Sổ tay sủng thê của võ tướng
Chương 23 : chương 19
Lương thị không lập tức thông báo kết quả cuộc tỷ thí hoa nghệ cho mấy vị cô nương Ly gia. Đợi đến khi Hướng ma ma mang theo người đem bốn bình hoa lấy về, Lương thị đã cho người bày mấy bàn tiệc ở trong sân viện, mời mấy vị cô nương Ly gia cùng dùng cơm trưa.
Thời điểm Lương thị đi vào trong sân, người khác không chú ý nhưng Ly Nam Khê lại là phát hiện trang sức của Lương thị đã được thay đổi. Đôi khuyên tai lúc trước bà ta đeo đã biến mất không thấy bóng dáng, khuyên tai hiện tại đã được đổi thành một đôi phỉ thúy lưu kim.
Ly Nam Khê làm như không biết, hướng Lương thị hành lễ như thường, làm xong mọi lễ nghi cần thiết thì bắt đầu cùng chúng tỷ muội dùng bữa.
Một bữa cơm ăn đến vô vị, không khí nặng nề vô cùng.
Các cô nương là vì muốn bảo trì hình tượng cùng dáng vẻ tao nhã cho nên tư thế gắp luôn thong thả ung dung, từ đầu bữa ăn cho đến khi kết thúc đều không nói một chữ, cũng không dám di chyuển đũa quá nhiều.
Riêng Ly Nam Khê thì bởi vì hôm nay phát sinh nhiều chuyện liên tiếp làm tâm tình của nàng rất phiền muộn, hoàn toàn không có cảm giác muốn ăn.
Nhưng may mắn là thức ăn có vài món là món ăn Giang Nam. Nếu không, chỉ sợ nàng ngay cả đũa cũng không muốn động chứ đừng nói là ăn.
Thời điểm mấy vị cô nương chuẩn bị rời đi, Lương thị có vẻ như không thiên vị cô nương nào, đều tặng cho mỗi người một cái vòng tay vàng ròng. Nhưng nếu như nhìn kỹ thì mấy cái vòng tay này đều có chút không giống nhau.
Tỷ như cái của Lục cô nương là vòng tay giảo ti, phân lượng nhẹ nhất; mà cái của Ngũ cô nương lại được khảm một viên hồng bảo thạch, nhìn qua tương đối quý trọng.
Tứ cô nương thấy vậy thì có chút ảm đạm, chỉ là rất nhanh liền khôi phục như thường, nói chuyện đùa giỡn với Ly Nam Khê.
Sắc mặt của Lục cô nương lại cực kỳ tái nhợt, lẳng lặng đi bên cạnh mấy người tỷ muội, không nói một lời.
Biểu hiện của Ngũ cô nương lại là vui mừng khôn xiết. Mặc dù tính tình thường ngày của nàng ta trầm tĩnh, lúc này cũng nhịn không được nói đi nói lại nhiều lần, cảm thán nói: “Trọng đại phu nhân thật sự là người bình dị gần gũi, vừa hiền lành lại từ ái.”
Một lần hai lần liền thôi đi, nói lui nói tới hơn mười như vậy thì ai cũng không chịu đựng được.
Ly Nam Khê cùng Tứ cô nương nghiêng đầu nói chuyện với nhau, chỉ có Lục cô nương đơn độc một mình, tất nhiên là không chịu nổi hỏa khí trong lòng, hừ lạnh một tiếng nói cùng Ngũ cô nương: “Ai cũng biết là ngươi có đồ tốt, tội gì cứ phải đi khoe khoang? Làm như chưa từng thấy qua thứ tốt như vậy hay sao, đúng là tầm nhìn hạn hẹp.”
Lúc này bốn người đang đi ra phía cổng chính, cách đó không xa còn có nha hoàn Quốc công phủ dẫn đường, cho nên Lục cô nương cũng không dám nói quá lớn làm người khác chú ý, thanh âm chỉ đủ để cho các nàng tỷ muội mấy người có thể nghe được.
