Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long

Chương 20 : Nội chiến! Tên này còn nham hiểm hơn tên kia! (trung)

Sở Diệm đi ngay phía sau, hắn vừa dừng lại, Sở Diệm lập tức dừng theo. Sở Hiểu Hải luôn để mắt tới Sở Diệm, thấy vậy bèn hỏi ngay: “Sao thế?” Trương Kiến Nghiệp cúi xuống mò mẫm dưới đế giày, tìm được thứ gì đó bèn đứng thẳng dậy, đập vào mắt là cảnh những người khác đang nhìn chằm chằm vào mình thì mặt chợt ửng lên, tay giữ lấy thứ đó và nói: “Cháu giẫm phải thứ gì rồi.” Tư Mã Thành Khẩn cười ha hả bảo: “Đừng nói giẫm phải phân chó đấy nhé?” Trương Kiến Nghiệp mang thứ đó soi dưới đèn pin đeo tay. Trương Quân “ủa” lên một tiếng, cầm lấy thứ đó giao cho Tôn Văn Hùng: “Ngài Tôn, chú xem cái này có phải trên xe điều khiển từ xa không?” Xe điều khiển từ xa là do nhà họ Tôn chế tạo, họ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, Tôn Văn Hùng liếc mắt là nhận ra ngay, gã nghiêm mặt gật đầu. Sở Hiểu Hải lại tìm được hai mảnh nhựa vụn cạnh chân Trương Kiến Nghiệp giao cho Sở Diệm. Sở Diệm nói: “Em có thể mang về biếu ba nuôi.” Sở Hiểu Hải ngạc nhiên, “Thứ này có lai lịch thế nào?” Sở Diệm như cười lại như nghiêm túc trả lời: “Có lai lịch em nỡ biếu à?” Sở Hiểu Hải cầm mảnh nhựa vụn, cúi đầu cười ngây thơ, “Có lai lịch thì đâu tới lượt em.” Sở Diệm nói: “Những kẻ ‘tới lượt’ đều bị em giết sạch cả rồi.” Nụ cười ngây thơ của Sở Hiểu Hải biến thành cười khổ. “Thứ rác rưởi đem biếu ba mới không đau lòng chứ.” Sở Diệm tung thêm một đòn trí mạng. Sở Hiểu Hải: “…” Đến lúc đó lòng hắn không đau nhưng Sở Thiên Âm chắc chắn sẽ làm cho hắn đau những chỗ khác. Bên này hai người bọn họ mồm miệng lách chách thì bên kia Tôn Văn Hùng trong lòng lại đang gào thét. Xe điều khiển từ xa dù va phải chướng ngại vật cũng không thể nào nát thành thế này, giải thích duy nhất chính là trong mộ còn có những “thứ” khác… Những “thứ” biết di chuyển. Tôn Phi Dương hỏi: “Có phải ‘thứ’ đó không nhỉ?” Lời vừa nói ra đã làm cho bầu không khí trong mộ căng thẳng đến cực điểm, vị thợ xây kia nếu nhắc tới “bất tử” thì rất có khả năng là đang ám chỉ lũ quái vật bất tử trong mộ. Trương Kiến Nghiệp nhỏ tiếng hỏi: “Ý cậu là cương thi?” Hắn vào nghề trễ, những ngôi mộ được phân đến đều là mộ nhỏ, cương thi là yêu quái giữ mộ cao cấp, hẳn chỉ từng nghe các vị đi trước lúc bàn chuyện phiếm kể lại. Tôn Phi Dương liếc hắn một cái: “Cương thi chỉ là một trong các loại yêu quái giữ mộ.” Trương Kiến Nghiệp ngượng ngùng cười. Trương Quân bèn lên tiếng giải vây: “Chưa chắc là yêu quái giữ mộ, có lẽ là cùng nghề.” Tôn Phi Dương cười hắc hắc đáp: “Chả có gì khác.” Trương Phóng nghe vậy thì không khỏi liếc hắn một cái. Lúc vừa mới gặp tên thanh niên này lão đã thấy rất không thoải mái, không phải vì hắn để kiểu tóc đầu đinh, là bởi cảm giác hung ác còn hơn những cây đinh trên đầu mà hắn thỉnh thoảng vô ý để lộ. Tôn Phi Dương cảm giác được ánh nhìn của lão, theo bản năng mà nở nụ cười thật tươi. Tôn Văn Hùng vỗ vai hắn, “Con cùng A Quân đến phía trước xem thế nào, cẩn thận một chút.” Tôn Phi Dương gật đầu, rút ra một khẩu súng cầm trên tay rồi thoăn thoắt lên đạn. Trương Quân lấy ra một con dao găm đen nhánh, hai mặt lưỡi dao nổi lên hình con rết đỏ sậm như máu đã khô lại. Hắn kẹp dao găm giữa mấy ngón tay, huơ qua huơ lại vài cái làm màu. Trương Phóng cau mày mắng: “Bảo cháu đi thì đi đi, múa múa may may ở đây làm cái gì?” Trương Quân dừng tay, rụt cổ tiến lên phía trước. Sở Hiểu Hải lấy cùi chỏ huých Sở Diệm, thấp giọng nói: “Con dao găm đó…” Sở Diệm liếc hắn một cái, “Hàng nhái, không đáng giá…” “Em không hỏi chuyện đó…” Bỗng hắn thấy Trương Kiến Nghiệp đang nhìn sang bèn lập tức im bặt. Trương Quân và Tôn Phi Dương hai người một trái một phải dán sát vào tường chậm rãi đi về phía trước. Tôn Văn Hùng và Trương Phóng theo sau, tư thế trông hết sức thoải mái nhưng mắt, mũi, tai không có giác quan nào là không trong trạng thái cảnh giác cao độ. Sở Hiểu Hải nhỏ tiếng bảo với Sở Diệm: “Trương Phóng không hổ là nhân vật hàng đầu của nhà họ Trương, tuổi tác đã từng đấy mà hạ bàn vẫn vững như vậy.” Sở Diệm nói: “Em cũng được như lão đó.” Sở Hiểu Hải lấy làm ngạc nhiên. Hắn cảm thấy bản thân có khuynh hướng thích bị ngược đãi, hiếm lắm mới thấy Sở Diệm nói một câu êm tai mà trong lòng hắn chẳng thấy vui mừng, ngược lại còn thấy giật mình hoảng hốt. “Với nhân phẩm của em, sớm muộn gì em cũng sống như lão vậy, bước nào cũng phải phòng thủ nghiêm ngặt.” “…” Cuối đường mộ bỗng lóe lên một đốm sáng to cỡ nắm tay. Tôn Phi Dương giơ súng bắn. Ánh sáng lóe lên rồi biến mất. “Thứ gì vậy?” Tư Mã Thành Khẩn la hét ỏm tỏi. Tôn Phi Dương cau mày đáp: “Hình như là… đèn lồng.” Cùng hai bóng dáng kỳ lạ. Quả thật là đèn lồng. Nhị Mao một tay cầm đèn lồng, một tay đỡ lấy tay đang cầm đèn lồng, gương mặt lông lá nhăn nhúm lại như cái gối lông dê bị đè bẹp. Gã hỏi: “Đây là ám khí gì nhỉ?” Lục Cương nhận lấy đèn soi vào cái lỗ trên tay gã do bị “ám khí” bắn vào tạo nên, lấy tay chọt chọt rồi bảo: “Trông như đạn tròn ấy.” Nhị Mao cắn răng nói: “Bọn chúng quá âm hiểm, biết cung tên to, dễ bị phát hiện nên mới chuyển sang dùng ná.” Lục Cương hỏi: “Có muốn tao lấy ra giùm không?” “Để ngoài không an toàn, cứ giấu trong cánh tay đi, để đó mấy trăm năm cho có giá hẵng tính.” Nhị Mao hớn hở mở bàn tay không bị thương ra để lộ một mớ mảnh nhựa đủ màu, “Thứ này giống ngọc là lại không phải ngọc, còn biết đi nghe rè rè nữa, nhất định rất đáng đồng tiền.” Lục Cương lấy ra nửa còn lại, đau lòng bảo: “Tiếc là bị một thằng đần độn đạp vỡ rồi.” Thằng “đần độn”: “…” Vừa cất xong đồ, cả hai lại nghe thấy tiếng chân dần dần đến gần bọn họ. Nhị Mao xắn tay áo, nói: “Mình xông lên thôi.” Lục Cương thờ ơ đáp: “Thích thì mày đi đi.” Nhị Mao sửng sốt, “Tụi mình không phải cùng tiến cùng lùi sao?” “Ờ, cùng tiến lùi, mày tiến tao lùi.” “…” Lục Cương nhìn cái lỗ nhỏ trên tay gã và lẩm bẩm: “Trên người có thêm một cái lỗ như vậy xấu chết được.” Nhị Mao lấy tay moi móc, “Cũng không đến nỗi. Chỉ là hơi bé một tý, không sướng như ngoáy mũi.” Lục Cương: “…” Có lẽ gã nên thử kết minh với Bạch Cương, còn không thì Thanh Phong cũng được, chứ cứ đi chung với Nhị Mao riếc có ngày gã cũng biến thành Nhị Lục (nhị: ngốc) mất thôi. Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Lục Cương vừa giữ lấy tên Nhị Mao đang nóng lòng muốn nhào ra thử sức vừa xoay bức tường bên cạnh núp vào. Nhị Mao giằng khỏi tay Lục Cương, “Sao mày lại thả cho chúng vào? Nhỡ chúng trộm mất đồ của tụi mình thì tính sao?” Lục Cương đáp: “Thứ nhất, mộ của tụi mình ở tầng dưới, sẽ không gặp nạn nhanh vậy đâu, bây giờ kẻ phải lo lắng là Tiểu Long.” Nhị Mao gật đầu. Lục Cương lại tiếp: “Thứ nhì, dù chúng có thành công chăng nữa thì Phi Cương cũng không thể nào để chúng sống sót trở ra.” Nghĩ đến Phi Cương, Nhị Mao không còn lải nhải thêm nữa. Ngoài gian mộ, bóng dáng Tôn Phi Dương và Trương Quân xuất hiện ngay vị trí Nhị, Lục hai tên vừa đứng ban nãy. Tôn Phi Dương quỳ sấp người xuống, dán tai vào mặt đất nghe ngóng một lát. Trương Quân hỏi: “Thế nào?” Tôn Phi Dương đứng dậy, chỉnh chu lại mái đầu nhím, “Nghe không được.” Trương Quân cau mày hỏi: “Ban nãy cậu bắn trúng thật đấy chứ?” Ánh sáng của đèn pin cầm tay chiếu lên tường rồi phản xạ lại vào vào mặt Tôn Phi Dương làm gương mặt tuấn tú, trắng trẻo của hắn chợt trở nên u ám, mờ ảo. Hắn nhếch mép cười bảo: “Ai biết? Tôi chỉ bắn đại một phát mà thôi.” Trương Quân cầm chặt dao găm từ từ xoay đi, miệng còn lẩm bà lẩm bẩm: “Trúng thật thì đỡ rồi, ít ra nói lên thứ đó sợ đạn dược.” Ánh mắt của Tôn Phi Dương lặng lẽ dán chặt vào ót Trương Quân, bàn tay đang cầm súng bỗng hưng phấn đến mức có chút mất kiểm soát, dục vọng giết chóc phút chốc dâng lên như lũ vỡ đê, bất ngờ nhấn chìm lý trí của hắn. Tay hắn vừa nhúc nhích đã bị một bàn tay khác đột nhiên thò ra đè lại! Cả người Tôn Phi Dương thoáng chốc cứng đờ! “Không sao chứ?” Bàn tay đè chặt tay hắn nhanh chóng rút về. Là Tôn Văn Hùng. Tôn Phi Dương nghiến mạnh đầu lưỡi, bàn tay cầm súng mất kiềm chế mà run lên, hắn quay đầu lại, cười đáp: “Có thể là thứ gì đó giả thần lộng quỷ.” Trương Phóng đi sau Tôn Văn Hùng, mắt như vô tình liếc sang bàn tay cầm súng của Tôn Phi Dương, lão hờ hững bảo: “Không sao là tốt.” “Ở đây có gian mộ!” Trương Quân đi phía trước bỗng la lên. Đám Trương Phóng vội vàng chạy tới. Tôn Văn Hùng và Tôn Phi Dương rớt lại sau chót. Sắc mặt Tôn Văn Hùng có vẻ khó coi, “Con muốn giết nó?” Tôn Phi Dương đáp như không hề có chuyện gì xảy ra: “Hắn nghi ngờ khả năng bắn súng của con.” Nếu để Trương Quân nghe được câu này hắn nhất định la lối kêu oan. Lúc hắn hỏi câu đó không hề có ý nghi ngờ gì, chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, ai ngờ thiếu chút mang họa sát thân. Tôn Văn Hùng nghĩ lại mà lạnh toát sống lưng, không dám tưởng tượng nếu gã đến chậm một bước thì giờ đây cục diện đã biến thành thế nào. Chả trách lúc ra ngoài, cha Tôn Phi Dương từng ấp úng bảo với gã rằng dạo này hắn có hơi điên điên, nhờ gã chăm sóc cho hắn. Vốn tưởng đâu chuyện điên này nọ là nói chơi, ai ngờ thật sự là thằng điên! Hiện tại không có thời gian đi tìm hiểu nguyên nhân, gã chỉ biết rằng nếu để hắn lên cơn điên thì chắc chắn sẽ có chuyện. “Nhỡ nó xảy ra chuyện Trương Phóng sẽ để con yên sao hử?” Gã thấp giọng mắng. Tôn Phi Dương nhún vai trả lời: “Con cũng sẽ không để lão yên. Ba tên nhà họ Trương con sẽ không buông tha tên nào.” “Hiện tại chúng ta vẫn phải cậy nhờ nhà họ Trương! Nhiệm vụ của con là để mắt trông chừng hai thằng oắt nhà họ Sở!” “Vậy Sở trước Trương sau thôi.” Tôn Văn Hùng: “…” Gã chẳng biết làm sao nói để thằng cháu chịu nghe. Trước khi vào mộ chẳng phải đầu óc còn trong sáng lắm ư, sao vào mộ rồi lại đen tối thế này nhỉ? Sở Hiểu Hải thấy hai người mãi không bắt kịp bèn quay lại tìm, “Chú Tôn?” Tôn Văn Hùng vội “ừ” một tiếng, mân mê môi nói: “Cơn nghiện thuốc lá lại lên đó mà, tìm thằng nhóc xin điếu thuốc thôi!” Sở Hiểu Hải cười bảo: “Con không mang thuốc, anh con có kẹo cao su đấy ạ.” “Già rồi, không ăn được mấy thứ đó đâu.” Dứt lời, Tôn Văn Hùng cùng Tôn Phi Dương bước nhanh để bắt kịp mọi người. Tôn Phi Dương đột nhiên tiến lên trước mặt Sở Hiểu Hải, chìa tay ra và bảo: “Cho tôi một tép.” Sở Hiểu Hải kéo Sở Diệm lại xin kẹo cao su. Sở Diệm quay lại, lấy lưỡi nhè tép kẹo đang nhai dở ra. Sở Hiểu Hải: “…” Tôn Phi Dương đẩy Sở Hiểu Hải đến trước mặt Sở Diệm rồi nhìn chằm chằm vào miệng Sở Diệm không hề chớp mắt lấy một lần, hé môi định đón lấy. “Mấy đứa bây làm gì thế!” Tôn Văn Hùng thấy đầu hai người càng lúc càng gần thì thiếu điều hét không thành tiếng. Sở Diệm rụt kẹo về, liếc Tôn Phi Dương một cái, nói: “Có người xin ăn.” Tôn Phi Dương phì cười, tiếng cười lớn dần, cả người gã cũng bắt đầu chúi về phía Sở Diệm. Tôn Văn Hùng vừa cau mày đã nhìn thấy Sở Diệm nghiêng người tránh khỏi bả vai đang chúi tới của Tôn Phi Dương rồi kéo Sở Hiểu Hải vào giữa hai người họ. Sở Hiểu Hải không tình nguyện lắm nhưng vẫn phối hợp chen vào, thuận tay bắt lấy con dao nhỏ Tôn Phi Dương thình lình chìa ra. “Để gọt bút chì à?” Hắn cúi đầu nhìn con dao. Tôn Phi Dương cười cười cất dao vào, thái độ tỉnh rụi như kẻ vừa rút dao ra không phải là hắn, “Gọt trái cây cũng được.” “Ha ha ha… Thì ra đời này của nhà họ Tôn là một tên điên.” Sở Hiểu Hải bày tỏ quan điểm mới lạ này với Sở Diệm. Sở Diệm lơ đãng đáp: “Tiên hạ thủ vi cường.” Sở Hiểu Hải nhìn bóng lưng Trương Phóng, Tôn Văn Hùng và bọn Tư Mã Thành Khẩn, “Em thích để trai cò tranh nhau, ngồi làm ngư ông đắc lợi.” Sở Diệm cười lạnh bảo: “Theo anh là ngồi bó tay chịu chết.” “Đỡ hơn anh ngồi đó nói suông.” “Anh là thân ngồi sau trướng, mưu tính ngàn dặm.” “Cẩn thận cứ lo ngồi mà để vuột mất cơ hội.” “Yên tâm, chỉ với em anh mới thờ ơ ngồi nhìn, thấy chết không cứu.” “…” Hai người vừa “ngồi” vừa tiến vào gian mộ, tình cờ đúng ngay lúc đang khai quan. “Mở!” Trương Quân quát lớn một tiếng, đứng ở một đầu dùng sức kéo, Tư Mã Thành Khẩn đứng ở đầu còn lại cố gắng đẩy. Dưới sự hợp lực của hai người, nắp quan tài từ từ mở ra. Bà Tư Mã đứng sát bên Tư Mã Thành Khẩn, tay cầm đèn pin, cảnh giác cao độ. Trong quan tài có đặt một tượng gỗ hình người, thủ công thô sơ, hình dạng kỳ cục, nói đơn giản là vô cùng thê thảm. Khoảng trống trong tượng gỗ chứa khá nhiều bột phấn xám trắng. Trương Quân lấy trong túi ra một cái thìa nhỏ xúc đôi chút lên để gần lại xem, sau đó dùng ngón tay miết miết, “Là tro cốt.” Trương Kiến Nghiệp hưng phấn hỏi: “Lẽ nào đây là gian mộ chủ?” Tư Mã Thành Khẩn xùy cười, “Cậu có gặp gian mộ chủ nào mộc mạc thế này chưa?” Mặt Trương Kiến Nghiệp đỏ lên. Tôn Phi Dương vuốt ve những đường vân trên tường, nói: “Hoa văn trên tường không liền với nhau, hình như là từ nơi khác dời đến.” Sở Hiểu Hải đứng sau lưng hắn, “Trông có vẻ từng bị khoét một cái lỗ rồi có người tu bổ.” Tôn Phi Dương nói: “Tu bổ tệ quá.” Sở Hiểu Hải nói: “Là người ngoài nghề.” “Cái lỗ này có thể do người cùng nghề với chúng ta đào.” “…” Hai người im bặt. Nếu là người cùng nghề đào thì kẻ tu bổ là ai? Thợ xây, người cùng nghề hay là yêu quái giữ mộ? Ba đáp án đều có sơ hở. Huyệt mộ này đã hơn ngàn năm, thợ xây lúc bấy giờ chắc không có dịch vụ bảo hành đâu nhỉ? Người cùng nghề lại càng khó hiểu, bọn họ tự dưng đi tu bổ lỗ hổng làm gì? Sợ mộ bị gió lùa? Còn nếu là yêu quái giữ mộ thì… Yêu quái giữ mộ thông thường không có IQ cao như vậy. Lẽ nào bọn họ đụng phải yêu quái cấp truyền thuyết? Chuyện này càng nghĩ càng thấy não lòng. “A! Biết đâu đây là một phong cách xây dựng.” Sở Hiểu Hải cố tìm một lý do khá khiên cưỡng. Tôn Phi Dương cũng rất phối hợp, “Tôi cảm thấy phong cách này cũng không đến nỗi.” Hai người quay đầu lại. Ngoài Sở Diệm, những người còn lại đều đã vào trong nhĩ thất. Sở Hiểu Hải đánh giá kích cỡ nhĩ thất, tự biết dù có chen vào cũng không được chỗ đứng tốt nên dứt khoát đi đến bên cạnh Sở Diệm cùng nghiên cứu quan tài. “Anh thấy cái gì không anh?” Sở Diệm đáp: “Anh đang nghĩ không biết tro cốt của em có màu giống vậy hay không.” Sở Hiểu Hải sầm mặt, “Anh lo nghiên cứu tro cốt của em làm cái thá gì?” “Bởi vì anh vừa nghiên cứu xong của