Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 325
Người đàn ông trung niên đang muốn nói ra kẻ liên hệ với Kê vương là ai, thì trên một ban công của một tòa nhà hai tầng nằm ở ngã tư đường, một người đàn ông gầy đen nghe xong, sắc mặt đại biết, lập tức móc súng lục ra.
Hắn vừa mới giơ súng lên, chuẩn bị bắn...
Bỗng nhiên, hắn kinh ngạc nhìn xuống, phía dưới đường cũng có một họng súng đang nhắm hắn.
Mà người cầm, súng, khóe môi mang theo ý cười trào phúng, cái nụ cười này, giống như là thợ săn nhìn thấy con thú săn lọt vào bẫy của mình vậy.
"Đoàng...!"
Trong lúc gã ta đang kinh ngạc, thì nghe thấy tiếng súng vang lên.
Từ cổ tay truyền đến một cơn đau, năm ngón tay mất đi cảm giác, trơ mắt nhìn súng lục rơi xuống đất, còn chưa kịp có động tác thứ hai, thì hai thành viên của Vân Báo đã lao đến đây, một người quỳ xuống chống tay, nâng chân cho người kia, giúp cho người ấy trợ lực nhảy lên cao. Gã đàn ông đen gầy ấy trợn mắt há mồm nhìn người lính đặc chủng ấy phi thân lên ban công, đáp xuống trước mặt của mình...
Một giây đồng hồ sau, hắn đã bị đè xuống đất, bắt sống.
"Xem ra chúng ta cần một chút thời gian, để làm cho vị thái tử phía sau ấy đau đầu một chút" Lục Minh mỉm cười nhìn về hướng Niếp Thanh Lam, có sự tố giác của người đàn ông trung niên, lại bắt giữ được thêm nghi phạm, chỉ cần tìm hiểu sâu hơn, như vậy chắc chắn sẽ tìm ra kẻ địch rất nhanh, cho dù kẻ địch cho phản ứng, thì cũng không thể nhanh bằng quân đội.
"Vận khí của chúng ta không tồi nha!" Niếp Thanh Lam cũng không ngờ rằng, cứu hai đứa nhỏ trong trấn Đăng Bảo, lại dẫn đến nhiều việc như vậy.
Nếu bọn rắn độc này mà không bố láo, tên Trần huyện ấy cũng không kiêu ngạo như vậy, và Lục Minh căn bản là không cần lộ thân phận, cũng không mời bộ đội đặc chủng đến.
Không đụng đến tên Trần huyện này, bắt lấy tên ăn thịt uống máu của người dân này, thì khẳng định rằng sẽ không thể tạo được uy tín trong lòng người dân. Như vậy, người đàn ông trung niên cũng không tin Lục Minh có năng lực sử lý được mấy trăm kg ma túy ấy, và hắn cũng sẽ không liều chết đi tố giác. Có thể nói, tất cả đều có liên kết, cố tình như một trùng hợp, nếu không có sự kiện đầu tiên xảy ra thì sẽ không thể nào biết được kết quả thế nào... Có lẽ, đây chính là "Thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo" trong truyền thuyết chẳng? Chỉ là ác chưa bị báo, thì đã bị thần gọi rồi!!!
Bởi vì kẻ địch đã quen làm chuyện xấu rồi, cho nên mới không kiêng nể gì cả.
Cũng bởi vì chúng qua hung hăng ngang ngược, không biết nhìn trước nhìn sau, cho nên mới đụng phải "tử thần" Lục Minh, vì thế, báo ứng đã tới!
Có người đàn ông trung niên dẫn đường, và lời khai của Trần huyện, Lục Minh và Niếp Thanh Lam lục soát trong trấn Đăng Báo, lấy ra được hơn ba trăm kg ma túy, dưới sự dẫn dắt của Cao Lôi, bộ đội đặc chủng cũng bắt được hơi hai mươi phần tử buôn thuốc phiện, trong đó có năm tên ngoan cố chống cự nên bị bắn gục tại đương trường.
Lục Minh cũng ra tay xử lý luôn gã đầu mục của Thoa Vũ bang.
Tên này an hiểu Lang Đường quyền, lại đặc biệt cảnh giác, thiếu chút nữa đã làm cho hắn chạy thoát.
Chẳng qua, có Lục Minh và Niếp Thanh Lam ở đây, Niếp Thanh Lam thì trấn thủ ngay tại cổng ra vào, Lục Minh thì dựa vào cảm ứng trực tiếp đuổi lên núi, rồi ra tay hạ gục trước khi kẻ địch có ý đồ dùng thuốc nổ tự sát, lục soát trên người hắn được tấm bản đồ buôn lậu thuốc phiện, những địa điểm, ám hiệu, những tên cầm đầu trong khu Tam Giác Vàng. Dưới sự truy kích của Lục Minh, tên này căn bản là không kịp hủy chứng cớ thì đã bị một chiêu chết ngay tại chổ.
Trừ trấn Đăng Bảo, huyện Phong An ra, quân đội còn dựa vào chứng cớ do Lục Minh mang về, tổ chức đánh vào hơn mười một trấn của ba huyện, bắt không dưới hai trăm tên buôn thuốc phiện.
Thái tử tổn thất trầm trọng, dưới sự bất lợi cực độ tin rằng trừ việc phải buông tha cho thế lực của vùng này thì không còn cách nào cả.
Chính phủ khu Nam bị chấn động mạnh, rất nhiều quan lớn, huyện trưởng, phó huyện trưởng đều bị tạm thời đình chỉ công tác để điều tra, hoặc là bị bắt, quan lớn quan nhỏ cộng lại vượt qua con số một trăm năm mươi người. Trong khi quân đội điều tra, phát hiện ra đám buôn lậu thuốc phiện này có liên kết vô cùng chặt chẽ, đáng tiếc là đã gặp vấn đề, bởi vì đã đụng ngay một Lục Minh không hề sợ hãi thế lực của thái tử, trực tiếp sử dụng lực lượng quân đội tiến hành công kích, cho nên những con cá đã lọt lưới, cơ hồ không con nào chạy thoát được.
Chỉ có một điều đáng tiếc là, mặc dù có không ít chứng cớ, có thể chứng minh thái tử là kẻ đứng sau những vụ buôn lậu này.
Nhưng vẫn không đủ cắn chết vị thái tử quyền cao chức trọng có hậu trường rất lớn, Lục Minh và Niếp Thanh Lam cuối cùng quyết định tạm thời áp chế tất cả những thứ có liên quan đến thái tử, để cho hắn đắc ý vài ngày, sau đó tìm cơ hội thu thập hắn.
Mắc xích mà thái tử tốn nhiều công sức thành lập ở biên giới, đã bị đả kích trầm trọng.
Tin rằng trong khoảng thời gian ngắn, không có khả năng khôi phục như trước kia.
Lục Minh và Niếp Thanh Lam làm việc này, có thể nói là "Có lòng trồng hoa, hoa không nở" nhưng "vô tâm hạ liễu, liễu thành hoa", trước đó chỉ nghĩ rằng thông qua những người cảnh sát chống thuốc phiện mà kiếm một vài tin tức hữu dụng, ngược lại nhìn thấy tình cảnh gian khổ của những người này, điều tra cũng không có tiến triển gì... rồi sau đó cứu hai đứa trẻ, kéo ra một chuỗi dài tham quan và thuốc phiện, tìm hiểu điều tra đến tận gốc, thu hoạch được rất nhiều.
Hành trình xuống Nam lần này, bất luận là bắt dân buôn thuốc phiện hay là bắt số thuốc phiện ấy, đều đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của Lục Minh và Niếp Thanh Lam.
Bắt được thuốc phiện và những viên quan khả nghi lên đến bốn trăm người, tin tưởng rằng đây là vết cắt rất sâu.
Lục Minh và Niếp Thanh Lam hai người mang theo đội đến năm trấn mười bảy thôn, thu được số thuốc phiện vượt qua hai tấn. quân đội trong đợt truy quét tội phạm cũng thu được hơn trăm loại súng ống... con số này chỉ là bên ngoài thôi, nhưng cũng đủ làm rợn cả da người, nhưng căn thứ theo lời khai của nhóm thủ lĩnh nói rằng, đây chẳng qua chỉ là một phần trong mỗi năm thôi, số ma túy của Tam Giác Vàng hơn một nửa chảy ra khắp Đông Nam Á, còn lại thì thông qua biên giới phía nam mà chảy vào trong nước.
Có quan lớn âm thầm bảo hộ, chịu ăn dứt lót, cho nên mọi chuyện rất thuận lợi.
May mà bây giờ đã chặt đứt sợi dây xích này, nếu không thì không biết bao nhiêu thuốc phiện sẽ tràn lan, cho dù có cấm, cũng không thể tiệt được...
Còn chuyện về sau, Lục Minh và Niếp Thanh Lam đương nhiên giao cho bên quân đội xử lý.
Trước khi trở về Lam Hải, Lục Minh và Niếp Thanh Lam để cho thành viên của Huyết Nhận, đại biểu cho mình, gửi đến những người cảnh sát chống thuốc phiện ở biên giới... Lục Minh tuy rằng không phải là người đương quyền, cũng không phải là lãnh đạo của họ, nhưng từ Trương lão và Lô lão cũng tranh thủ được không ít đồ tốt, hắn và Niếp Thanh Lam sẽ không thể để cho những người đàn ông kiên cường này tiếp tục sống cực khổ qua ngày.
Khi Lục Minh và Niếp Thanh Lam trở về Phong Đan Bạch Lộ, Ưng Nhãn và Thiết Hổ của Huyết Nhận đã đến thôn làng trên núi ấy.
"Thủ trưởng 3A gửi đến những người cảnh sát chống buôn lậu, những người cảnh sát đã hy sinh cũng như người nhà của họ, được hưởng trợ cấp liệt sĩ của quân đội. Toàn thể cảnh sát ở đây đều được tăng một cấp, Trương Khoan, Lý Lập Đàn, Hà Đại Niên, Vương Chiến được tăng hai cấp, người còn lại được tăng ba cấp. Mọi người đã nhiều năm trấn thủ biên giới, đặc biệt thưởng cho mọi người được quyền sử dụng khí giới của quân đội đặc chủng, mỗi binh sĩ tự mình phân phối, hy vọng mọi người có được sự trang bị tốt hơn, sẽ lập được nhiều công lao hơn" Ưng Nhãn nói với Trương đội trưởng, Lý phó sở, Hà Đại Niên. Làm bọn họ kích động đến run rẩy, hò hét ầm cả lên, âm thanh làm chấn động cả dãy núi, lượn lờ không dứt.
"Vâng!" Trương đội trưởng, Lý phó sở, Hà Đại Niên dùng hết sức, phấn khởi hò hét trả lời.
"Thủ trưởng 3A muốn xây một cây cầu xi măng, một đường lộ, một trường tiểu học, một tháp anten, tất cả những thôn dân có ý muốn dời ra ngoài, đều có thể được địa phương đồng ý và được thủ trưởng trợ cấp năm vạn. Ngoài ra, chúng tôi còn lấy danh nghĩa cá nhân, tặng cho mỗi hộ gia đình một TV, mỗi người trưởng thành một điện thoại di động, mỗi đứa trẻ đi học đều được phát trợ cấp cuộc sống..." Thiết Hổ vừa dứt lời, càng làm cho người nghe choáng váng.
Một con đường? Một cây cầu? Một trường tiểu học, còn có một tháp anten? Đây không phải là nằm mơ sao?
TV? Di động? Trợ cấp cho người đi học?
Đôi nam nữ mấy hôm trước đến đây, bọn họ rốt cục là ai? Tất cả mọi người đều hôn mê, trong lòng mọi người đương nhiên có khát vọng có thể được người khác coi trọng, không mong muốn bị thế gian vứt bỏ, cho đến nay, đường, cầu, trường tiểu học... những thứ này đều là giấc mộng lớn nhất của họ. Về phần TV, di động và trợ cấp cuộc sống, mọi người thật đúng là không nghĩ qua.
Khi hạnh phúc rơi xuống đầu mình, mọi người đều có phản ứng giống nhau, đều hoàn toàn không dám tin!
"Làm ơn, làm ơn cho hỏi, có thể cho chúng tôi biết... là ...là vị thủ trưởng 3A là ai không?"
"Thủ trưởng 3A!" Thiết Hổ quát lớn một tiếng, dọa mọi người nhảy dựng, chẳng qua, hắn dừng lại một chút, lại nói : "Chẳng qua, xét thấy mọi người có thể trở thành người kế nhiệm của Huyết Nhận, đợi đến khi nào Huyết Nhận đủ tư cách, thì tôi sẽ suy nghĩ về việc nói cho mọi người biết, thủ trưởng của bộ đội đặc chủng Huyết Nhận là ai"
Về đến nhà, Lục Minh cảm thấy thu hoạch lớn nhất của mình lần này không phải là thu được không phải là thu được ma túy, mà là thấy được rất nhiều điều mà trước giờ không thể cảm thụ được.
Ví dụ như những người cảnh sát chống buôn thuốc phiện tử thủ tại vùng biên giới, bọn họ mặc dù chỉ là một người cảnh sát bình thường, nhưng tinh thần của họ, và cuộc sống gian khổ của họ, cũng làm Lục Minh cảm khái vô cùng.
Hắn cảm thấy rằng, một người đàn ông cường đại nhất, không chỉ thể hiện ở tự tin hoặc là thực lực của hắn.
Giống như bọn người Hà Đại Niên, nản lòng tuyệt vọng, uể oải đau khổ... cuộc sống cực kì gian khổ, nhưng bọn họ đều chính là những người đàn ông thật sự! Mặc dù không có đủ tự tin, nhưng bọn họ đều là anh hùng, mặc dù không có được hào quang của anh hùng! Đối với những thứ đó, bọn người Hà Đại Niên đều cảm thấy tự ti, đều cảm thấy không xứng, chỉ khi bọn họ bắt cướp, thì mới giống như hổ đói, vừa hung vừa ác! Lục Minh nghĩ đến những vũ khí đơn sơ của họ, mà đối mặt với vũ khí cường đại của kẻ địch chẳng những không lùi mà tiến, bọc đánh vây giết, liền không nhịn được tán thưởng họ từ trong lòng.
Như hai đứa nhỏ bán củ gừng mua từ điển, bọn chúng thiếu được học tập đầy đủ, chắc chắn thi cử sẽ không có thành tích tốt, tính cách lại hướng nội, ngại ngùng xấu hổ.
Nhưng mà, hai đứa nhỏ vẫn mong muốn được đi học, còn việc can đảm đứng ra bảo vệ mình.
Nghĩ đến hình ảnh đứa lớn dũng cảm đứng ra ngăn cản Cao Lôi lãnh khốc, cho dù sợ đến mức run rẩy như vẫn kiên trì không lui, đối mặt với họng súng đen thui mà vẫn dũng cảm lao lại cắn vào tay Cao Lôi, Lục Minh chân thành cảm thán... Những đứa trẻ thành phố có lẽ là thông minh hơn những đứa trẻ nông thôn, nhưng mà, aai có đủ dũng khí làm ra hành động này?
Không nói việc nó đối mặt với họng súng mà vẫn không lùi, chỉ việc nó lao động, dùng hai tay của mình để kiếm sống, như vậy lên núi đào củ gừng để mua tự điển, cái này không có mấy người làm được đâu!
"Anh đang nghĩ gì vậy? Em nói đưa hai đứa nhỏ về Lam Hải mà anh không chịu!" Niếp Thanh Lam thấy Lục Minh cầm củ gừng dính máu mà trầm tư, kì quái hỏi.
"Đột nhiên anh nghĩ đến một phương thuốc đặc biệt..." Lục Minh vừa rồi trongg lúc cảm động đã tiến nhập vào trạng thái bán huyền diệu, tựa hồ như vô ý lĩnh ngộ được một phương thuốc mới, hắn hưng phấn reo lên : "Mau lấy giấy bút đến đây, thừa dịp anh còn nhớ... nhanh lên!"
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
75 chương
45 chương
45 chương
109 chương
58 chương
17 chương
90 chương