Về vinh hoa

Chương 1 : Long trời lở đất (một)

Cả đời này của nàng sẽ không bao giờ quên, sinh nhật năm mười sáu tuổi ấy. Sinh nhật của nàng là ngày mười lăm tháng bảy, theo truyền thuyết dân gian là ngày địa ngục mở cửa, thả cho quỷ về nhân gian một ngày, cho nên mẫu thân của nàng cố ý thỉnh người về xem mệnh cho nàng. Kết quả, thầy bói kia liền lưu lại một lời nói : song phùng mười lăm, gặp đại kiếp nạn, vinh hoa phú quý đảo mắt không, sơn cùng thủy tận, gặp quý nhân, hi vọng lại nhất xuân. (môn na là nàng đến năm mười lăm tuổi, gặp đại kiếp nạn, vinh hoa phú quý không còn, đến tận cùng gặp được quý nhân, lại có được vinh hoa) (Chỗ này ta có ý để nguyên văn, vì bói toán bao giờ cũng phải có chút thần bí, huỵch toẹt ra thì còn gì bí ẩn nữa , rằng thì là mà ta cũng không hiểu lắm, dịch theo cách hiểu của ta về truyện thôi hì) Bởi vì một câu này, mà mẫu thân của nàng vì nàng mà lo âu, buồn rầu, cho nên mười lăm năm qua nàng cơ hồ là muốn gì được nấy. Phụ thân của nàng tước vị không lớn không nhỏ, là quan Tứ phẩm, trong thành Kinh Châu quý nhân vô số, nên tất nhiên thân phận của Thiếu Khanh không tính là cái gì. Thêm nữa nàng lại thân là nữ tử, phụ thân lại là người bảo thủ lạc hậu không có bao nhiêu coi trọng nàng, nhưng mẫu thân nàng lại đem nàng thành hòn ngọc quý trên tay mình. Cho nên, nghĩ đến từ trước đến giờ, không có gì làm nàng không thỏa mãn. Hạ nhân trong viện của nàng, so ra trong toàn bộ Nhậm phủ là nhiều nhất. Bài trí trong khuê phòng của nàng, so ra trong toàn bộ Nhậm phủ là xa hoa nhất. Quần áo trong tủ của nàng, so ra trong toàn bộ Nhậm phủ là xa hoa nhất. Trang sức của nàng, so ra trong toàn bộ Nhậm phủ quý giá nhất. Mười lăm năm qua, với tình yêu của mẫu thân, nàng trở thành minh châu trong phủ, là nữ nhi sủng ái lên tận trời. Thẳng đến ngày đó, ngày sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, hết thảy đều thay đổi. Giống như ngay cả ông trời cũng ghen tỵ với tất cả mọi thứ nàng có, cho nên cố tình trêu cợt ác ý với nàng. Mà sau đó nàng gặp phải chuyện làm thay đổi số phận, nàng ra sức giãy dụa, oán hận cùng nguyền rủa. Nhưng lão thiên gia cao cao tại thượng vĩnh viễn đều thờ ơ, chỉ biết dùng trầm mặc như để che dấu lỗi lầm phạm phải. Nhớ rõ, sáng hôm đó sau khi đứng dậy, tâm trạng của nàng không được tốt lắm, chỉ vì nha hoàn bên người đã vấn tóc cho nàng không hợp với ý của nàng. Kỳ thật nếu là bình thường nàng nhiều lắm là mắng hai câu, sau đó bọn nha hoàn một lần nữa vấn lại tóc cho nàng là được. Nhưng là ngày đó, cũng không biết tài sao, có lẽ rốt cục cáo biệt nỗi lo lắng mười lăm tuổi của mẫu thân, có lẽ vì nàng đối với ngày yến hội đó tràn ngập chờ mong. Một tháng trước, nghe nói vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, các tỷ muội thân thích đều đến, mà ngay cả Tống Ôn Quân đã rời đi ba năm, cũng se theo tổ phụ của hắn cùng về kinh. Nhậm Tống hai nhà là thế gia có giao hảo, mà nàng và Tống Ôn Quân lại có hôn ước với nhau từ nhỏ, cho nên đến lúc đó, thực có khả năng hắn cùng Tống phu nhân đều sẽ tham dự. Từ lúc biết tin, nàng liền rất khó để tĩnh tâm, một hồi lo lắng quần áo khó coi, một hồi phát sầu trang sức không đủ đặc biệt. Vì thế ngay tại thời điểm tâm trạng không an, Phỉ Thúy cư nhiên chải cho nàng kiểu tóc khó coi, nàng nhất thời tâm phát hỏa, mi nhíu chặt, không chút nghĩ ngợi, dương tay cấp cho Phỉ Thúy một cái tát. Sau đó Thiên Dao tiến lên cầm lấy chiếc lược, khuyên nhủ vài câu, tiếp theo bà vú bên kia lại tới khuyên nhủ, nàng mới ngăn chận phiền chán ở trong lòng. Mọi chuyện tốt đẹp, nàng đi qua thỉnh an mẫu thân, lại hỏi han thể của Hạo ca nhi, tiếp theo mẫu thân bắt đầu làm việc, nàng liền cáo lui. Sau đó cho Thiên Dao đi theo, trước đi dạo trong vườn một hồi chờ yến hội bắt đầu. Nhưng mà, ai cũng không thể tưởng được, việc ngoài ý muốn nhưng lại trong tức khắc đột nhiên rơi xuống. Ngày thường, trong thời điểm nàng đi dạo ở trong vườn, thường sẽ tới đình Tĩnh Nguyệt ở bên cạnh ao ngồi một hồi. Trong đình Tĩnh Nguyệt có hòn giả sơn chẳng những rất khéo léo lại rất khác biệt, hơn nữa chung quanh hoa cỏ sum xuê, nước ao lại trong suốt, cảnh trí vô cùng tốt đẹp. Mà nàng trong khoảng thời gian vừa qua vội vội vàng vàng thêu đồ cưới, nên cũng lâu rồi không tới nơi này. Nhưng ngày đó nàng vừa mới đi vào, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ chân, nha hoàn Thiên Dao đi theo bên cạnh người nàng liền phát ra một tiếng hô nhỏ, như sợ hãi đến cực điểm, thanh âm bị nghẹn trong cổ họng, kêu không được bình thường. Nàng còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, lập tức lại nghe thấy Thiên Dao kinh hãi hô lên : “tiểu…tiểu thư, có rắn!” Nàng vừa nghe, chỉ cảm thấy da đầu toàn bộ đều tê rần, bối rối vừa quay đầu liền thấy một cái sắc xanh đậm gì đó, đang từ chỗ bậc thang đằng kia chậm rãi trườn lên, đồng thới không có hảo ý hướng nào thè cái lưỡi rắn màu đỏ. Nhất thời chân của nàng liền nhũn xuống, muốn nha hoàn Thiên Dao đem kia này nọ đuổi đi, mà Thiên Dao so với nàng càng sợ hãi hơn, phụ cận thế nhưng đến một cái hạ nhân cũng không có. Nàng sợ tới mức phải không ngừng lùi lại phía sau, đồng thời túm lấy Thiên Dao, muốn nàng t ache ở trước mặt mình.Thiên Dao là che chắn ở trước mặt nàng, nhưng là lùi lại so với nàng còn muốn nhanh hơn, lập tức đem nàng đụng mạnh vào rào chắn của lương đình. Trong chớp mắt, nàng còn không kịp hô lên tiếng, liền cảm giác thân thể đột nhiên mất đi trọng tâm, rào chắn của đình thế nhưng bị chặt đứt. Mà nàng cứ như vậy từ trên đình cao bị ngã xuống. Cùng với Thiên Dao hợp cùng nhau cứ thế bị rơi xuống. Tĩnh Nguyệt đình là được xây ở trên ngọn giả sơn, được làm hết sức tinh xảo, mà một mặt được làm thành bậc thang còn lại ba mặt đều là nước. Khi thân mình bị rơi vào trong làn nước lạnh lẽo, không biết tại sao trong đầu nàng liền hiện ra một cái ý niệm. Hôm nay tuy rằng là ngày sinh nhật nàng mười sáu tuổi, nhưng đồng thời cũng là ngày cuối cùng của mười lăm tuổi. Bà vú từng nói qua, lúc nàng được sinh ra, ánh nắng chiểu đem toàn bộ thiên không đốt thành một mành Hồng Trù, đẹp không sau tả xiết. Mà thời điểm nàng ngã xuông, trong một cái liếc mắt cuối cùng nhìn đến, còn lại một mảnh hoàng hôn buông xuống (nguyên văn là nhiễm nhiễm triều dương – không hiểu lắm, ai biết góp ý dùm ta). Đây là một cơn ác mộng sao? Nhưng cảm giác chết đuối rõ ràng như thế, xung quanh nước đang không ngừng theo lỗ mũi, tai, miệng tràn vào, ý thức dần dần mơ hồ, sợ hãi nháy mắt đem nàng bao phủ. Nàng sắp chết. Không, không được, nàng không muốn chết, nàng không muốn chết! Nàng muốn sống, nàng nhất định phải sống. Nàng mới có mười sáu tuổi, nàng còn không có làm sinh nhật, còn không có gặp Tống Ôn Quân, còn không có……..Còn không có….. …….. “Thiên Dao! Thiên Dao?” Ân, là thanh âm của Thiên Nguyệt, như thế nào lại ở bên tai nàng không ngừng kêu Thiên Dao? Thật ồn ào, trong một thoáng đầu đau như muốn nứt ra rồi lại bình thường, chờ nàng tỉnh lại, nhất định lấy roi giáo huấn nàng một chút. Nói bao nhiêu lần, trong thời điểm nàng ngủ tuyệt không được tranh cãi ầm ỹ! Vừa mới nghĩ vây, ý thức của nàng có chút mơ mơ màng màng liền thanh tỉnh lại, nàng liền cố sức mở mắt ra. “Cám ơn trời đất, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại. Ta đã rất là sợ hãi, trong viện tất cả đểu loạn thành một đoàn….” Thấy Thiên Dao tỉnh lại, Thiên Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, không khỏi chắp tay lại bái bái, cho nên cũng không chú ý thấy Thiên Dao khác thường. Nguyên lai nàng không chết! Thực sự không chết! Từ từ mở mắt, vừa mới tỉnh dậy nên tầm mắt có chút mơ hồ, nàng có gắng không vì gì khác mà chỉ muốn xác nhận mình vẫn còn sống, nhất thời có chút không dám tin, nhất thời lại có chut kinh hỉ. Chính là không đến một hồi sau, tầm mắt chậm rãi rõ ràng, con mắt vòng vo mấy vòng sau, sau mới phát hiện nàng thế nhưng không phải nằm trên chiếc giường của chính mình, mà là nằm ở này, này…….như là phòng của hạ nhận. Ngẩn người, nghi hoặc quay đầu, lại phát hiện canh giữ ở bên người nàng thế nhưng chỉ có một nha hoàn là Thiên Nguyệt, còn những người khác đâu? Trân Châu, Phỉ Thúy, Lưu Ly, Lã mama…..? Còn có mẫu thân đâu? Như thế nào lại không có đến xem nàng? Có chuyện gì mà so với chuyện nàng rơi xuống nước xuýt mất mạng còn quan trọng hơn chứ. “Có phải thấy rất khát hay không? Có muốn uống chút nước không?” Thiên Nguyệt nhìn thấy Thiên Dao quay đầu, buông hai tay đang chắp trước ngực xuống, quan tâm hỏi một câu. Sau đò cũng không chờ Thiên Dao lên tiếng trả lời, nàng bèn quay người đi đến bên cạnh bàn, rót một chén nước, đoạn đưa đến trước mặt Thiên Dao lại nói tiếp: “Ngươi đừng lo lắng, tiểu thư cũng vừa mới tỉnh, Trân Châu các nàng đều ở bên chỗ tiểu thư, phu nhân cũng ở đó, ta là trở về lấy này nọ thuận tiện nhìn xem ngươi thế nào. Hai ngày qua tất cả mọi người đều ở canh ở bên người tiểu thư, không có người lo lắng cho ngươi, may mắn ngươi lúc này liền tỉnh lại, bằng không ta lo lắng đến lúc tiểu thư không có việc gì sau, đến lúc đó mama nhìn ngươi không có…..Khiến cho người đem ngươi đuổi ra ngoài đi, kia đã thực nguy rồi.” “Ngươi…..” này vừa nói thông suốt, nàng nghe được mơ hồ, liền phát hiện cổ họng chính mình liền đau rát, phát ra âm thanh thực khó khăn. “Ngươi cùng tiểu thư hôn mê một ngày một đêm, ta thấy đại phu chỗ tiểu thư nói, sau khi tỉnh lại, trước hết cho uống một chút nước, đừng có nói chuyện gấp.” Thiên Nguyệt nói xong, liền giúp đỡ Thiên Dao cẩn thận uy nàng uống nước, thấy nàng uống được nửa chén mới thôi. “Ngươi, rốt cuộc đang nói cái gì, như thế nào toàn lời bừa bãi!” Uống nước xong, nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy trên người có chút khí lực, cổ họng có thể phát ra tiếng, theo thói quen nàng liền nhíu mi, trừng mắt với Thiên Nguyệt, nói một câu có chút trách cứ. Dung mạo của Thiên Dao không được tình là xinh đẹp, nhưng nàng trời sinh có một đôi mắt đen trong suốt rất động lòng người, đôi mắt đen láy tinh thuần không chút tạp sắc. Cùng người khác bất đồng là mắt nàng to, đuôi mắt dài và hướng lên trên, lông mi của nàng vừa đậm vừa dài, nhìn qua như một một nét bút do thần họa xuống xinh đẹp, mà lại quyến rũ. Nhưng là nàng như vậy một đôi mắt hạnh, xứng với hàng mi dài ôn nhu, mà hai đạo ánh mắt đen đặc quật cường cùng hàng mi nhíu lại, chỉ thấy kia mi cùng mắt to giống nhau, cùng là hướng lên trên bay lên.(vã mồ hôi, tả mắt mà dài dòng ghê) Nếu như nói trước kia còn không có người đặc biệt chú ý đến nàng, như vậy không lâu sau, sẽ có người phát hiện, dung mạo của nàng thực đặc biệt, không phải tuyệt sắc, cũng không phải khuynh thành, cũng là quyến rũ động long người, mang vẻ kiêu ngạo bất tuân. Vẻ đẹp của nàng vừa mâu thuẫn lại vừa hòa hợp, hai loại đặc thù như vậy đồng dạng ở trên người nàng lại tạo nên sự phù hợp một cách hoàn mĩ, theo năm tháng, nàng càng lớn lên càng xinh đẹp mê người. Thiên Nguyệt không nghĩ tơi, Thiên Dao rõ ràng vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại, thế nhưng cặp mắt kia lại dị thường trong trẻo, lại còn ẩn ẩn chứa khí thế bức người, nhất thời có chút giật mình. Nhìn thấy Thiên Nguyệt chẳng những không nói gì, lại còn nhìn mình ngây dại, nàng không kiên nhẫn, trong lòng cũng có đầy bụng nghi vấn, nàng liền liều mạng từ trên giường ngồi dậy. Mà lúc này nàng vừa động, Thiên Nguyệt rốt cục cũng lấy lại tinh thần, liền tiến lên đỡ lấy nàng nói: “Thân mình ngươi còn rất yếu, vội vàng làm gì, tiểu thư bên kia đã có người hầu hạ, ngươi không cần lo lắng. Ngươi muốn cái gì cứ nói với ta, ta sẽ nhờ người mang đến, tóm lại trước mắt ngươi đã tỉnh lại, ta cũng yên tâm. Bất quá lúc này bên chỗ tiểu thư, có Trân Châu cùng Phỉ Thúy chăm sóc, Lưu Ly và Minh Nhu mới về nhà, còn lại mấy tiểu nha hoàn, ta sợ bọn họ hầu hạ không tốt, phu nhân vẫn còn ở trong phòng tiểu thư. Ta chỉ trở về lấy này nọ, không thể rời đi lâu lắm, ngươi nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Nàng có chút không hiểu, Thiên Nguyệt thế nhưng càng nói càng kỳ cục, nàng không phải là đang ở trước mặt sao, như thế nào còn tiểu thư bên kia đến tiểu thư bên kia đi. Chính là khi nàng ngồi xuống, ánh mắt vô tình đảo qua, liền nhìn thấy chiếc gương nhỏ ở đầu giường. Đó là nàng, mười mấy năm quá, những việc nàng đã gặp qua, đây là hình ảnh khó hiểu nhất. Trong gương phản chiếu là vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn lại nàng, nhưng lại không phải “nàng”. Không phải “nàng”. Nàng không thể tin được đưa tay lên sờ mặt mình, mà người ở trong gương cũng làm ra động tác đồng dạng, cũng đồng dạng lộ ra biểu tình kinh hãi.