Trong mỗi cuốn tiểu thuyết thiếu niên lãng mạn đều sẽ có một vài tình tiết như thế, thanh xuân và vườn trường, nơi mà nữ chính sẽ gặp gỡ và làm quen với các mối quan hệ mới, các nhân vật mới. Hiển nhiên, một câu chuyện yêu đương lãng mạn giữa thái tử và cô bé lọ lem “may mắn” được nhận vào trong học viện luôn là một trong những câu chuyện thông thường nhất. hay một vài trùm ẩn thế lực bóng tối sẽ nhăm nhe tấn công rồi tạo ra vài câu chuyện khủng bố trường học thú vị… Bởi vậy, trong một thế giới được tạo nên từ tiểu thuyết, học viện ma thuật này kia là một nơi chẳng hề đơn giản chút nào. “nhưng mà ở bên ngoài thì trông rất bình thường nhỉ…” Tạ tiểu thiến ngồi bên trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài, có học sinh quý tộc đi xe ngựa tới trường học giống nàng, cũng có những học sinh thường dân đi bộ ở trên đường dành cho người đi bộ. “tiểu thiến, ngày đầu tiên đến trường mà nói gì kỳ lạ vậy hả? nhìn xem alice đi. Tạ khải phong ngồi ở đối diện lẩm bẩm nhìn nàng. Tạ tiểu thiến năm nay đã 15 tuổi, cơ thể của nàng đã cao hơn khá khá theo từng năm, bây giờ nàng đã sắp đạt được chiều cao như kiếp trước của nàng, khuôn mặt cũng đã trở nên sắc sảo với đôi mắt hẹp dài. Nhưng điều khiến cho nàng hoàn toàn không hài lòng với chiều cao của bản thân chính là cái tên to xác ngồi bên cạnh – alice! Alice này không biết là thừa hưởng đám gene hoàn mỹ này từ ai, chiều cao mà chỉ mới 15 tuổi đã sắp 1 mét 75, tạ tiểu thiến ở bên cạnh anh ta trông chỉ như một đứa bé gái chưa phát triển cạnh một người đàn ông trưởng thành ấy. Tạ gia có gene phát triển về chiều cao rất vượt trội, cả 3 người đàn ông trong nhà đều xấp xỉ hoặc hơn 1 mét 90. tạ tiểu thiến luôn nhìn chằm chằm vào đó và tin tưởng về một tương lai tươi sáng rằng nàng cũng sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp cao ráo vượt trội… Cho đến khi nàng nhận ra là nàng giống hệt natalya về dung mạo lẫn… chiều cao. Natalya chỉ cao chưa tới 1 mét 6! “ha ha…” Mỗi lần nghĩ tới chiều cao của bản thân và alice, tạ tiểu thiến chỉ có thể phát ra một tiếng cười khan khô khốc lạnh lẽo. Bởi vì chiều cao bé xíu nên tạ tiểu thiến luôn cảm giác bản thân chẳng có tý uy hiếp nà. theo như trong miệng của tạ khải phong thì nàng có làm mặt hung dữ hay vô cảm lạnh lẽo thế nào, trông nàng cũng chỉ giống một con vật nhỏ vô hại đang giận dỗi. “nhưng mà em sẽ là một vật nhỏ biết cắn người…” Tạ khải phong phun ra những lời nói đáng đánh đòn đó với vẻ mặt vô cùng đáng ghét. “thật là…” Ashe cũng bật cười trước khuôn mặt khổ sở của cô chủ. Bên trong xe ngựa hiện tại có ashe, alice và tạ tiểu thiến là 3 học sinh sẽ nhập học vào trường học viện ma thuật đế quốc kingstha, dưới danh nghĩa người bảo hộ là tạ khải phong. vốn dĩ tạ khải quang sẽ là người bảo hộ của cả 3, nhưng ông lẫn tạ khải thần đều đang ở tận biên cảnh để tuần tra động tĩnh của ma tộc. Khi tạ tiểu thiến tới tuổi nhập học học viện, tạ gia không chỉ sắp xếp cho mỗi nàng nhập học học viện, theo lời của sebastian thì alice lẫn ashe đều cần phải đi học. Cho dù sebastian không nói thì tạ tiểu thiến cũng đã có ý định sắp xếp chuyện này, nàng hiện tại đã cho alice như là một đối tượng để bồi dưỡng ở bên cạnh. một người ngoan ngoãn và nghe lời, nếu không có nàng mỗi ngày dùng hắc ma pháp chăm sóc thì sẽ phải chịu lời nguyền đau đớn. Một alice như vậy sẽ không thể phản