anh.” “…Tro cốt của anh màu gì thế?” Sở Diệm vuốt cằm đáp: “Chắc trắng hơn tro cốt ở đây đôi chút.” “Sao anh biết?” “Vì da anh trắng.” “…” Sở Hiểu Hải lén so giữa hai người, tự thấy da mình cũng không đến nỗi bèn hỏi: “Em thì sao?” Sở Diệm đáp: “Đen.” Sở Hiểu Hải không phục vặn lại: “Da em cũng trắng lắm chứ bộ!” Sở Diệm nói: “Nhưng tay em đen, tim cũng đen.” Sở Hiểu Hải lại bại trận, hắn cười khổ hỏi: “Anh, chuyện đó anh định để bụng bao lâu nữa đây?” “Cả đời.” Sở Diệm trả lời không chút do dự. Sắc mặt Sở Hiểu Hải bắt đầu sầm xuống, “Anh, anh muốn để bụng cũng được, muốn tính sổ cũng được, tụi mình về nhà đóng cửa từ từ thanh toán với nhau, nhưng bây giờ hai ta tuyệt đối không thể để xảy ra nội chiến! Chuyện lớn làm đầu!” Sở Diệm mỉm cười, “Lúc em bắn lén sau lưng anh sao không biết nghĩ đến ‘chuyện lớn làm đầu’?” Sở Hiểu Hải đáp: “Lúc đó chỉ có hai đứa tụi mình!” “Nên có giết anh cũng không ai biết chứ gì.” “…” “Tôi không quan tâm chuyện kẻ thù nã súng với mình nhưng tôi để bụng chuyện người đồng hành với tôi chĩa dao về phía tôi.” Sở Diệm ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn Sở Hiểu Hải, ánh mắt sắc bén như muốn xé toạt lớp da trên mặt của Sở Hiểu Hải làm đôi, “Bởi vì tôi sẽ không bao giờ giao lưng tôi cho kẻ thù.” Mặt Sở Hiểu Hải nóng lên, sượng trân một chốc rồi mới líu ríu đáp: “Trước khi xuất phát ba nuôi có nói với em, nhà họ Sở phải có một người kế thừa. Em muốn lắm, anh, em thật sự muốn làm lắm.” Sở Diệm khinh bỉ quay đi. “Anh, từ nhỏ đến lớn anh đều nhường em, anh có thể nhường em thêm một lần nữa không?” Hắn hỏi. Sở Diệm đáp: “Em có thấy câu này hỏi hơi muộn màng quá không?” “Nếu như trước đây em hỏi…” “Có thể.” Sở Hiểu Hải nhìn hắn, nửa như hoài nghi, nửa như ngờ vực. Sở Diệm nói: “Anh chả thích gì việc kế thừa nhà họ Sở.” “Vậy chứ anh thích cái gì?” Sở Hiểu Hải gặn hỏi. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn cảm thấy Sở Diệm rất thần bí, rõ ràng hai người cùng ăn cùng ngủ nhưng lại như cách nhau vời vợi, Sở Hiểu Hải không bao giờ biết được trong lòng Sở Diệm nghĩ gì. “Em không muốn biết đâu.” “Em muốn.” Sở Diệm liếc hắn qua khóe mắt, hờ hững đáp: “Anh không muốn nói.” “Ở đây có đường bí mật! Mọi người mau vào đây!” Tư Mã Thành Khẩn thò đầu ra khỏi nhĩ thất. “Cảm ơn anh Tư Mã, tụi em vào ngay đây ạ!” Đáp lời xong, nụ cười trên mặt Sở Hiểu Hải biến mất. Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Diệm, trong đầu có căm thù, có ân hận, có hoài nghi, cũng có mâu thuẫn, nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành một sự bình tĩnh đến lạ, “Nếu đã thế thì anh này, chúng ta đành dựa vào thực lực của chính mình thôi.” Sở Diệm không để ý tới hắn, vươn tay chầm chậm đậy nắp quan tài lại. Từ khi bước chân vào gian mộ này, cảm xúc của hắn chẳng biết vì sao bỗng dưng trỗi lên mạnh mẽ, cứ cảm thấy bên cạnh thiêu thiếu gì đó, vừa trỗng rỗng vừa mơ hồ. Hắn không nhịn được đành tìm cách tập trung vào chuyện khác, Sở Hiểu Hải đi cạnh đương nhiên rơi vào tầm ngắm. Sở Hiểu Hải nhìn chằm chằm vào ót Sở Diệm và nói: “Cứ đánh cược xem ai có thể ra khỏi lăng mộ này.” Sở Diệm bỗng quay ngoắc lại, khẽ mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo đến mức làm kẻ khác không rét mà run, “Được.” Từ nhĩ thất chui ra, đám người Trương Phóng mới phát hiện ra cái gọi là “đường bí mật” kia thực chất chỉ là một cánh cửa bí mật. Bước qua cánh cửa đó, đi vòng qua trái một lát là có thể nhìn thấy cửa vào một gian mộ. Tôn Văn Hùng đối chiếu bản đồ, thở dài bảo: “Lăng mộ này quả