Tên bảo tiêu kiêm tài xế kia thấy chủ nhân của mình chịu nhục, lập tức nổi giận, đầu tiên là hét lớn với những người chung quanh, đuổi hết tất cả đi. Tiếp theo là lạnh giọng nói : "Thằng nhóc, miệng lưỡi lợi hại lắm, nhưng nhất định có tác dụng sao? Mày biết mày đã đắc tội với ai không? Đây là trấn của tao, là chổ của bọn tao, mà có kiêu ngạo cũng vô dụng, thông minh một chút, quỳ xuống dập đầu tạ tội ba cái, cầu xin tha thứ đi! Nếu không, cho dù mày đi ra khỏi trấn Đăng Bảo, cũng không ra khỏi huyện Phong An" Lục Minh cười lạnh một tiếng : "Dưới gối của nam nhi có lót vàng, trừ trưởng bối, tao không phải quỳ trước cao qua và cường quyền, mày muốn uy hiếp tao? Bullshit!" "Được, để xem mày còn cứng mồm bao lâu!" Gã béo thấy Lục Minh không có ý khiếp sợ, càng tức giận hơn, xanh mặt, móc điện thoại ra gọi. "Thì ra là còn muốn mời viện binh... quả nhiên là đại quan, ra tay không giống với người thường!" Niếp Thanh Lam hừ nhẹ, mang hai đứa trẻ tránh xa một chút, chừa không gian để Lục Minh phát uy. Vốn nàng có thể lấy thân phận thật ra thu thập những người này, nhưng mà, để lộ thân phận ra, để mọi người biết thì không ổn, vả lại, như vậy cũng sẽ không giáo huấn được tên kia nhiều, cho nên dứt khoát để cho Lục Minh xử lý. Lục Minh rất nhàn nhã chờ được, tên cơ bắp kia che chở cho gã béo, rồi quay sang trách mắng đám tiểu đệ của tên xâm hình : "Bọn mày phải bảo vệ an toàn của Trần huyện, đoạt lấy hung khí của hắn" Đầu tiên là hắn cho Lục Minh một cái tội danh, về phần trên người Lục Minh có hung khí hay không, cái đó căn bản là không quan trọng. Chỉ cần bắt được người, tùy tiện lục soát, có móng tay cũng có thể coi là hung khí, cho dù không có, thì mấy tên lưu manh khẳng định có, đã chuẩn bị sẵn đao lò xo, và biến nó trở thành hung khí, sau đó kiện hắn chống đối chính phủ, ẩu đả nhân viên chấp pháp, lại còn có ý đồ hành thích phó huyện trưởng, tin rằng tiểu tử này không mục xác không nhà tù là không được. Hơn nữa, chỉ cần hắn vào tù, muốn thu thập hắn thế nào cũng được. Mấy tên lưu manh nhận lệnh, cùng nhau tiến về hướng Lục Minh. Nhưng mà, bọn chúng chọc không đúng người rồi, Lục Minh không phải như những người bán hàng rong hay thường dân gì cả, không phải giãy dụa cầu xin chúng. "Bốp bốp bốp..." Lục Minh giơ tay lên, tặng cho mỗi tên một cái tát, tiếng vang vô cùng lớn. Có mấy tên bị đánh văng cả răng ra, nửa bên mặt sưng đỏ, thậm chí còn có tên bị đánh cho lung lay, không thể đứng vững được. Có tên thấy không thể đụng vào Lục Minh, liền chạy đến muốn khống chế Niếp Thanh Lam, bắt nàng làm con tin. Nhưng không ngờ bị Niếp Thanh Lam đấm cho một cái, làm cả người hắn bị đánh bay mấy mét, hơn nữa cái hàm răng cửa cũng vĩnh biệt luôn cặp môi. Tên tài xế kiêm bảo tiêu kia nhìn thấy không ổn, thân thủ của hai người này không tồi, tựa hồ như có học võ, khó trách lại không sợ cường quyền. Hắn lập tức che chở cho gã béo Trần huyện lui về xe, rồi lấy một khẩu súng lúc trên băng ghế tài xế ra. Dùng súng chỉ vào mặt Lục Minh, có vẻ rất ngạo mạn. Rất có cái sự kiêu ngạo của "Có súng trong tay, thiên hạ của ta". Đám người vây xem nhìn thấy có súng, liền sợ hoảng hồn, bỏ chạy tứ tán. Hai đứa nhỏ càng sợ đến phát run hơn, ôm chặt Niếp Thanh Lam không dám nhìn, còn Lục Minh thì bình thản móc điện thoại ra, chụp cái cảnh mà tên này đang cầm súng để làm chứng cớ. Xa xa, hai chiếc xe cảnh sát phát ra tiếng còi gào thét làm cho người ta khiếp sợ lao đến, đèn cánh sát không ngừng lóe lên. Mấy người cảnh sát mặc cảnh phục nhảy xuống xe, lại còn có một người trong có vẻ giống đội trưởng bước xuống, chỉ huy hai tên thủ hại qua bảo vệ cho gã béo Trần huyện, hai người khác thì bộc sau lưng của Lục Minh, phòng ngừa Lục Minh chạy trốn, còn một người thì coi chừng Niếp Thanh Lam, và hắn thì mang theo một người cao lớn cường tráng nhất, đi về hướng Lục Minh, không nói dư thừa, trực tiếp quát : "Tao ra lệnh cho mày lập tức giơ tay đầu hàng, đừng giở trò chống đối" Lục Minh nghe xong, cười cười nói : "Mặc dù mày là cảnh sát, nhưng muốn bắt một du khách, vẫn phải có lý do chứ? Vô chuyện vô cớ, lung tung bắt người, tựa hồ có vẻ như lạm dụng chức quyền thì phải?" "Bây giờ tao chính thức cảnh cáo mày, đừng vui đùa trước mặt pháp luật, không nói cái khác, chỉ riêng việc bạo lực ẩu đả nhân viên chấp pháp,p nhiễu loạn trị an xã hội, tao đã có thể bắt mày! Bây giờ, mày là kẻ khả nghi tấn công phó huyện trưởng, chống đối chính phủ, kích động quần chúng, phá hư sự yên ổn của xã hội, lại còn uy hiếp hai đứa trẻ làm con tin, tao căn bản là không cần nói nhảm với mày, lập tức giơ tay đầu hàng, nếu không sẽ càng thêm nặng tội!" Phải nói là tên đội trưởng này rất có năng khiếu, chớp mắt một cái đã cho Lục Minh một đống tội danh, chỉ cần một tội thôi cũng đủ để nằm khám cả chục năm rồi, gôm hết tội về để xử, thì có lôi ra bắn vẫn còn thừa. "Tiểu tử, ngoan ngoan đầu hàng đi, theo bọn tao, mày mà dám động, tao sẽ kiện thêm mày cái tội đánh cảnh sát!" Có một cảnh sát móc còng tay ra, cùng một người khác đến để bắt Lục Minh. "Ở dơ nhiều năm không tắm nên ngứa à... kiện tao thêm vài tội đi!" Lục Minh nói xong, tán cho hắn một cái bạt tai, đánh thẳng vào mặt hắn. Còn cái tên cảnh sát muốn đè Lục Minh xuống, còn chưa kịp đến gần, thì đã bị Lục Minh bắt được, xoay người đạp một cái vào mông, ngã chổng vó thẳng xuống đất, làm cho hắn đau đớn rên rỉ cứ như là heo bị thọt huyết vậy. Lần này, không chỉ đám cảnh sát và gã béo Trần huyện, ngay cả người xem cũng giật hết cả mình. Tất cả mọi người đều tưởng rằng, khi cảnh sát đến, đôi nam nữ này khẳng định sẽ bị mang đi. Không ai ngờ, đối mặt với nhiều cảnh sát như vậy, mà người trẻ tuổi có tinh thần trọng nghĩa kia còn dám ra tay đánh người, hắn không muốn sống nữa sao? Tên đội trưởng đầu tiên là hoảng sợ, sau đó rút súng ra, chỉ vào đầu Lục Minh, phẫn nộ gào thét : "Con mẹ mày muốn chết hả? Mày cho rằng mày là ai? Mày có tin lão tử bắn nát đầu mày không?" Đám cảnh sát vây quanh cũng rút côn điện và súng lúc ra, vây quanh lấy phần tử chống đối Lục Minh này. Gã béo thì trở nên cao hứng, cái bản mặt xanh lè trước đỏ đổi thành sự tươi cười, mặc kệ là trước