể không hoan hô ăn mừng, há có thể không vỗ tay chào đón sao? Trái ngược với tâm tình hưng phấn của quần chúng, đám cảnh sát đều xám xịt cả mặt, ai ai cũng cúi đầu, đặc biệt là gã đội trưởng, càng chảy ra nhiều mồ hôi lạnh! May mà vừa rồi mình không đắc tội với vị thủ trưởng 3A này, nếu không phỏng chừng cả nhà đều xui xẻo. Lúc đầu còn tưởng rằng vị tiểu thủ trưởng này là một thái tử gia, không ngờ rằng hắn còn là một thủ trưởng có cấp bậc cường hãn, 3A là cấp bậc gì? Trong trí nhớ của hắn, hắn có một người họ hàng rất xa, làm quan ở kinh thành, nghe nói là quân công nổi tiếng, bình thường ít khi về nhà, nhưng mỗi khi về đều mang theo những thành viên cảnh vệ đi theo bảo hộ, rồi có một bữa tiệc trong năm, thị trưởng phải gọi điện cho hắn, mời hắn đến, mà cấp bậc của hắn, hình như chỉ là B thôi. Vị họ hàng xa kia có cấp bậc chỉ là B thôi, mà đã ghê gớm như vậy rồi. Bây giờ, lại xuất hiện một vị thủ trưởng cấp bậc 3A? Gã đội trưởng nghĩ như vậy, không nhịn được rùng mình một cái, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa mình đã ăn đạn rồi, Trần huyện nói thế nào cũng chỉ là một phó huyện trưởng, nhưng chỉ một câu nói là đã ăn đạn, không biết nhân viên cảnh sát nhỏ như mình... may là vừa rồi không có làm bậy gì, nếu không cái mạng nhỏ này khẳng định là không qua khỏi! "Các vị, yên lặng một chút!" Vị chỉ huy lãnh khốc Cao Lôi lên tiếng, hai mắt hướng về đám người, làm tất cả mọi người bị dọa đến giật mình. "Chúng tôi bảo vệ an toàn quốc gia, đồng thời cũng bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân, không lấy quyền mưu tư, che chở cho hành vi tham ô, cũng không làm thương tổn đến người dân bình thường, chúng tôi là quân đội của nhân dân!" Vị chỉ huy lãnh khốc đi đến trước mặt Trần huyện, nói : "Phần tử chống đối chính quyền theo lời ông nói là thủ trưởng quan trọng nhất trong quân đội, không quản ông có thân phận gì, cũng không quản sau lưng ông được ai che chở, cũng phải tiếp nhận sự phán xét của tòa án quân đội! Đều duy nhất ông có thể làm, chính là khai ra hành vi phạm tội của mình và đồng bọn, nếu như ông từ chối hợp tác, tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh 3A, lập tức xử bắn ông!" "..." Trần huyện nghe xong, hai mắt tối sầm lại, hôn mê ngã xuống đất. "Về phần các anh, tôi tạm thời chinh dùng toàn thể cảnh sát các anh, hy vọng các anh lập công chuộc tội, nếu như có biểu hiện tốt, tôi sẽ suy nghĩ về việc xin chỉ thị của thủ trưởng, rút lại sự khống chế, bây giờ, lập tức giao vũ khí ra, và bất kì công cụ liên lạc nào khác, nếu như có người can đảm báo tin cho đồng bọn, tiết lộ cơ mật quốc gia, tôi sẽ xử lý ngay tại chổ!" Cao Lôi dùng thứ âm thanh đằng đằng sát khí của mình, làm cho tất cả cảnh sát nghe xong đều run lên. Đội trưởng cảnh sát thì âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ, cũng may, vẫn còn có cơ hội lập công chuộc tội. Không chờ hắn hạ lệnh, tất cả cảnh sát đều giống như mãnh hổ xuống núi, bắt những tên lưu manh và kẻ cơ bắp lại, nhanh chóng còng tay. Phương xa trên bầu trởi còn có một chiếc trực thăng đang bay về hướng này, làm mọi người nhìn mà ngơ ngác, xem ra quân đội đã có hành động lớn, đám tiểu nhân trong trấn Đăng Bảo này sợ rằng muốn trốn cũng không thoát... Có vị thủ trưởng 3A kia, đừng nói là trấn Đăng Bảo, ngay cả huyện An Phong cũng sẽ phải rung chuyển. Dân chúng hy vọng náo nhiệt càng lớn, tham quan ô lại sẽ bị bắt càng nhiều. Mọi người trên phố đều vỗ tay hát mừng, thậm chí còn có người lấy pháo ra, nhưng không dám đốt, sợ quân nhân hiểu làm là súng, nên kiên nhẫn chờ... "Cao Lôi, làm rất tốt!" Niếp Thanh Lam thấy Cao Lôi lãnh khốc đang hành lễ với mình, cũng chào lại, sau đó nắm lấy tay hắn... "Việc này để cho các anh giải quyết, chúng tôi còn có việc phải làm, có tiến triển gì cứ báo cáo!" Lục Minh nói với một thành viên bộ đội đặc chủng, sau đó ôm lấy đứa lớn một cái, rồi gật đầu chào Cao Lôi, chuẩn bị cùng Niếp Thanh Lam rời đi. Hắn và Niếp Thanh Lam muốn rời khỏi đây trước khi bị người của thái tử nhận ra, chạy đến chổ khác, tìm kiếm những thứ mình cần. Nếu như biên giới có được kỹ thuật quân sự như vậy, thì đừng nói là trấn Đăng Bảo, ngay cả huyện Phong An cũng không còn một tên buôn thuốc phiện nào. Chỉ là, nếu dùng biện pháp này để dọn sạch đám buôn thuốc phiện kia, chỉ sợ một hai năm vẫn chưa thể hoàn thành, lần gõ núi chấn hổ này, chỉ làm cho kẻ địch đừng quá kiêu ngạo! Lục Minh và Niếp Thanh Lam vừa định đi, thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên lao ra, hướng về phía Lục Minh. Một thành viên bộ đội đặc chủng phản ứng cực nhanh, nhanh chóng đánh gục, đè người này xuống đất, áp súng lên đầu, chỉ cần tên này mà động bậy, thì đầu của hắn lập tức nở hoa! Thành viên của bộ đội đặc chủ đã nhận được lệnh tối cao, bất cứ phần tử nào có ý đồ nguy hại đến thủ trưởng 3A, bất luận là người nào, đề hạ gục ngay tại chổ... "Chờ một chút, hình như hắn có chuyện muốn nói với tôi, để hắn lại đây!" Nếu như không phải Lục Minh lên tiếng, thì người này muốn giãy dụa tuyệt đối sẽ bị quân đội bắn chết. Lục Minh nhấc tay bảo mọi người đừng khẩn trương, lại bước về hướng người đàn ông trung niên ấy, hỏi : "Anh là ai? Có phải có cái gì muốn nói với tôi?" "Đúng, đúng vậy, tôi biết Trần Chí là một tên buôn thuốc phiện, hắn và người của Kê vương có lui tới, tôi biết bọn họ có mấy trăm kg ma túy, vừa mới lén vận chuyển trở về, còn chưa chở đi, tôi còn biết người liên hệ của Kê vương là ai, hắn chính là..." Người đàn ông trung niên này chưa nói xong, thì trên lầu hai, có một người đàn ông sắc mặt đại biến, vội vàng móc súng ra nhắm về hướng người này.