thật được xây vô cùng khéo léo. Tôi vốn tưởng bản đồ đã vẽ chi tiết lắm rồi, nào ngờ vẫn còn sót lại vài chỗ.” Cánh cửa bí mật này không nằm trong bản đồ. Trương Phóng chỉ vào chấm nhỏ màu đen và dấu chéo bên trên một đường vẽ đen và hỏi: “Đây là gì?” Tôn Văn Hùng lúng túng đáp: “Em cũng không biết. Nói ra thì thật đáng xấu hổ, bản đồ này tuy được truyền lại nhưng em chỉ có thể hiểu phần nào thôi.” Tư Mã Thành Khẩn đứng sau bọn họ, nghe vậy thì mất kiên nhẫn thúc giục: “Đi mau lên, chốc nữa là trời tối đấy.” Trương Quân hỏi lại: “Chỗ này không có ánh mặt trời, ban ngày hay ban đêm thì có gì khác nhau đâu?” Tư Mã Thành Khẩn đáp: “Cụ sống quen kiểu ‘không có ánh mặt trời’ nhưng cuộc sống của tôi xán lạn đầy màu sắc mà. Tới giờ đi ngủ không được à?” Bà Tư Mã cau mày nhắc: “Nói chuyện đàng hoàng coi!” Tư Mã Thành Khẩn tủi thân sửa lời: “Cụ Trương, anh Tôn, ông đây… em đây buồn ngủ!” Trương Phóng và Tôn Văn Hùng nghe vậy đều thấy buồn cười. Tôn Văn Hùng nói: “Trước đây tôi và cụ Trương từng bàn bạc, lăng mộ này quá lớn, sợ rằng phải hơn hai ngày mới đi hết được nên nhắc mọi người mang theo quần áo và đồ dùng giữ ấm. Giờ xem ra cũng nằm trong dự tính đấy chứ.” Trương Phóng phụ họa: “Lão có mang theo dầu bạc hà giúp tỉnh táo, mọi người cần thì cứ lên tiếng.” Tôn Văn Hùng nói: “Cụ Trương tính toán thật chu đáo.” Tư Mã Thành Khẩn bực bội càu nhàu với bà xã về tầm quan trọng của giấc ngủ. Bà Tư Mã bị gã cứ léo nhéo bên tai, thấy phiền quá bèn nhéo gã một cái, gã ngoan ngoãn im lặng chốc lát rồi lại tiếp tục lẩm bẩm. Sở Hiểu Hải nhìn Sở Diệm đang thản nhiên đi sau chót, mắt chợt lóe lên, sau đó hắn lon ton chạy đến cạnh Trương Kiến Nghiệp hi hi ha ha cười nói: “Anh ba Trương này, nghe đồn trước đây anh từng vào mộ Long Vương? Chuyện là thế nào? Thật sự có Long Vương ư?” Từ sau khi vào nghề, chuyến đi mạo hiểm nhất của Trương Kiến Nghiệp chính là mộ Long Vương, nghe Sở Hiểu Hải nhắc đến thì khó tránh khỏi có đắc ý đôi chút. “Thật ra cũng chả có gì hay ho để kể. Lúc vào nào biết đó là mộ Long Vương gì đâu, chỉ tưởng rằng là mộ của một tên nhà giàu thời Đường, vào rồi mới thấy hai bên tường dọc theo đường mộ vẽ toàn hình binh tôm tướng cua, mặt đất thì khắc hoa văn hình rùa, trước cửa có xây hai đài quan sát nhỏ, ở giữa là Thần Dụ Môn, lúc ấy mới biết là mộ lớn!” “Thần Dụ Môn?” Trương Kiến Nghiệp thấy Trương Phóng không ngăn cản thì yên tâm nói tiếp: “Nghe bác hai bảo do một vị thần dùng chính máu tươi của mình chép lại mệnh lệnh của thần, lệnh không cho bất cứ sinh vật nào đến gần. Có điều tôi đọc không hiểu, thấy chúng chẳng khác nào một mớ bòng bong.” Những người đang vểnh tai lắng nghe đều phì cười. Sở Hiểu Hải hỏi: “Nếu là máu của thần chắc chắn cũng phải có hiệu lực đôi chút đúng không?” “Có.” Nói đến đây, sắc mặt Trương Kiến Nghiệp nghiêm túc hẳn lên, “Cánh cửa đó không được sờ vào, người sờ vào đầu tiên sẽ bị cánh cửa đó hút cạn máu.” Sở Hiểu Hải vốn chỉ định tới bắt chuyện cho vui, nào ngờ thật sự hỏi được chuyện thú vị, lòng tò mò không khỏi bị kích thích, hắn gặn hỏi: “Sau đó thì sao?” Trương Kiến Nghiệp ngây ngô cười: “May mà có bác hai đi cùng. Bác bảo bọn tôi hắt dầu rồi châm lửa thiêu cửa, lửa tắt lại châm thêm dầu đốt tiếp, làm đi làm lại mười mấy lần cho đến khi chữ trên cửa bị đốt thành đen thui mới thôi.” Trương Phóng nghe đến đấy thì cũng góp lời: “Mười thứ hút máu thì có chín thứ sợ lửa, lão chỉ thử xem thế nào.” Trương Kiến Nghiệp nói: “Nhắc mới thấy lạ, sau khi những chữ đó biến thành màu đen, bọn tôi chỉ cần đẩy là cửa mở ra ngay.” Vợ chồng Tư Mã lập tức trao đổi một ánh mắt thật nhanh: Xem ra nhà họ Trương thật sự biết về mấy thứ bàng môn tả đạo. Sở Hiểu Hải cười bảo: “Nơi mà thần không cho vào nhất định có giấu bảo vật quý.” Trương Kiến Nghiệp thở dài, “Tiếc là chả có bảo vật gì cả.” Thấy những người khác đều đang nhìn mình ra vẻ không tin, hắn vội vàng nói: “Thiệt tình là không có bảo vật gì mà! Chỉ có một bộ xương rồng chễm chệ trên một cái bàn bạch ngọc hình tròn đường kính khoảng mười mấy mét.” Xương rồng? Đám người Sở Hiểu Hải và Tôn Văn Hùng tuy ngoài mặt không để lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng đã bắt đầu thấy chộn rộn. Trương Phóng chỉ có thể lắc đầu. Cả đời lão không lập gia đình, không con không cái, trong đám cháu chắt lão chỉ thích mỗi Trương Kiến Nghiệp thật thà, siêng năng. Mấy anh em khác của lão bảo đầu óc Trương Kiến Nghiệp không phải chậm ở mức bình thường nhưng lão không nghe, cứ tưởng rằng chỉ cần dẫn hắn ra ngoài tôi luyện vài phen là hắn sẽ có thể một mình gánh vác. Giờ đây xem ra là lão một mình tưởng bở. Là lừa hay ngựa quả nhiên cần phải kéo ra xem cho kỹ, đừng nói tới những đám người thế hệ sau ưu tú của nhà khác như Sở Hiểu Hải, Tôn Phi Dương, biểu hiện hôm nay của hắn còn kém hơn cả Trương Quân. Ăn được miếng cơm trong nghề này có tên nào không tu thành tinh rồi đâu? Nghe người ta nói vài câu đã moi tim cho người ta xem như Trương Kiến Nghiệp mới là thiểu số. Lão thở dài, có lẽ có những người không hợp kiếm miếng cơm trong nghề này, cưỡng cầu cũng không được. Trương Kiến Nghiệp không ngờ một câu buột miệng của mình đã làm Trương Phóng vô cùng thất vọng, hắn vẫn cố gắng giải thích: “Trên bàn còn đặt một tấm vải gấm màu đỏ, bên trong lót bông, bên ngoài có hình đám mây thêu bằng chỉ vàng, tấm vải to gần bằng tấm chăn bông.” “Ôi dào, chỉ là một chuyến đi lỗ vốn, liều cả mạng mà chỉ tìm thấy một bộ xương.” Trương Phóng lầm bầm. Trương Kiến Nghiệp cũng ý thức được mình đã nhiều lời bèn lập tức im như thóc. Tôn Văn Hùng nói: “Làm cái nghề này của chúng ta có lúc nào không dựa vào số đỏ đâu? Nói khó nghe một chút thì đôi khi muốn được chết nhanh gọn cũng phải nhờ vào số cả.” Trương Phóng im lặng nửa buổi rồi đáp: “Đúng vậy, nghề này không dễ làm chút nào. Mấy năm nay tôi trồng hoa trồng cỏ sống qua ngày, không lo chuyện cơm áo gạo tiền, theo lý thì cũng nên vừa lòng nhưng chả hiểu sao tim cứ thấy thiếu thiếu, làm gì cũng không thấy hứng thú, mà tuổi cao thì hết chỗ này đau lại tới chỗ kia nhức, chẳng khác nào đang chờ chết. Nói thật chứ lúc chú gọi tôi tới đây một chuyến, toàn thân tôi bỗng khỏe hẳn lên, chỗ nào cũng khoan khoái!” Tôn Văn Hùng ha hả cười đáp: “Cụ đây là bảo đao chưa già.” Trương Phóng thở dài: “Số vất vả nó thế.” Hai người nói nói cười cười làm bầu không khí thoáng chốc sôi nổi hẳn lên. Đèn pin chiếu sáng được không gian khoảng hai, ba mét trên con đường phía trước, bất thình lình, một vệt sáng lóe lên. Trương Kiến Nghiệp nghe Trương Quân bên cạnh hét lên “Cẩn thận!”, vẫn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ thoắt nóng thoắt lạnh, sau đó là đau đớn tột độ! Chung quanh có người nổ súng, có người chuyển động, trong lòng hắn gào thét hai chữ nguy hiểm nhưng cả người cứ đóng đinh tại chỗ. Hắn cảm thấy vết thương trên cổ đau đớn từng chập, đau như bị dùi đục vào xương. Sở Hiểu Hải lạnh lùng nhìn mũi tên từ phía trước bắn tới sau khi xẹt qua cổ Trương Kiến Nghiệp thì cắm vào bức tường cách đó không xa. Lúc Tôn Phi Dương cùng Tư Mã Thành Khẩn cùng xông lên trước đuổi bắt, Sở Hiểu Hải mới vờ ra vẻ quan tâm mà bước đến đỡ lấy Trương Kiến Nghiệp đang lảo đảo, “Sao rồi? Bị thương ở đâu?” Nhìn chân làm cái thá gì? Động tác thể hiện chưa đủ cụ thể hay sao hả? Trương Kiến Nghiệp bụm cổ, máu không ngừng rỉ tay qua kẽ tay hắn, cả người hắn dựa vào Sở Hiểu Hải, mồ hôi lạnh trên trán tí tách nhỏ xuống, miệng há hốc thở phì phò. Trên tên có độc? Nhìn bột phấn xanh lá chỗ vết thương, Sở Hiểu Hải hơi nheo mắt, ngón tay khéo léo tránh không để máu nhỏ trúng. Trương Phóng được Trương Quân bảo vệ đứng sát bên còn lại của đường mộ, lúc chắc chắn Tôn Phi Dương và Tư Mã Thành Khẩn đã nổ súng dọa đối phương bỏ chạy mới rảo bước đi qua. “Để bác xem vết thương!” Trương Phóng giật tay Trương Kiến Nghiệp ra, lấy đèn pin chiếu vào, “Không bắn trúng động mạch, chỉ trầy da một chút. Sát trùng trước rồi bôi thuốc, băng lại.” Lão vừa ra lệnh, Trương Quân lập tức hành động. Nước sát trùng vừa chạm vào cổ, Trương Kiến Nghiệp đã thét lên thảm thiết. “Vô dụng!” Trương Phóng không kìm được mắng hắn. Tôn Phi Dương và Tư Mã Thành Khẩn cầm súng quay về, sắc mặt khó coi, rõ ràng là đuổi theo không kịp. Tư Mã Thành Khẩn nói: “Tôi nhìn thấy một cái bóng trắng lông lá xồm xoàm trông có vẻ giống con quái vật trong Ultraman Family!” Bà Tư Mã hỏi: “Mình còn xem cả Ultraman à?” Tư Mã Thành Khẩn nói: “Anh thích xem Tokyo bị dày vò.” Bà Tư Mã: “…” Tôn Phi Dương nói: “Con nhìn thấy hai tên. Tên trước chạy nhanh lắm, không nhìn rõ được là thứ gì, tên sau… hình như có vẻ giống cương thi lông.” Tôn Văn Hùng vừa nghe nhắc tới cương thi lông liền cau mày, “Con nhìn kỹ chứ?” Tôn Phi Dương đáp: “Chắc bảy mươi phần trăm ạ.” Tôn Văn Hùng biết tính của hắn, hắn dám nói bảy mươi phần trăm tức là đã chắc đến chín mươi phần trăm. Gã nói với Trương Phóng: “Cương thi thường sống trong quan tài. Biết đi lại, cử động và bắn tên vào người chỉ sợ không phải cương thi bình thường.” Trương Phóng nói: “Theo lý mà nói thì cương thi không mấy thông minh, hay là có người dạy nó?” Trương Kiến Nghiệp đau đớn la lên oai oái, Trương Quân và Sở Hiểu Hải hai người đều không thể giữ được hắn, để hắn thoáng cái nhào qua túm lấy ống quần Trương Phóng. Trương Phóng tức đến chỉ muốn một cước đá hắn chết tươi nhưng lại không thể tỏ vẻ quá vô tình, chỉ đành phất tay ra hiệu bảo Trương Quân lôi hắn ra. Trương Quân vừa lấy mình đè lại Trương Kiến Nghiệp vừa hỏi Trương Phóng xem nên làm thế nào. Trương Phóng đang nhức đầu, nghe hỏi liền đáp không cần suy nghĩ: “Đánh ngất rồi tính.” Không cần Trương Quân ra tay, Trương Kiến Nghiệp đã tự ngất đi vì đau. … Tôn Văn Hùng hỏi: “Tên này có vẻ không bình thường nhỉ? Bằng không tại sao Kiến Nghiệp lại đau đớn như vậy?” Con cháu nhà họ Sở và họ Tôn đều không sao, chỉ mỗi chuyện Trương Kiến Nghiệp trúng tên đã khiến cho mặt Trương Phóng tối sầm, lại thêm Trương Kiến Nghiệp cứ gào khóc thảm thiết làm lão càng thấy xấu hổ. Lão không nghĩ ngợi gì mà phất tay, “Khoan hãy nói về chuyện này, chuyện cần thiết bây giờ là phải nghĩ cách đối phó hai tên kia.” Ngón tay Tôn Phi Dương miết miết nòng súng, nói trong hưng phấn: “Xem ra thứ đó sợ súng. Nếu chúng còn dám xuất hiện con nhất định bắn chúng thành tổ ong vò vẽ.” Tôn Văn Hùng cau mày. Sự tàn bạo không hề che giấu toát ra từ Tôn Phi Dương khiến người làm chú như gã cũng thấy không thoải mái. Đoàn người lại lên đường, Trương Quân cõng Trương Kiến Nghiệp, Sở Diệm đi cuối, nhặt mũi tên rơi dưới đất lên xem. Dưới ánh đèn, đầu mũi tên lập lòe hắt lên ánh sáng màu xanh lục.