đó ai sai ai đúng, tiểu tử này đã ra tay đánh cảnh sát, chống đối chính phủ, vậy cái chờ hắn sẽ là sự nghiêm trị của pháp luật... gã đội trưởng vừa mới ra lệnh bắn gục Lục Minh. Nhưng không ngờ Lục Minh lại móc điện thoại ra, giơ lên chụp hình tất cả lại. Chụp ành thì có tác dụng cái rắm gì, mình mà bắt được hắn, thì sẽ xóa hết những gì trong điện thoại rồi. Hơn nữa, hành vi chống đối người thi hành công vụ này, bên tòa án cũng không có khả năng tin tưởng chứng cớ của hắn. Nhưng mã, ngẫm lại, chẳng lẽ tiểu tử này có hậu thuẫn, những người của mình không thể động vào hắn? Nếu tiểu tử này chỉ là một thường dân, hắn làm gì có gan lớn như vậy? Trước mặt có rất nhiều cảnh sát, loại chuyện này không ai dám làm, hơn nữa đây cũng không phải là chổ của hắn... gã đội trưởng nhìn nhìn Lục Minh, tiểu tử này cũng là một nhân vật, mặc dù mang quần áo bình thường, nhưng không giống như một người bình thường! Càng nghi càng hoài nghi, tiểu tử này quá tự tin, không coi mình ra gì, hắn có thể là người thường sao? "Bọn mày còn chờ gì nữa? Hắn đánh cảnh sát, lập tức bắt hắn lại!" Tên tài xế kiêm bảo tiêu thầm mắng đám cảnh sát này là phế vật, có súng trong tay mà lại không dám bắt một người trẻ tuổi trong tay không có một tấc sắt. "Tôi có vài lời khuyên dành cho mọi người trước khi bắt tôi. Thứ nhất, các người không có thủ tục pháp luật chính quy, tôi không phải là tội phạm hiềm nghi, cũng không phải là tội phạm bị truy nã, tôi có thể kiện cáo người dùng cường quyền ép hại. Thứ hai, hành vi của các người là lạm dụng chức quyền, lấy quyền mưu tư. Thứ ba, các người chưa điều tra rõ ràng sự viện, đơn độc nghe lời nói của một bên, bắt người lung tung, chỉ bởi vì đối phương là một huyện trưởng, là một quan lớn, các người mù quáng nghe lệnh, lệch hộ quyền quý, không nhìn ra chức trách của mình. Nếu tạo thành hậu quả gì, các người sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ!" Lục Minh cười lạnh, nói : "Mỗi hành động mỗi lời nói của các người, tôi đều đã ghi lại, bây giờ, nếu còn muốn bắt tôi, thì tôi sẽ không phản đối, nhưng nếu các người dám dùng cường quyền để làm nguy hại đến thân thể của tôi thì tự gánh lấy hậu quả! Tôi cũng nhắc mọi người một câu, còng tay mang vào thì dễ, cởi ra mới khó!" "Mày... mày là phóng viên?" Gã đội trưởng hoài nghi, chuẩn bị nhìn kỹ xem bên trong có giấy phép phóng viên hay không? Nếu thật sự là thế, thì đây chắc chắn là phiền toái rất khó giải quyết rồi. "Tao cảm thấy trước tiên mày nên làm rõ chuyện này đi, sau đó hẵng nói chuyện với tao, thì tốt hơn!" Đột nhiên, điện thoại của Lục Minh vang lên. "Đừng để cho hắn nghe điện thoại!" Kẻ cơ bắp cảm thấy tiểu tử này muốn báo cảnh sát, hoặc là tìm người quen, nhờ người khác để giúp đỡ. Hắn vội vàng lao lại đây, muốn cướp lấy điện thoại của Lục Minh. Ở nơi này, hắn muốn đi, cũng không dễ dàng như vậy! Cho dù hắn có bối cảnh, cho dù không bắt hắn ngồi tù được, thì đánh hắn một trận cũng được! Kẻ cơ bắp vươn tay ra, giơ tay chụp lấy điện thoại của Lục Minh, Lục Minh nghiêng người, đấm một cái ngay bụng của tên này, làm cho cả người hắn quỳ gối xuống trước mặt mình. Gã đội trưởng giật mình, thằng nhóc này, dám làm trò trước mặt mình, bị mấy khẩu súng chỉ vào đầu, mà vẫn còn dám ra tay đánh người. Nếu tiểu tử này không phải là một thái tử gia, thì chính là một tên điên! Kẻ cơ bắp không ngừng nôn mửa, sau nửa ngày mới dừng lại, hắn vô cùng phẫn nộ đứng lên, chùi mép miệng, kích động lấy súng chỉ vào đầu của Lục Minh, hai mắt đầy máu nói : "Mày dám đánh người? Lão tử bắn chết mày!" "Có khí phách thì mày nổ súng đi! Mày nổ súng thử xem! Thằng ngu!" Lục Minh lại tát cho kẻ cơ bắp này một cái. Tất cả mọi người đều muốn hôn mê rồi, dưới tình cảnh bị người ta chỉ súng ngay vào trán mà vẫn còn ra tay đánh người được, ai thế này? Có lẽ lá gan của tiểu tử này còn lớn hơn cả trời nữa! Kẻ cơ bắp bị đánh cho ngu ngơ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng, mình dùng súng chỉ vào đầu đối phương, mà hắn còn dám ra tay đánh mình, vừa muốn mở miệng, đã bị Lục Minh tát cho mấy cái nữa, gã đội trưởng sợ tên này mất lý trí, thật sự nổ súng, lỡ tiểu tử kia thật sự là thái tử gia, vậy thì không chỉ hắn chết, mà mình cũng xong đời. Vội vàng cùng hai người cảnh sát đi đến áp chế kẻ cơ bắp, không cho hắn nổ súng vào Lục Minh. Lục Minh không bỏ qua, còn đuổi theo kẻ cơ bắp mà đánh, dùng chân đạp đùng đùng, ngay cả gã đội trưởng đứng ra khuyên can cũng bị đạp trúng hai cước, làm hắn khổ không nói được. "Tôi đã xin chỉ thị của lãnh đạo, bọn họ ra lệnh, đối với những phần tử chống đối pháp luật, phải chế tài trước, bắt hắn lại!" Gã béo cũng cảm thấy không ổn, nhưng mà, sau khi gọi điện, tựa hồ có được chổ dựa, lền trở nên hứng khởi, chỉ vào Lục Minh mà nói, ra lệnh cho đội trưởng cảnh sát bắt người. "Khụ... anh... anh đi theo chúng tôi một chuyến được không?" Gã đội trưởng cảm thấy khó xử, lỡ như tiểu tử này đúng là một thái tử gia, đắc tội với hắn, thì mình chẳng còn gì! Nhưng tục ngữ nói : Làm quan phải nhìn mặt cấp trên! Bây giờ Trần huyện là lãnh đạo trực tiếp của mình, nếu chống đối lại Trần huyện, thì về sau khẳng định cũng không có chổ tốt lành gì! Làm cảnh sát đã khó.... làm đội trưởng cảnh sát càng khó hơn! "Bọn mày không dám bắt, để tao!" Kẻ cơ bắp đứng dậy, lên đạn, chỉ súng vào ngực Lục Minh. "Đi chết đi, thằng ngu!" Lục Minh đạp cho hắn một cước, làm cho hắn ngã lăn xuống đất, kẻ cơ bắp muốn điên lên rồi, hắn cầm súng muốn bắn Lục Minh, nhưng mà gã đội trưởng vội vàng cản lại. Theo suy đoán của gã đội trưởng, tiểu tử kiêu ngạo này 90% chính là thái tử gia, đừng nói là chết, chỉ cần mất đi một cọng tóc, cả cái trấn nhỏ này phỏng chừng cũng biến mất. "Tỉnh táo, tỉnh táo một chút, để tôi xử lý, để tôi xử lý!" Gã đội trưởng nhìn thấy kẻ cơ bắp muốn nổi súng, vội vàng cướp súng, còn cho hai người cảnh sát khác đè kẻ cơ bắp xuống. Lúc này, trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện máy bay trực thăng. Gã béo Trần huyện nhìn lên, cao hứng vô cùng, khuôn mặt trở nên đầy sức sống, cười lạnh với Lục Minh, nói : "Người của tao đã tới, lúc này xem mày còn kiêu ngạo được không!"