bội lại nàng. Tạ tiểu thiến thích đem người như vậy ở bên cạnh, rất an tâm. “còn ashe…” Trong một buổi tối, sebastian gõ cửa phòng ngủ của tạ tiểu thiến và nói như thế này: “tiểu thư, thằng bé đó… nó là một con người có khá nhiều bí mật ở phía sau… ashe ấy…” “ừ.” Đó là một chuyện hiển nhiên, khi mà một thằng bé trông xấp xỉ tuổi của tạ tiểu thiến và alice lại có năng lực làm phó đội trưởng đội kỵ sĩ như thế. mà thường mấy người mạnh mẽ lúc còn nhỏ tuổi thì… rất hay có bí mật gì đó lắm nha. Ví dụ như là trọng sinh sống lại này, hay là có một quá khứ đau thương này… “nhưng mà khác với lão già này, ashe tương lai có thể sẽ là người mà tiểu thư có thể thực sự tin tưởng được. vì vậy…” Đôi mắt hiền hậu màu bạc của sebastian nhìn thẳng về phía tạ tiểu thiến. “xin hãy để nó ở bên cạnh người và quan sát nó thật kỹ. ashe, đứa bé đó có nhiều thứ mà chúng ta có thể kỳ vọng rất nhiều vào nó.” “hừm…” Lúc sebastian sắp bước ra khỏi cửa phòng, đột nhiên tiểu thư của ông đang ngồi trên ghế sô pha mở miệng, dùng một giọng nói vô cảm như bình thường nói: “sebastian.” “vâng, thưa tiểu thư.” “không phải tôi không tin tưởng ông. chỉ là…” Nàng thở dài một hơi. “có đôi lúc tôi thực sự không muốn đặt tạ gia và nhà rubius của mẹ dính vào những chuyện này, chứ hoàn toàn không phải là tôi không thể tin tưởng ông. sebastian à…” Bờ vai của sebastian run lên, thế nhưng ông không hề quay người lại. ông không dám nhìn, cũng không dám đoán vẻ mặt của tạ tiểu thiến lúc này. Bởi vì chắc chắn nó sẽ giống hệt với natalya một cách kỳ lạ, khi người ấy nói với ông bằng một giọng nói rất dịu dàng: “sebastian, một kỵ sĩ thủ hộ tính mạng của chủ nhân là đủ rồi. còn nhưng chuyện khác bẩn thỉu như thế, đừng dùng thanh kiếm kỵ sĩ trong tay để giải quyết chúng.” Khi ấy nàng mình mỉm cười, nhưng sau lưng là những bóng đen bí ẩn đầy hơi thở tà ác trong những bộ áo choàng đen. Thế lực bóng tối riêng thuộc về natalya. Vòng tròn riêng của một phù thủy là một nơi rất tối tăm và bẩn thỉu, bóng tối ở nơi đó chưa từng cần tới kỵ sĩ. Đến cả lối suy nghĩ cũng giống nhau tới như thế… “tiểu thư, tôi hiểu rõ điều đó. một kỵ sĩ bên ngoài ánh sáng sẽ không thể nào là người đi theo thực sự thuần phục dưới chân người. nhưng mà chúng tôi sẽ dùng cách của bản thân để bảo vệ người, để đứng bên cạnh người!” Như là một kỵ sĩ thủ hộ. “sebastian à…” Tạ tiểu thiến chống cằm trên khung cửa sổ thở dài rồi nhìn ra bên ngoài. Không phải là nàng không muốn đem sebastian thật sự đặt bên cạnh, nhưng ông ấy có danh tiếng quá lớn trong giới kỵ sĩ, hấp thu vô vàn ánh mắt của cả giới quý tộc lẫn thường dân. một người như thế, nếu như sơ sẩy bị phát hiện dính líu vào một hành động hắc ám trong bóng tối của một phù thủy như nàng… “điệu thấp… đó là tôn chỉ sinh tồn của một phù thủy, giữa cái nơi đi đâu cũng toàn tín đồ của các vị thần linh như thế này.” Tạ tiểu thiến cần phải ứng dụng tất cả những gì mà natalya đã từng dạy cho nàng. “sống lại một đời, chẳng lẽ lại không đủ năng lực làm những thứ trước kia không thể làm hay sao…” Hơn nữa… Nàng bước xuống xe ngựa, bàn tay nhẹ nhàng xõa tung mái tóc màu đen như nhung trên vai ra phía sau lưng, hướng mắt nhìn cánh cửa học viện bằng pha lê ngũ sắc tráng lệ của học viện ma thuật đế quốc. “thứ mà mình không thiếu nhất lúc này là thời gian cơ mà!” Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm