Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long
Chương 21 : Nội chiến! Tên này còn nham hiểm hơn tên kia! (hạ)
Cách bọn họ năm, sáu chục mét về phía trước, Nhị Mao và Lục Cương đang đếm số lỗ trên người cho nhau.
Nhị Mao nói một cách khoe khoang: “Mày hai (nhị: ngốc), tao sáu! Tao thắng rồi.”
Sắc mặt Lục Cương sầm xuống thành màu xanh đậm, “Mày thích thì tao cho mày ‘nhị’ luôn đó, để mày càng thêm ‘nhị’.”
Nhị Mao hỏi: “Cho thế nào?”
Lục Cương cười gằn: “Lóc thịt của mày đính vào người tao.”
Nhị Mao giật mình, nhanh tay nhanh chân lùi về sau hai, ba mét.
Lục Cương sờ hai cái lỗ trên tay, nói với giọng căm hận: “Sớm muộn cũng làm thịt hết lũ khốn nạn đó!”
Nhị Mao lại đắc ý đáp: “Tao nói mày nghe một bí mật nè, trên đầu mũi tên tao có thoa ghèn mắt của mày lên rồi!”
“…Lấy đâu ra?”
“Lần trước mày dụi mắt lúc ngủ làm rơi ra.”
“Lần trước nào?”
“Cái lần mà tao lấy…” Nhị Mao vừa cảm thấy là lạ thì đã bị Lục Cương chẹn cứng vào tường! Lục Cương cố gắng làm cho mặt mình trông thật dữ tợn, “Cái trống bỏi bằng sứ của tao quả nhiên bị mày trộm đi!”
“Không có, tao chỉ lấy ghèn của mày thôi.”
“Lấy ghèn cũng là lấy! Trả cho tao!”
Nhị Mao nhắm mắt lại, dáng vẻ như đang chuẩn bị anh dũng hy sinh, “Mày lấy đi!”
Hai tay Lục Cương giật lung tung trên người gã!
“Ôi ôi ôi ôi…” Nhị Mao nhảy nhót, cả người run lên vì sướng, “Đã quá!”
Lục Cương: “…”
Thấy Lục Cương xoay lưng toan bỏ đi, Nhị Mao vội vã kéo gã lại, “Chớ đi, tụi mình nghiên cứu vấn đề quan trọng hơn nào. Mày thấy…”
“Không có hứng.”
“Nhưng mà…”
“Không thèm.”
“Làm sao mày…”
“Không sai!”
“…”
“…”
Nhị Mao hỏi: “Sao mày biết tao tính nói cái gì?”
Lục Cương cười lạnh: “Nhổ lông? Không có hứng. Ghèn? Không thèm. Làm sao tao biết? Ha ha, không sai, tao cứ biết đấy.”
Nhị Mao nói thật chậm rãi: “Thật ra tao định hỏi mày, mày thấy chừng nào Phi Cương sẽ ra tay? Lần trước chúng mới đột nhập là hắn ra tay ngay rồi, lần này sao chẳng có chút động tĩnh gì?”
Lục Cương trừng mắt gã, “Mày đi mà hỏi Tiểu Long!”
“Tiểu Long đang ở đâu?”
“Tầng ba.”
“Nó đi gặp Phi Cương rồi à? Chả trách mấy ngày nay không thấy mặt mũi nó đâu.” Nhị Mao cả kinh. Từ sau khi Ung Hoài lìa đời, gã không còn nhìn thấy Phi Cương và Tiểu Long cùng nhau xuất hiện thêm lần nào nữa.
Lục Cương nhún vai đáp: “Bạch Cương bảo nó đi lấy một chậu nước.”
“…Lấy mấy ngày rồi?”
“Khái niệm về ‘ngày’ của tao bây giờ đã rất mơ hồ.” Lục Cương ngừng một lát rồi tiếp: “Năm ngày chẳng khác nào hai canh giờ.”
“Mày thấy có khi nào nó bị… giết rồi không?”
Lục Cương hỏi lại: “Tiểu Long bị Phi Cương giết?”
“Mày cũng thấy vậy sao?” Nhị Mao đau lòng gục đầu xuống. Tuy tình cảm của gã và Tiểu Long không phải quá mặn nồng nhưng với đám cương thi vốn khó lòng tìm được bạn thân mà nói, chỉ cần chút cảm tình đã có thể gây ra tổn thương rất lớn.
“Không thể nào.”
“Phải, làm sao có thể chứ… A? Hả? Tại sao lại không thể nào?”
Lục Cương đáp: “Phi Cương sẽ không giết Tiểu Long.”
“Tại sao?”
“Hổ dữ không ăn thịt con.”
“…” Biểu cảm của Nhị Mao đã vượt khỏi phạm trù miêu tả của hai từ “bàng hoàng”, “Tiểu Long do Phi Cương sinh ra? Khác giống thì sinh bằng cách nào?”
“Không có khả năng.” Lục Cương nói: “Cương thi làm sao sinh ra rồng được cơ chứ?”
“Đây là câu tao mới hỏi!”
Lục Cương nói: “Cùng lắm là nghĩa phụ.”
Nhị Mao hỏi: “Sao mày biết?”
Lục Cương đáp: “Dùng mắt quan sát. Có khi nào Phi Cương tỏ ra khoan dung với những cương thi khác không? Lại còn vui vẻ, hòa nhã với Tiểu Long.” Ganh tỵ thật!
Nhị Mao ngơ ngác, có chỗ hiểu, có chỗ không hiểu.
Bạch Cương nghênh ngang đi tới.
Nhị Mao nằm rạp xuống giả làm ụ đất.
Bạch Cương tung một cước đá gã ngã lăn quay, “Đứng dậy.”
Nhị Mao vẻ mặt như đưa đám, “Bà cô của tôi ơi, xin bà cô thương xót giùm, gần đây kẻ hèn mọn này thiệt không biết nên sống sao cho qua ngày. Tao tìm không thấy thật mà.”
Lục Cương mỉm cười đứng nhìn kẻ khác gặp họa.
Bạch Cương bảo: “Nói chuyện chính. Mấy kẻ đó xử lý tới đâu rồi?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Nhị Mao lập tức trở nên hưng phấn, gã bật dậy nhanh như cá chép, khoe cho Bạch Cương thấy những cái lỗ mới trên người mình, “Xem nè, bọn chúng lấy ám khí bắn vào tao.”
Bạch Cương nổi giận quát: “Sao không bắn chết luôn cho rảnh nợ?”
Nhị Mao: “…”
Lục Cương cảm thán: “Sức sống của tụi mình quá là ngoan cường.”
Bạch Cương hỏi: “Có mấy tên?”
Lục Cương và Nhị Mao cùng nhau mở miệng.
“Chín tên.”
“Bốn tên!”
Bạch Cương: “…”
Lục Cương cũng không giải thích mà chỉ hỏi: “Mày tin nó hay tin tao?”