Ngũ cô nương nghe vậy thì ủy khuất đỏ hốc mắt, nước mắt lập tức rơi xuống, “Lục muội muội, muội đây là có ý gì chứ? Ta biết mọi thứ của ta đều không bằng muội, nhưng cũng không thể vì vòng tay của ta quý giá hơn so với muội mà cứ như vậy xem thường ta.”
Âm lượng của nàng ta lúc nói những lời này không chút kiêng dè, chung quanh rất nhiều người đều nghe thấy được. Ngay cả mấy bà tử đang quét dọn lá rụng ở bên kia hành lang cũng ngẩng đầu về phía bên này nghe ngóng.
Mặt Lục cô nương lúc đỏ lúc trắng, vừa xấu hổ vừa buồn bực, trong thâm tâm thật muốn bỏ chạy, nhưng lại cố chấp không muốn để Ngũ cô nương chiếm thượng phong một cách đơn giản như vậy, liền nở một nụ cười, lớn tiếng nói cùng Ngũ cô nương:
“Ta cũng chỉ là nói cái vòng tay Trọng bá mẫu đưa cho tỷ tỷ thật sự rất đẹp thôi, tỷ tỷ lại nghĩ đi đâu chứ? Chẳng lẽ ta chỉ nói hai câu như vậy, tỷ tỷ liền cho rằng ta đây là muốn chiếm đoạt vòng tay của tỷ hay sao? Đây chính là quá oan uổng ta a.”
Ngũ cô nương vội vàng muốn giải thích. Lục cô nương lại không đợi nàng mở miệng, thân mình uốn éo, chạy đến đằng trước kéo kéo cánh tay Ly Nam Khê.
Ly Nam Khê vóc người nhỏ nhắn mà Lục cô nương thì lại rất cao, cứ lôi kéo như vậy làm cánh tay Ly Nam Khê treo nửa ở không trung, rất khó chịu.
Tứ cô nương muốn giúp muội muội rút cánh tay ra, thì nghe Lục cô nương thấp giọng nói: “Nếu ta nói vừa rồi, hoa của ngươi là do nàng phá hư, ngươi có tin không?” Nói rồi hất hất cằm về phía Ngũ cô nương.
Tay Tứ cô nương dừng lại một chút, rồi vẫn kiên định rút cánh tay của Ly Nam Khê từ trong lòng ngực Lục cô nương ra, nhàn nhạt nói: “Tin thì thế nào mà không tin thì thế nào, dù sao sự thật đã như thế, bây giờ nhắc lại còn có tác dụng gì?”
Lục cô nương có chút không cam lòng, không ngừng thúc đẩy: “Nếu nàng đã có bản lĩnh như vậy, chi bằng chúng ta liên thủ, trước đem nàng kéo xuống. Rồi ngươi với ta lại phân cao thấp sau.” Nói xong liền muốn kéo cánh tay Tứ cô nương.
Ly Nam Khê bỗng nhiên bị kẹp vào giữa ở Tứ cô nương cùng Lục cô nương, nghe vậy liền nói với Lục cô nương: “Tỷ tỷ là người có quy củ, xưa nay đối với mấy tỷ muội đều nhân ái, cùng là tỷ muội với nhau, cần gì phải tranh đoạt cao thấp?”
Nói xong, nàng nắm chặt tay Tứ cô nương, nửa điểm cũng nhượng bộ, hai tỷ muội cùng dắt tay nhau đi trước.
Lục cô nương tuy bị hai tỷ muội các nàng cự tuyệt, nhưng lại không tức giận, chỉ vì tính tình của Tứ phòng xưa nay đều như vậy, nàng sớm thành thói quen.
Chán ghét quay đầu lại liếc Ngũ cô nương một cái, Lục cô nương gắt gao đi theo bên cạnh tỷ muội Ly Nam Khê, tình nguyện nói chuyện cùng hai người Tứ phòng nàng chán ghét chứ không muốn ở cùng một chỗ với Ngũ cô nương.
.
Sau khi mấy vị cô nương về đến Ly phủ, tất cả đều mệt mỏi đến không chịu nổi. Chẳng qua là về đến nhà thì phải đi thỉnh an Lão phu nhân trước, vậy nên cho dù có mệt đến mấy cũng phải gắng gượng đi Hải Đường Uyển.
Nghiêm túc mà nói thì từ sáng sớm đến nay, tuy các nàng chưa từng phải làm chuyện gì lao khổ, nhưng lời nói cùng cử chỉ đều phải thận trọng từng li từng tí, không dám làm ra dù chỉ nửa điểm sai lầm. Vậy nên, cả ngày nay cho dù là trò chuyện hay ăn cơm, cũng đều làm cho các nàng cảm thấy mệt mỏi.
Chỉ có tinh thần của Ly Nam Khê là tạm được.
Nàng thấy Tứ cô nương có chút uể oải, tinh thần sa sút, đi đường cũng không có bao nhiêu sức lực, liền suy nghĩ biện pháp chọc cho Tứ cô nương cười. Nói đến những chuyện thú vị khi hai người còn nhỏ, hay khi hai người đi du ngoạn khắp Giang Nam.
Nói một hồi, tinh thần Tứ cô nương cũng tớt hơn rất nhiều, cười nói: “Muội tới bất cứ nơi nào, cũng đều có thể bình chân như vại.”
Lúc trước ở Quốc công phủ, tất cả các nàng đều giống như lâm đại địch, duy chỉ có Tây Tây là hành xử như thể mọi thứ đều bình thường.
Ly Nam Khê liền nói: “Không sở cầu, tự nhiên sẽ không sợ hãi.”
Hai người đang nói chuyện thì thấy Cố ma ma đang đi về hướng các nàng.
Hạnh Mai vốn đang theo bên cạnh Ly Nam Khê, nhìn thấy Cố ma ma đến thì thi lễ một cái, rồi đi ở phía sau Cố ma ma.
Cố ma ma cùng Ngũ cô nương và Lục cô nương nói mấy câu xong, liền hành lễ cùng hai chị em Ly Nam Khê, rồi cùng nhau đi về phía Hải Đường Uyển.
Ngũ cô nương cùng Lục cô nương hiện tại nhìn nhau không vừa mắt, tự nhiên đi cách nhau rất xa. Nhưng khổ nỗi là các nàng ai cũng không chịu nhường ai, bước đi vội vàng, đi trước tỷ muội Ly Nam Khê cả một đoạn đường dài.
Ly Nam Khê nắm chắc rằng hai vị đường tỷ đang đi phía trước không nghe được âm thanh nói chuyện bên này, liền hỏi Cố ma ma chuyện về cái tráp kia.
Cố ma ma sớm đã được Lão phu nhân dặn dò, nói: “Lão phu nhân nghĩ các cô nương đều làm nữ hồng đưa cho Trọng Đại phu nhân, ngược lại nếu Thất cô nương không có, chính là thất lễ rồi. Nên Lão phu nhân mới để Hạnh Mai mang cái tráp kia theo.”
Tuy rằng vào thời điểm đó, chuyện này cũng không tính là có gì quá nghiêm trọng. Cố ma ma lấy lý do như vậy, tuy rằng hơi miễn cưỡng nhưng cũng chấp nhận được.
Ly Nam Khê cũng không nói thêm gì về việc này nữa, ngược lại nói với Cố ma ma: “Còn nhờ ma ma bẩm báo một tiếng với tổ mẫu. Lát nữa ta có lời muốn nói cùng tổ mẫu, muốn quấy rầy một lát.”
Cố ma ma thấy Ly Nam Khê vì có Tứ cô nương ở đây nên không tiện nói rõ đầu đuôi, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói là sẽ đem lời chuyển cho Lão phu nhân, liền cáo tội một tiếng, bước nhanh về Hải Đường Uyển.
Hạnh Mai hiểu rõ, nhìn thoáng qua Ly Nam Khê liền theo Cố ma ma đi trước.
Tứ cô nương hỏi Ly Nam Khê có chuyện gì. Ly Nam Khê trả lời có chút mập mờ: “Ta chỉ hỏi mấy câu về chuyện cái tráp kia.”
Tuy rằng vừa rồi Cố ma ma đã trả lời, nhưng không rõ ràng lắm, cẩn thận hỏi một chút cũng tốt. Tứ cô nương nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa.
Mấy vị phu nhân tới trước đang ở Hải Đường Uyển bồi Lão phu nhân nói chuyện. Nghe báo là các vị cô nương cũng tới rồi, nhưng các bà cũng không thể lập tức bỏ mặc Lão phu nhân mà đi ra ngoài xem nữ nhi, chỉ đành phải bồi Lão phu nhân nói chuyện câu được câu không, an tĩnh chờ mấy vị cô nương đến.
Các cô nương theo thứ tự tiến vào. Chỉ riêng sắc mặt Ngũ cô nương là trông có chút vui mừng, nét mặt của Lục cô nương thì lại tức giận bất bình. Còn Tứ cô nương tuy đang cười, nhưng nụ cười cũng ảm đảm hơn mọi ngày.
Mọi người xem ở trong mắt, trong lòng đã có đáp án. Thời điểm rời đi, Đại phu nhân khó có khi được ngẩng đầu ưỡn ngực. Nhị phu nhân Trịnh thị thì không thoải mái, thường xuyên liếc mắt nhìn Lục cô nương, thực hiển nhiên là không vừa lòng.
Tam phu nhân cùng Trang thị còn tạm được. Tứ cô nương nếu vào được trong mắt người Quốc công phủ, kia liền rất tốt. Nhưng cho dù mọi chuyện không diễn ra như vậy cung không sao, sau này lại từ từ chọn cho nàng một nhà môn đăng hộ đối để kết thân là được rồi.
Bởi vì Ly Lão phu nhân lưu lại một mình Ly Nam Khê để nói chuyện, Trang thị dặn dò nàng vài câu xong liền cùng Tứ cô nương tâm tình không tốt lắm rời đi trước.
Đợi đến khi trong phòng không có người nào khác, Ly Lão phu nhân liền hỏi Ly Nam Khê chuyện đôi khuyên tai.
Vừa rồi thời điểm các cô nương vừa mới trở về, nhân lúc thay quần áo bà liền kêu Hạnh Mai đi qua hầu hạ, thuận tiện hỏi sự tình xảy ra hôm nay. Hạnh Mai bẩm báo toàn bộ, cũng đem chuyện Ly Nam Khê mượn lời nói dối của nàng, nói cho Lão phu nhân nghe.
Lúc ấy Cố ma ma đang ở đó nên lúc Ly Lão phu nhân giữ Ly Nam Khê ở lại, cũng không lệnh cho Cố ma ma lui xuống.
Ly Nam Khê biết chuyện này không phải một người là nàng có thể ứng phó được, dù sao thì nàng không quen thuộc tình hình trong kinh, càng không quen thuộc người trong Quốc công phủ. Là ai giúp nàng, dụng ý ở đâu, nàng hoàn toàn không có manh mối.
Nghe tổ mẫu đề cập đến chuyện này, Ly Nam Khê liền đem sự tình từ đầu tới cuối nói hết cho Lão phu nhân nghe. Không những vậy, nàng còn đem những chuyện nàng quan sát được bao gồm đôi khuyên tai của mình và Lục cô nương, hay cả thần sắc biến hóa của Lương thị.
Lão phu nhân lẳng lặng nghe. Lúc bắt đầu, khuôn mặt bà vẫn còn mang cười, sau đó dần dần ngưng trọng. Rồi tới cuối cùng, nói Ly Nam Khê mang đôi khuyên tai dương chi bạch ngọc đến để bà nhìn kỹ một lát.
Lão phu nhân rũ mi mắt, bắt đầu nhẹ nhàng khảy khảy chuỗi dây bồ đề trong tay.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
174 chương
62 chương
131 chương
501 chương