Bạch Cương đáp: “Một thằng lừa đảo một thằng ngu, mày bảo tao nên tin ai?”
Lục Cương: “…”
Nhị Mao nói: “Thiệt đó, tao đếm rõ ràng lắm, một hai ba bốn năm một hai ba bốn, là bốn tên.”
“…” Bạch Cương quay sang Lục Cương, “Tao tin mày.”
Nhìn bản mặt vừa “nhị” vừa “mao” của đồng bọn, Lục Cương chợt thấy thắng cũng chả vinh quang.
Nhị Mao hỏi: “Tụi mình tìm Phi Cương bảo hắn chỉnh lại lăng mộ cho chúng chết hết hay sao?”
“Mày dám gặp Phi Cương?”
“…Hơ, bảo Tiểu Long đi đấy!”
Bạch Cương nhìn chòng chọc vào cái lỗ trên tay gã, không biết nghĩ tới chuyện gì mà bỗng cười lạnh, “Chỉ là mấy tên tự tiện xông vào mà thôi, tao sẽ xử lý từng tên một.”
Nhớ tới tính bạo lực của Bạch Cương, Nhị Mao nói một cách thương hại: “Bọn chúng thật đáng thương.”
Lục Cương hỏi: “Mày tính làm thế nào?”
Bạch Cương đáp: “Mày từng là con người, chắc mày cũng biết cách tốt nhất để đối phó con người chính là làm cho chúng tự tàn sát lẫn nhau.”
Cách này quá là hợp ý Lục Cương, gã gần như hoan hô thành tiếng: “Hay hay hay! Biện pháp này hay, tụi mình cứ để chúng tự tàn sát lẫn nhau! Mày nói xem mình phải làm sao để chúng tự giết nhau đây? Phong cho hai tên hai chức quan be bé, hôm nay đối xử tốt với tên này, ngày mai đối xử tốt với tên kia, làm cho bọn chúng vì ganh tỵ mà chém giết lẫn nhau?”
Nhị Mao gãi đầu hỏi: “Nó nói vậy là sao?”
Lục Cương đắc ý đáp: “Tụi bây không biết đâu, lúc tao còn sống tao từng làm quan lớn.”
Bạch Cương nói: “Tao biết, sau khi mày chết bị người ta đào mộ.”
Lục Cương: “…”
Bạch Cương hỏi: “Bây giờ bọn chúng ở đâu?”
Lời ả vừa dứt, đường mộ cách chỗ bọn họ một bức tường đột nhiên vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Ba tên cương thi im lặng, đến khi tiếng bước chân hoàn toàn không còn nghe thấy Lục Cương mới lên tiếng: “Hướng chúng đi hình như là gian mộ của mày.”
“Bảo bối của mày chẳng phải được giấu trong mộ sao? Có cần bọn tao phụ mày chuyển đi không?” Nhị Mao xoa tay.
Bạch Cương mặt không hề có chút cảm xúc, “Không, chỗ đó chỉ có quan tài của tao.”
Nhị Mao cụt hứng.
Trong vòng vài giây ngắn ngủi, Bạch Cương nghĩ ra một kế mà tự ả thấy là quá tuyệt vời! Ả nói: “Con người chẳng phải yêu thích bảo bối sao? Chúng ta cứ cho chúng một món đồ cổ giá trị liên thành rồi xem bọn chúng tự cắn nhau.”
Lục Cương phản đối: “Bán đồ cổ đi, mỗi người lấy một phần không phải là xong rồi sao?”
“Mày có bằng lòng chia mớ đồ mày tích cóp được với bọn tao không?”
“Không!” Lục Cương trả lời hết sức dứt khoát.
Mắt Bạch Cương lóe lên tia mưu tính, “Vậy thì cho chúng một món bảo bối chúng không nỡ bán, cũng không nỡ chia.”
Nhị Mao và Lục Cương cùng lùi lại nửa bước.
“Yên tâm, tao chỉ mượn dùng tạm thôi.”
Lục Cương nói: “Chết cũng không giao!”
Nhị Mao toan thể hiện quyết tâm nhưng vừa bị Bạch Cương trừng mắt, lời gần thốt ra khỏi miệng lại chợt đổi: “Không chết thì giao.”
Bạch Cương nói: “Trong thời gian một chung trà, mày mang thứ đồ cổ đáng giá nhất của mày tới đây, sau này tao sẽ không gây phiền phức cho mày nữa.”
Nhị Mao hai mắt sáng rỡ.
Bạch Cương nói với Lục Cương: “Mày đi cản chúng lại trong thời gian một chung trà để bọn tao chuẩn bị!”
Lục Cương bĩu môi.
“Nếu như làm không xong sau này tao sẽ cứ tìm mày gây phiền phức.”
Khóe mắt Lục Cương khẽ giật một cái.
Trương Kiến Nghiệp xảy ra chuyện ngay trước mặt bốn nhà, Trương Phóng cảm thấy mất mặt bèn chủ động nhận nhiệm vụ dò đường. Lão là tay giang hồ lão luyện, ánh mắt sắc bén, bóng đen ở ngã rẽ vừa khẽ nhúc nhích là lão liền phóng ngay một thanh phi đao!
Tôn Phi Dương đang lên đạn cho súng, nhìn thấy phi đao cắm nghiêng vào góc tường chỗ khúc ngoặc nghe “tạch” một cái thì con ngươi không khỏi nheo lại. Sức phóng, tốc độ và độ chính xác này tuyệt đối không thua kém súng trong tay hắn. Máu nóng trong người còn chưa lắng xuống đã dâng trào trở lại, hắn lên đạn cho súng, đang định so tài với Trương Phóng thì bỗng nghe lão quát lên: “Tránh ra!”
Chính vào lúc đó, một phiến đá dài khoảng một mét, rộng khoảng nửa mét từ trong bóng tối phóng ra.
Tôn Phi Dương khẽ nghiêng người, phiến đá sượt qua vai của hắn. Hắn nhanh chóng bắn trả năm phát liền.
Đạn bắn vào tường chẳng khác nào viên đá nhỏ ném xuống sông, chẳng mấy chốc đã không còn tăm hơi. Tôn Phi Dương mang súng chạy đến khúc ngoặc nhưng lại chẳng thấy bóng ma nào cả, đường mộ tĩnh lặng, vắng vẻ như đang giễu cợt gã trong im lặng.
“Chạy rồi!” Tôn Phi Dương nghiến răng, tuy đang cười nhưng trông vô cùng dữ tợn.
Đám người Trương Phóng đang vây quanh nghiên cứu phiến đá.
Tôn Văn Hùng lấy kính lúp ra, dùng đèn pin cầm tay soi vào và quan sát kỹ lưỡng, “Là bia mộ?”
“Ủa? Người này lúc còn sống là tướng quân cơ đấy?” Vì mang họ Tư Mã nên Tư Mã Thành Khẩn rất có hứng thú về những quan võ trong lịch sử.
Đọc xong phần tiểu sử lúc còn sống khắc trên bia, Tôn Văn Hùng cảm thán: “Lúc sống có oai phong đến đâu thì chết rồi cũng chỉ là một nắm đất vàng.”
Trương Phóng nói: “E rằng không phải đất mà là cương thi.”
Những người khác nghe mà đánh thót trong lòng. Chỗ có bia mộ tại sao lại không có thi thể? Cương thi chính là biến từ thi thể ra… Vậy tức là chủ nhân của tấm bia này rất có khả năng là kẻ thù của bọn họ.
Sở Hiểu Hải cười bảo: “Lần đầu gặp người lấy bia mộ của mình làm vũ khí đấy.”
“Người? Tôi thấy là cương thi mới đúng.” Trương Quân nói.
Tư Mã Thành Khẩn cũng lên tiếng: “Con mẹ nó! Thứ đó rốt cuộc có phải là cương thi không vậy? Cương thi chả phải ngu lắm à? Thế nào mà lại biết dùng cả ám khí?”
Tôn Văn Hùng nhìn súng trong tay Tôn Phi Dương, suy tư nói: “Có khi nào nó bắt chước chúng ta không nhỉ?”
Bà Tư Mã đáp: “Nếu là vậy thì mấy tên cương thi này quá đáng sợ.” Nhìn thấy súng là liên tưởng đến tấm đá nặng chịch, tên này lại chẳng phải là thiên tài học một biết mười hay sao.
Tôn Phi Dương liếm môi đáp: “Vậy giết mới sướng tay chứ.”
Trương Phóng và bà Tư Mã đều nhìn gã bằng ánh mắt quái dị. Thái độ của Tôn Phi Dương so với hình tường ngoan ngoãn, hiền lành ban đầu càng ngày càng khác biệt khiến họ không thể không chú ý.
Tôn Văn Hùng thầm than khổ trong bụng, bệnh điên của thằng cháu này bắt đầu từ lúc nào vậy? Thấy nhà Tư Mã và nhà họ Trương đều có thành kiến với Tôn Phi Dương, gã bèn nhanh trí đề nghị chia ra hành động, “Nhiều người thì mục tiêu càng thu hút sự chú ý, chia ra còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Những người khác đều không có ý kiến.
Tôn Văn Hùng vừa định đề xuất nhà nào đi lối nào thì Tôn Phi Dương đã vui vẻ mở miệng: “Con theo cụ Trương học hỏi.”
Học hỏi mà, ai lại chả muốn.
Trương Phóng khéo léo đưa đẩy: “Đi theo một lão già thì có gì vui, chi bằng đi cùng với hai cậu nhà họ Sở nhé.”
Tôn Phi Dương cười hì hì, đáp: “Hai anh em nhà họ thân nhau lắm, con chen vào sao được.”
Sở Diệm nói: “Hiểu Hải chuyên gia có mới nới cũ, anh xinh xắn đáng yêu, hợp gu của nó lắm. Đúng không em?”
Sở Hiểu Hải vừa thầm rủa cho Sở Diệm tìm được một người bạn đời “gu nặng”, vừa cười đáp: “Anh Tôn đẹp trai oai phong, tôi thấy anh hợp với anh của tôi hơn.”
Tên Tôn Phi Dương vừa “xinh xắn đáng yêu” vừa “đẹp trai oai phong” kia bỗng ghé sát vào vai Sở Hiểu Hải và nói: “Tôi thích ‘đẹp trai oai phong’ hơn, theo anh vậy.”
Sở Hiểu Hải: “…” Biết vậy nói mẹ nó ‘diêm dúa lòe loẹt’ cho rồi!
Bên đây bọn họ khó khăn lắm mới se duyên được cho Tôn Phi Dương và Sở Hiểu Hải, bên kia lại tới bà Tư Mã làm mai bừa bãi chồng mình cho Sở Diệm.
Tư Mã Thành Khẩn nhìn vợ mình một cách khiếp sợ: “Bà xã! Anh không thích loại ‘đẹp trai oai phong đâu’ mà!”
Bà Tư Mã đáp: “Ừa, thế nên giao mình cho cậu Sở tôi yên tâm lắm.”
Sở Diệm khoanh tay nói: “Bà Tư Mã làm sao biết tôi không thích loại cao to lực lưỡng chứ?”
…
Đường mộ lặng thinh.
Sở Hiểu Hải hả hê nghĩ: Mình rủa linh ghê!
“Chị tin vào năng lực phản kháng của chồng chị.” Bà Tư Mã cười đầy vẻ quyến rũ, “Nói thật thì bây giờ Kiến Nghiệp bị thương, còn chị là đàn bà yếu đuối, cụ Trương, ngài Tôn là người đứng đầu, phải ở lại trấn thủ hậu phương, để Thành Khẩn đi với cậu Sở là thích hợp nhất rồi.”
Tư Mã Thành Khẩn hết sức bất mãn, xị mặt xuống.
Sở Diệm không đáp mà chỉ nhướng mày.
Thấy hắn không phải đối, bà Tư Mã mới thở phào nhẹ nhõm. Nhà họ Trương am hiểu đạo thuật, nhà họ Tôn nắm giữ bản đồ, nhà họ Sở thực lực khó đoán, ở một lăng mộ chỉ gặp cương thi chưa gặp cơ quan này đây nhà Tư Mã lâm vào tình huống nguy hiểm nhất. Mụ đề nghị như vậy là vì muốn giám sát ba nhà kia để tránh trở thành kẻ bị bỏ rơi.
Tình thế đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Tôn Văn Hùng, gã chỉ có thể hy vọng Tôn Phi Dương đừng làm quá trớn. Ít nhất trước khi xử lý cương thi, các nhà cần phải chung sống hòa thuận với nhau.
Nhìn Tôn Phi Dương và Sở Hiểu Hải, Sở Diệm và Tư Mã Thành Khẩn lần lượt từng cặp mất hút trong bóng tối, nhóm người Tôn Văn Hùng mở đèn pin soi đường đi về phía trước.
Lục Cương đang mải ôm ván quan tài mà ngẫm nghĩ làm thế nào ném nó đi để kéo dài thời gian một cách hiệu quả nhất, bị Bạch Cương vỗ một cái mới phát hiện thời gian một chung trà đã trôi qua từ lúc nào.
Chuyện gã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ làm Bạch Cương cảm thấy có gì là lạ, “Mày làm thế nào được vậy?”
Lục Cương đáp: “Tao ném một tấm bia vào bọn chúng.”
Bạch Cương hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Đơn giản vậy thôi.”
Bạch Cương gật gù, không hỏi gì thêm nữa, xoay lưng bỏ đi. Đi được nửa đường, ả cảm thấy có gì đó không đúng nên quay đầu lại hỏi: “Bia của ai?”
“Hơ…” Sắc mặc Lục Cương thoáng chốc xanh càng thêm xanh.
Bạch Cương nhìn gã chằm chằm.
“Chi tiết không quan trọng.”
“Từ nay về sau mỗi ngày tao đều tìm mày gây sự vì những chi tiết vô cùng không quan trọng nhé.”
Lục Cương thành thật khai báo: “Của Tử Cương. Không lãng phí.”
“…”
“Để nó phát huy chút giá trị còn lại.”
“…”
“Tuy hài cốt không giữ được nhưng hồn thiên mãi trường tồn!”
“…”
“Á!”
Một tiếng thét thảm thiết vang lên từ góc khuất nào đó trong đường mộ làm tất cả giật bắn.
Sở Hiểu Hải và Tôn Phi Dương đang âm thầm dò đường bị tiếng thét dọa cho rùng mình một cái.
Tôn Phi Dương hỏi: “Phía trước là thứ gì vậy?” Hắn quay đầu lại quan sát. Hắn và Sở Hiểu Hải vẫn chưa đi xa, ba nhóm người chưa hoàn toàn tách biệt với nhau, ánh đèn pin vẫn đang chiếu sáng, nhóm Trương Phóng, Tôn Văn Hùng đều vẫn còn ở gần đó, ở giữa là Tư Mã Thành Khẩn và Sở Diệm.
Bốn nhà đều còn ở đây, vậy ai là người gặp phải tai họa?
Sở Hiểu Hải nói: “Có lẽ thật sự có người cùng nghề ở phía trước.”
Tôn Phi Dương nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Mình tôi lên trước xem sao.”
“Được.” Sở Hiểu Hải nói, “Tôi đi theo phía sau.”
Tôn Phi Dương cười hắc hắc, co người lại dán sát vào tường rồi giữ nguyên tư thế đó mà chạy về phía trước, mới chớp mắt đã chạy được năm, sáu mét.
Sở Hiểu Hải biết hắn cố ý phô trương nhưng vẫn kinh ngạc, thầm nhủ: Tôn Phi Dương không hổ là người kế thừa xuất nhất của nhà họ Tôn thế hệ này, quả nhiên hắn có tài năng riêng của mình. Thấy Tôn Phi Dương biến mất, hắn khẽ nhếch mép, thong thả chạy theo sau, chậm rãi rút ngắn cự ly.
Tôn Phi Dương thấy hắn sắp bắt kịp thì tính hiếu thắng lại trỗi dậy, từ khom hẳn người đổi thay hơi khom một chút, tốc độ tăng lên gấp đôi.
Sở Hiểu Hải nào chịu thua kém, hắn đuổi sát theo sau Tôn Phi Dương.
Chẳng mấy chốc hai người đã bỏ lại cả đội mà chạy tới ngã rẽ của đường mộ.
Tôn Phi Dương đứng thẳng người dậy, dùng ngón tay khẽ vuốt nhẹ thắt lưng, quay đầu nói với một chỗ nào đó trong bóng tối: “Anh Sở tài thật.”
Sở Hiểu Hải dừng bước, hô hấp vẫn bình thường, “Cảm ơn.”
Tôn Phi Dương nói: “Chúng ta đợi một lát đi.”
Sở Hiểu Hải lấy đèn pin ra chiếu chung quanh.
Mắt Tôn Phi Dương lóe lên, lưng dựa sát vào tường, đứng đó nhìn đối phương một mình dò đường.
Sở Hiểu Hải nhìn thấy trước mặt có cửa ra vào bèn lấy chân đá thử, không ngờ cửa lại mở ra. Hắn lấy từ trong túi đeo ra bảy quả banh bóng bàn có đổ chì ném đi những hướng khác nhau, đến khi cả bảy quả đều dừng lại hẳn mà không xảy ra chuyện gì hắn mới cất bước vào trong. Vào trong gian mộ, hắn lại lấy máu chó đã pha thuốc chống đông ra phun khắp nơi.
Tôn Phi Dương bấy giờ mới bước vào, nương theo ánh đèn pin để nhìn rõ cảnh vật bên trong, sau đó lấy bật lửa châm lửa vào ba ngọn đèn dầu trên tường.
Cả gian mộ sáng bừng lên!
Lúc này hai người mới phát hiện bức tường đối diện cửa ra vào được dùng vàng ròng đúc thành. Chỉ là cả tấm vàng to như vậy không dễ gì tháo xuống vác theo được, có động lòng cũng vô ích.
Hai người ăn ý chia ra một trái một phải đi vòng khắp cả gian mộ, cuối cùng dừng lại bên quan tài bạch ngọc đặt ở giữa phòng. Quan tài bạch ngọc chất lượng thuộc hàng thượng đẳng, quanh lề còn khảm ngọc bích.
Tôn Phi Dương mang bao tay vào vuốt ve thành quan tài, gõ gõ mấy cái rồi lấy một sợi chỉ bạc chậm rãi luồn vào trong quan tài, một lúc lâu sau mới rút ra, thấy màu sắc không hề thay đổi mới đưa tay đẩy nắp quan tài ra.
Sở Hiểu Hải giơ súng lên, hòng súng nhắm đúng vào khe hở giữa nắp và thân quan tài.
Quan tài được mở ra quá nửa, ngoài dự đoán là không xảy ra chuyện gì.
Tôn Phi Dương mở nắp quan tài, bên trong trống rỗng, chỉ có một tòa bảo tháp Linh Lung bằng vàng khoảng hai mươi phân trơ trọi nằm đó. Tháp có bảy tầng, được khảm vô số châu báu, ngọc ngà, lấp la lấp lánh làm cả hai đều hoa cả mắt. Chưa nhắc tới giá trị của châu ngọc, chỉ mỗi thủ công đã đủ khiến cho thế hệ sau cảm thấy xấu hổ. Ngay cả những kẻ từng thấy đủ loại của báu như Tôn Phi Dương và Thẩm Hiểu Hải cũng khó tránh tim đập thình thịch.
Tôn Phi Dương hỏi: “Gán cho nó một cái giá xem.”
Sở Hiểu Hải ngẫm nghĩ, sau đó giơ lên hai ngón tay.
Tôn Phi Dương ha hả cười, “Tôi trả một nửa, anh có chịu đưa nó cho tôi không?”
Sở Hiểu Hải cười hỏi: “Một trăm triệu?”
Sắc mặt Tôn Phi Dương khẽ thay đổi.
Sở Hiểu Hải nói: “Tôi đi gọi mọi người.”
Tôn Phi Dương cười ha hả, đáp: “Được.”
Sở Hiểu Hải vừa xoay lưng đi, Tôn Phi Dương đã nhắm ngay súng vào ót hắn. Nào ngờ Sở Hiểu Hải lại xoay lại, mỉm cười nhìn chòng chọc vào hòng súng đen ngòm, hỏi: “Anh Tôn làm gì vậy?”
Tôn Phi Dương trả lời mà mặt không đổi sắc: “Sợ cương thi vào nên bảo vệ anh.” Mắt hắn liếc xuống, phát hiện bàn tay đặt sát hông của Sở Hiểu Hải cũng có cầm súng, hòng súng hướng lên chỉa vào ngay cổ họng mình.
Sở Hiểu Hải nói: “Anh Tôn đúng là suy nghĩ chu toàn.”
“Anh cũng nào có kém.” Tôn Phi Dương cũng đang cười, nụ cười tràn ngập sát khí. Trên đời này có một loại người có thể phản bội tất cả mọi người trong thiên hạ, lại không chấp nhận chuyện người khác phản bội họ, dù có là chính họ trở mặt trước cũng không được.
Sở Hiểu Hải nói: “Tôi thấy chỗ này rất an toàn, không cần dùng súng đâu. Tôi đếm tới ba, chúng ta cùng nhau bỏ súng xuống, có được không?”
Tôn Phi Dương cười và gật đầu, “Được chứ.”
“Một.”
“Hai.”
“Ba.”
Đoàng! Một tiếng súng, hai viên đạn.
Sở Hiểu Hải nằm ngửa trên mặt đất, hai chân co lại, dùng sức đẩy một cái, cơ thể mượn lực trượt ra tới cửa mộ rồi lăn một vòng, trước khi Tôn Phi Dương kịp bắn phát súng thứ hai đã bật dậy chạy vào đường mộ, lủi vào bóng tối che giấu hành tung.
Tôn Phi Dương một tay cầm súng, một tay sờ vào vết thương do đạn sượt qua trên cổ, trong mắt chỉ thấy sự lạnh lẽo và sắc bén.
Lúc trước nghe bà xã tán dương Sở Diệm và Sở Hiểu Hải, Tư Mã Thành Khẩn luôn cảm thấy kiêng dè và hiếu kỳ về hai người, nhất là tên Sở Diệm từng đơn thân độc mã xông vào ngôi mộ Vô Danh ở Sơn Tây mà người trong nghề vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, để rồi an toàn trở ra không chút sứt mẻ. Bản lĩnh và lòng can đảm này khiến Tư Mã Thành Khẩn phải phục sát đất. Xưa nay gã ghét nhất những kẻ lòng dạ gian xảo, rất không vừa mắt với loại thủ đoạn như Trương Phóng, Tôn Văn Hùng, còn người tài giỏi và kiệm lời như Sở Diệm gã lại rất thích, nhiều lần muốn bắt chuyện nhưng lại không biết bắt đầu thế nào.
Gã gãi đầu, thầm mắng bản thân sao lại y chóc như vợ mình hay bảo – Vô tâm chen lời dễ như chơi, có lòng tìm chuyện khó hơn lên trời. Gã xoắn xuýt nửa buổi mới nghĩ ra được một câu, “Ba nuôi cậu tại sao không tới vậy?”
Sở Diệm đáp: “Bệnh.”
Lời này là đang mắng mình hay mắng ba nuôi của cậu ta nhỉ?
Tiếc là để tránh cương thi phát giác, bọn họ không mở đèn nên khó lòng nhìn thấy sắc mặt của đối phương. Tư Mã Thành Khẩn lại nói: “Cậu bảo xem mấy tên cương thi đấy sao lại thông minh thế nhỉ? Vừa biết bắn lén, vừa biết chạy trốn, khác hẳn với loại anh từng gặp hồi đó. Ôi, anh nói này cậu em Sở, anh với cậu nói một câu thật lòng với nhau đi, thật ra lần này tới đây anh cứ có cảm giác bất an, cảm thấy lần này chúng ta rất có khả năng…”
Trước mặt hai người bỗng ập tới một luồng gió lạnh khẽ khàng như bông nhưng lại nhanh như chớp, không hề phát ra tiếng động.
Tư Mã Thành Khẩn cảnh giác, theo bản năng né qua.
Sở Diệm nheo mắt, tay phải đang đút trong túi quần nhanh chóng rút ra, chụp lấy bàn tay đang cầm dao đâm tới trước khi dao kịp đâm vào bụng dưới của mình.
Cổ tay của đối phương bị giữ chặt, hắn vờ như hoảng hốt la lên: “Anh?!”
Tư Mã Thành Khẩn nghe thấy tiếng hắn mới thở phào nhẹ nhõm, “Ra là Tiểu Sở à, cậu đi đứng sao chẳng có tí tiếng động gì cả!”
Sở Hiểu Hải cười khổ đáp: “Em sợ bị cương thi chú ý.”
Sở Diệm cười lạnh, năm ngón tay đang bắt lấy cổ tay Sở Hiểu Hải khẽ dùng chút lực.
Sở Hiểu Hải đau đớn la lối: “Anh! Anh nắm tay em đau quá!”
Trong bóng tối, tuy không nhìn thấy sự giằng co giữa hai người nhưng Tư Mã Thành Khẩn cũng cảm giác thấy có gì đó bất thường, gã bèn vội vàng bật đèn lên, “Sao? Hai cậu như vậy là sao?”
Sở Diệm hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thả tay Sở Hiểu Hải ra, hai người cứ đứng đó như không có gì xảy ra.
Tay phải của Sở Hiểu Hải giấu ra sau lưng, lặng lẽ cất dao găm vào rồi vẫy tay và nói: “Phi Dương bảo em tới báo mọi người một tiếng, phía trước có gian mộ.”
Tư Mã Thành Khẩn hỏi: “Vậy cậu ta đâu?”
“Trong gian mộ trước mặt, cứ đi thẳng tới cuối đường là tới.”
Sở Hiểu Hải vừa dứt lời, Tư Mã Thành Khẩn đã vội vã chạy về phía trước.
Vì đèn bị Tư Mã Thành Khẩn mang đi nên cái nhíu mày của Sở Diệm vừa thoáng hiện lên rồi lại chìm trong bóng tối.
Sở Hiểu Hải cười khẽ bảo: “Anh à, có phải anh muốn nhắc hắn để ý tên điên Tôn Phi Dương không? Ha ha, chuyện Tôn Phi Dương mắc chứng điên trên đường đi đào mộ Lưu Sa ở Chiết Giang chắc chưa có mấy ai được biết đâu nhỉ? Vợ chồng họ Tôn giấu khéo lắm, rất có thể cả Tôn Văn Hùng cũng không biết chuyện này, bằng không hắn ta chẳng bao giờ dẫn thằng cháu đấy tới.”
Sở Diệm lạnh lùng đáp: “Kẻ nổi điên là em.”
“Đúng vậy đó, em cũng gần gần như thế.” Nụ cười của Sở Hiểu Hải tắt ngúm, “Chỉ tiếc là anh vẫn linh hoạt như xưa.”
Sở Diệm nói: “Em nào có kém.”
“Chả phải đâm hụt đấy sao.” Sở Hiểu Hải ra vẻ vô cùng tiếc nuối.
Sở Diệm nói: “Ý anh là tốc độ đâm đầu vào chỗ chết của em càng ngày càng nhanh.”
Sở Hiểu Hải nói: “Có người còn muốn chết hơn em cơ, Tôn Phi Dương ban nãy muốn giết em.”
Sở Diệm nói: “Thay trời hành đạo, hắn làm việc thiện đó chứ.”
“Nhưng suýt nữa là bị em giết.”
“Bất hạnh thay cho trăm họ.”
“…” Sở Hiểu Hải toan nói gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng chân vội vã vang lên trong bóng tối của Tư Mã Thành Khẩn càng lúc càng gần, “Hai cậu Tiểu Sở, hai cậu còn ở đó không?”
Sở Hiểu Hải lên tiếng, “Em đang trách anh em đây này, tí nữa là ảnh bẻ gẫy tay em rồi.”
Tư Mã Thành Khẩn dừng lại cạnh họ nhưng vẫn giữ cự ly hai bước. Gã đàn ông thô kệch này suy cho cùng cũng biết để ý đôi chút, “Hai cậu đi trước đi, anh đi báo với vợ anh.”
Sở Hiểu Hải luôn miệng vâng dạ, đợi khi Tư Mã Thành Khẩn đi xa mới nói: “Người này cũng đâu phải ngốc lắm.”
Sở Diệm nói: “Người xem cả thế giới là kẻ ngốc mới chính là kẻ ngốc.”
Sở Hiểu Hải phá ra cười, “Người đó chẳng phải là anh sao?” Tiếng cười văng vẳng gói trọn bóng tối, vừa dữ tợn nhưng lại có vẻ cô đơn, “Mắt anh lúc nào chẳng đặt trên trán, ngoài chính bản thân anh còn để ai vào mắt nữa đâu? Đừng tưởng cứ làm bộ làm tịch trước mặt ba nuôi là người khác không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Làm anh em bao nhiêu năm, em biết quá rõ anh thật ra chẳng hề xem em là anh em, càng không xem ba nuôi như ba.”
Sở Diệm đáp lại đầy vẻ mỉa mai: “Em xem anh như anh em?”
“Em chỉ có gì học nấy mà thôi, anh không xem em như anh em thì tội gì em phải xem anh như anh em?”
“Thật ra…”
Quen biết Sở Diệm bấy lâu, đây là lần đầu Sở Hiểu Hải thấy Sở Diệm ngập ngừng khi nói chuyện nên chỉ tiếc hùi hụi vì không được nhìn thấy mặt anh trai lúc đó, hắn giục: “Thật ra làm sao?”
“Làm kẻ xấu thì đã sao, em không cần viện lắm cớ như vậy.”
“…” Sở Hiểu Hải nghiến răng nghiến lợi đáp: “Anh mới là kẻ xấu đấy!”
Sở Diệm nói: “Đúng, anh là kẻ xấu.”
Hắn thừa nhận quá mức dứt khoát làm Sở Hiểu Hải lấy làm ngạc nhiên.
Sở Diệm nói: “Không phải kẻ xấu làm sao lớn lên cùng em được.”
Sở Hiểu Hải: “…”
Dưới sự dẫn dắt của Tư Mã Thành Khẩn, mọi người vội vàng chạy tới, lúc đó Sở Diệm và Sở Hiểu Hải cũng vừa mới tới trước cửa mộ.
Trong gian mộ tĩnh lặng đến lạ, chỉ còn ánh đèn dầu lay lắt.
Tôn Văn Hùng sợ Tôn Phi Dương gặp chuyện không may bèn một mình bước vào trong, “Phi Dương?”
Trả lời gã là… không khí.
Tư Mã Thành Khẩn hỏi Sở Hiểu Hải: “Chẳng phải cậu bảo cậu ta ở trong này sao?”
Sở Hiểu Hải ra vẻ vô tội đáp: “Em và anh Tôn phát hiện trong quan tài có một tòa tháp Linh Lung bằng vàng. Anh Tôn ở lại canh chừng, còn em đi gọi mọi người.” Cùng một câu nhưng nếu dùng cách diễn đạt khác nhau sẽ mang lại những hiệu quả khác nhau.
Ví dụ như câu nói đó của hắn, nếu người vô tâm nghe thì chẳng thấy gì nhưng nếu đã lưu tâm thì lời lọt vào tai lại mang đến cảm giác khác – Tôn Phi Dương tại sao phải ở lại canh chừng? Có phải vì tòa tháp ấy quá đáng giá làm hắn nổi lên lòng tham muốn độc chiếm?
Không chỉ bọn họ mà ngay cả Tôn Văn Hùng cũng sinh lòng nghi ngờ. Không phải nghi ngờ Tôn Phi Dương muốn độc chiếm bảo tháp mà là nghi ngờ bệnh điên của hắn có phải đã tái phát rồi không? Hiện tại có phải đang núp ở chỗ nào đó chờ đánh lén hay không?
Trong bụng gã bực dọc chửi thề, con mẹ nó! Chuyện quỷ quái gì thế này, ngoài có cương thi rình như hổ đói, trong thì hục hặc ngờ vực lẫn nhau chưa kể, giờ gã còn phải đề phòng thằng cháu nhà mình đánh lén, ức thật.
“Mọi người tới rồi.” Tôn Phi Dương đột nhiên xuất hiện trước cửa mộ.
Tôn Văn Hùng lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt hỏi: “Đi đâu đấy? Chả phải bảo con ở lại canh chừng đàng hoàng hay sao?”
Tầm mắt Tôn Phi Dương quét quanh một vòng là hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hắn cười đáp: “Mắc tiểu nên tìm chỗ giải quyết ạ.”
Tôn Văn Hùng dở khóc dở cười, “Thứ bảo con canh chừng đâu?”
Tôn Phi Dương hất cằm về phía quan tài, “Ở trong đó ạ.”
Sở Hiểu Hải và Tư Mã Thành Khẩn mở nắp quan tài ra xem, tòa tháp Linh Lung quả nhiên vẫn nằm yên bên trong quan tài.
Tư Mã Thành Khẩn đặt tháp vào lòng bàn tay ngắm nghía, khen ngợi không tiếc lời.
Tòa tháp tinh xảo nhường này đương nhiên không hề có bất cứ tỳ vết gì.
Mắt Tôn Văn Hùng và Trương Phóng bắt đầu sáng rực, nhanh chóng nhìn sang đối phương. Nhà họ Sở chỉ có hai tên oắt con, bà Tư Mã tuy thông minh nhưng vẫn là phận đàn bà, tại nơi này, kẻ họ e dè nhất chẳng ai khác ngoài đối phương.
Hai bên không hề rời mắt khỏi nhau, dần dà bắt đầu thấy khá lúng túng, khó xử.
“Cụ Trương, anh xem,” Tôn Văn Hùng đành mở miệng trước, “thứ này nên thu xếp thế nào đây?”
Thu xếp?
Từ này làm tất cả mọi người đều thấy buồn cười. Nếu thật sự cần thu xếp thì người ở đây ai lại chẳng tình nguyện xung phong “thu xếp”.
Trương Phóng không thể cười, lão còn phải tỏ vẻ “Đúng vậy, chuyện này quả thật rất khó thu xếp.”, lão nói: “Thôi thì mời chú Tôn đưa ra ý kiến.” Lão nhún vai đùn đẩy trách nhiệm.
Tôn Văn Hùng trầm ngâm: “Lăng mộ này rất rộng lớn, đây mới chỉ là tầng một, bên trong không chừng còn cất giấu những thứ khác. Tôi thấy hay là thế này, tòa tháp chi bằng cứ để lại đây trước đi.”
Câu này của gã làm tất cả, bao gồm Trương Phóng, đều ngẩn ra.
Để lại ở đây? Thế chẳng phải ai cũng lấy được sao?
Mỗi người đều có mang túi xách, mà túi của ai cũng chứa được tòa tháp này.
Tôn Văn Hùng nói: “Kiến Nghiệp bị thương, nên ở lại đây dưỡng thương. A Quân ở lại chăm sóc, sẵn tiện trông nom tòa tháp. Chúng ta tiếp tục đi về phía trước xem thế nào. Cụ Trương, anh thấy như vậy được không?”
Được được được… Được cái đầu mi!
Trương Phóng trong bụng rủa thầm tơi bời hoa lá, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hiền hòa mà nói: “Kiến Nghiệp trông tháp là được rồi. Vết thương nhỏ ấy mà, tỉnh lại là hết chuyện.” Để cả Trương Quân lẫn Trương Kiến Nghiệp ở lại chẳng khác nào chặt đứt hai cánh tay trái, phải của lão, dù là Như Lai Phật Tổ cũng phải chừa lại một tay để làm Ngũ Chỉ Sơn chứ.
Tôn Văn Hùng nhìn về phía Trương Kiến Nghiệp, “Vậy à?”
Trùng hợp là lúc đó Trương Kiến Nghiệp vừa mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Trương Phóng thở phào, thằng nhóc con này lúc quan trọng xem như cũng có góp chút sức.
Trương Kiến Nghiệp tỉnh dậy, cổ vẫn còn đau nhưng đau một lát cũng dần quen, hắn nghiến răng nghiến lợi, mặt mày méo xệch ngồi cạnh Trương Quân như một cô con dâu ngoan hiền.
Trương Quân đưa nước cho hắn uống, hắn ủ rũ lắc đầu.
Tư Mã Thành Khẩn thăm dò cả gian mộ một lần nữa, không phát hiện thêm được thứ gì thì bắt đầu đứng ngồi không yên, gã bèn giục: “Chúng ta đến chỗ khác xem thế nào đi? Sắp tới giờ nghỉ ngơi rồi.” Bị bà Tư Mã cấu véo vài lần, gã đã biết điều mà đổi “đi ngủ” thành “nghỉ ngơi”.
“Kiến Nghiệp, cháu ở đây trông tháp.” Trương Phóng chỉ vào quan tài.
Thấy Trương Kiến Nghiệp mặt mày ngơ ngác, Trương Quân bèn lấy tháp trong quan tài ra cho hắn xem.
Hai mắt Trương Kiến Nghiệp sáng lên, cảm thấy vết thương hình như cũng bớt đau đi nhiều.
Trương Phóng gằn từng chữ một: “Tháp để ở đây, đợi bọn bác về hẵng tính.”
Trương Kiến Nghiệp đau thì đau đấy nhưng đầu óc vẫn còn hoạt động, ngầm hiểu Trương Phóng đang ngụ ý những người khác có thể trở về cướp, dặn mình phải trông nom cho cẩn thận. Hắn nhỏ tiếng vâng dạ.
Trương Quân nhét súng vào tay Trương Kiến Nghiệp.
Trương Kiến Nghiệp mỉm cười cảm ơn.
“Được rồi, chúng ta đi nào.” Tôn Văn Hùng lấy bản đồ ra dẫn đường, những người khác nối đuôi theo sau.
Đợi mọi người đi hết, Trương Kiến Nghiệp bấy giờ mới rên lên đau đớn. Hắn mở băng ra, lấy vải bông thấm chút nước suối chùi lên vết thương, nước lạnh làm vết thương dịu đi nhất thời nhưng sau đó lại càng đau hơn.
Hắn ngồi đó chịu đựng, đau đến chảy cả nước mắt, lại còn không có ai nói chuyện để chuyển hướng tập trung, cuối cùng nước mắt hắn ào ạt tuôn rơi, làm mờ cảm tầm nhìn. Một lúc sau, ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, lúc có người đến ngay trước mặt mới kịp phản ứng.
“Cậu?” Trương Kiến Nghiệp toan giơ súng lên.
Đối phương ra tay nhanh như chớp, dùng ngón trỏ tay phải chèn vào cò súng không để cho súng cóp cò, tay trái mượn thế xoay hẳn súng lại chĩa vào ngay đầu Trương Kiến Nghiệp.
Trương Kiến Nghiệp đổ mồ hôi lạnh cả người, run giọng hỏi: “Tại sao chứ?” Hắn mở to hai mắt, gương mặt của đối phương phản chiếu trong con ngươi hắn nom hết sức dữ tợn và hung ác.
“Vì tao thích làm thế.” Tôn Phi Dương bóp cò.
“A!” Trương Kiến Nghiệp tuyệt vọng rụt vai lại, chờ đợi sự xuất hiện của thần chết.
Thế nhưng những tia máu lại không bắn ra từ não hắn như trong tưởng tượng.
Tôn Phi Dương ngờ vực mở băng đạn ra xem, nào ngờ lại phát hiện là rỗng. Hắn sửng sốt, sau đó phá ra cười, nhìn Trương Kiến Nghiệp bằng ánh mắt đồng tình, “Làm sao bây giờ? Mày đã định trước là phải chết rồi này.”
Trương Kiến Nghiệp sớm đã hồn vía lên mây, đối phương nói gì cũng không nghe rõ mà chỉ dán lưng vào tường, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôn Phi Dương ném lại súng cho hắn, “Tao không muốn giết mày nữa.”
Trương Kiến Nghiệp ngây ngẩn nhìn cây súng rồi lại ngước lên nhìn hắn.
“Có người đã đặt hàng trước, tao không tiện giành mối.” Tôn Phi Dương vuốt đầu Trương Kiến Nghiệp cứ như đang vuốt đầu một con chó hoang không có nhà để về.
Trương Kiến Nghiệp sởn gai ốc, tri giác toàn thân dồn hết lên đỉnh đầu, ngay cả vết thương nơi cổ cũng mất đi cảm giác.
Tôn Phi Dương hớn hở bỏ đi.
Ban đầu Trương Kiến Nghiệp còn sợ hắn dùng chiêu Hồi Mã Thương nên đợi bóng hắn khuất hẳn, Trương Kiến Nghiệp mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hắn cầm súng lên, mở băng đạn ra, sau đó… Hắn đờ ra.
Lời của Tôn Phi Dương từ từ tua lại trong não hắn.
Một nỗi sợ hãi không tên gặm nhắm ruột gan của hắn, mồ hôi lạnh vừa khô lại tuôn ra ào ạt, chút ý chí còn sót lại trong đầu hắn không ngừng đặt ra vô vàn câu hỏi.
Tại sao trong băng đạn lại không có đạn?
Súng là do Trương Quân giao cho hắn, tên đó cố ý hay vô tình?
Nếu mình chết rồi thì có lợi gì cho Trương Quân?
Bác hai có biết không?
Hắn ngẩn ngơ suy nghĩ một chốc, lúc ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy một bóng người đi tới trước mặt.
Trương Kiến Nghiệp chớp mắt, vừa nở nụ cười thì nhìn lại thấy súng của đối phương đang dí sát vào trán của mình. Hắn mở mồm muốn thét lên nhưng sức lực chẳng biết đã biến đâu mất sạch.
Súng có trang bị thiết bị hãm thanh, một viên đạn bắn ra, Trương Kiến Nghiệp ngã gục xuống đất, toàn bộ quá trình không hề có lấy một động tác thừa thãi.
Giết người xong, kẻ nọ ung dung mở nắp quan tài lấy tháp Linh Lung nhét váo túi xách rồi xoay lưng bỏ đi. Ra tới cửa, bỗng nhiên chẳng hiểu ma xui quỷ kiến thế nào mà hắn lại quay lại nhìn vào góc chết của gian mộ, nào ngờ phát hiện trong bóng tối ngồi sẵn một người mặc áo đen bó, dáng vẻ thoải mái, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập chế giễu.
Bị “hắn” nhìn thấy rồi sao?
Kẻ giết người lại muốn giết người.
Người ngồi trong góc tường nở nụ cười lạnh lùng như đang xem thường kẻ nọ.
Bốn mắt nhìn nhau, giằng co kịch liệt.
Kẻ giết người thoáng do dự, cuối cùng không ra tay mà chỉ nhanh chóng hoà mình vào bóng tối.
Người ngồi trong góc tường quay sang nhìn thi thể của Trương Kiến Nghiệp, xách túi chuẩn bị đứng dậy thì chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Tiếng bước chân này khác hẳn với tất cả những người đi cùng hắn. Tiếng bước chân rất khẽ nhưng lại không giống do huấn luyện mà thành.
Người đó không mang giày.
Người đó tóc bạc trắng, khoác chiếc áo choàng màu đỏ, vai, đầu gối, ngực, lưng đều để hở. Cảnh này vốn phải mang sắc thái diễm lệ nhưng do quần áo quá cũ làm người đó trông ba phần nhếch nhác, bảy phần hoạt kê, lại do dáng vẻ vô cùng xinh đẹp nên cứu vãn được bảy phần. Người đó có làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt hạnh lấp lánh có hồn, cảm xúc trong ấy vừa có ngây thơ, vừa có đơn thuần, vừa có trầm lắng lại pha thêm chút cô đơn, và còn một thứ cảm xúc mà người ngồi trong góc tường không thể nhận ra.
Cứ như thờ ơ với ai đó, lại giống như bị ai đó thờ ơ – Một thứ cảm xúc bị đóng băng đã lâu.
Người đó để chân trần đi tới gần thi thể Trương Kiến Nghiệp và thử dò hơi thở. Những động tác này người trong góc phòng còn có thể hiểu được nhưng hành động tiếp theo của người đó làm hắn bắt đầu thấy ù ù cạc cạc.
Người đó bắt đầu cởi quần áo của Trương Kiến Nghiệp ra.
Trương Kiến Nghiệp chắc chắn không thể ngờ mình chỉ mặc có bộ quần áo bình dân như vậy mà khi chết đi còn bị lột sạch, phải khỏa thân mà xuống suối vàng.
Thanh niên tóc trắng cởi xong quần áo của Trương Kiến Nghiệp thì bắt đầu ướm thử lên người mình, sâu trong đôi mắt thoáng hiện lên niềm vui nho nhỏ, sau đó cởi áo choàng của mình ra, học theo cách Trương Kiến Nghiệp mặc từng cái quần, cái áo vào. Người đó có vẻ không biết mặc quần áo cho lắm, một chiếc áo thun đơn giản và một chiếc quần jeans loại thường mà mặc hết những năm, sáu phút.
Quần áo của Trương Kiến Nghiệp người đó mặc vào có vẻ hơi rộng. Cổ áo thun bị lệch một bên, để hở hẳn một bên vai. Quần jeans là loại quần bó, Trương Kiến Nghiệp mặc vào có thể thấy rõ đường cong của chân, còn người đó mặc vào thì chỉ thấy được hình cái quần.
Thanh niên tóc trắng xem xét giày của Trương Kiến Nghiệp rồi nhịn không được mà cởi ra mang vào chân mình luôn.
Người đó có vẻ đã đánh giá khả năng thích nghi của mình hơi cao, giày mang xong mới phát hiện không biết phải đi lại thế nào, hai chân cứ chôn chặt xuống đất mà đạp đạp, cả người xiêu vẹo mãi không đứng vững được nên đành ngồi bệt xuống đất. Ngồi còn chưa vững, người đó đã bị người áo đen trong góc phòng nhào ra đè xuống.
“Không được nhúc nhích.”
Tiếng cảnh cáo trầm thấp vang lên, thanh niên tóc trắng cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên cổ đã có thêm một con dao găm, lưỡi dao sáng loáng, giữa lưỡi dao có những chỗ lồi lõm trông như con rết. Người đó ngước lên, nhìn thẳng vào gương mặt đang áp sát mặt của mình, ngờ vực hỏi: “Ngươi là ai?”
“Bây giờ câu này phải là câu hỏi của tôi, cậu là ai?” Bàn tay cầm dao găm của người áo đen khẽ ấn xuống, nhưng ngay sau đó lại phát hiện trên cổ thanh niên tóc trắng hiện lên một lớp vảy bạc ánh xanh chắn không do dao đâm xuống.
“Ta là Thanh Phong.” Trong lúc đối phương đang giật mình, tay phải vốn đang buông thõng của thanh niên tóc trắng lặng lẽ giữ chặt dao găm, sau đó nghiêng người đẩy mạnh một cái, vị trí của hai bên lập tức đảo ngược!
“Ngươi… Ủa?” Thanh Phong nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặt mày đẹp như tranh vẽ nọ, phút chốc cảm xúc thân quen bỗng đâu ập tới, để rồi một cái tên từ trong góc khuất nào đó thật sâu, thật bí mật trong linh hồn chộn rộn muốn phá hết mọi gông xiềng mà bật ra!
Vậy mà đối phương chỉ bình tĩnh nhìn nó, miệng nhóp nhép nhai kẹo cao su.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
21 chương
43 chương