Sinh tồn ở thế giới ninja
Chương 3
Củng cố tinh thần xong, Uri phủi phủi bụi đất trên người, đứng dậy. Nàng cũng không quên mục đích của mình ngày hôm nay : tới học viện ninja!
Chầm chậm băng qua các con phố, cho đến khi chân mỏi nhừ, Uri nghi hoặc nhìn nhìn khung cảnh xung quanh.
Quái lạ! Lúc trước mấy người kia nói là đi đường này rẽ phải sẽ tới mà ta?! Tại sao… đi mãi đi mãi sau cùng dẫn tới cái chỗ hoang vu hiu hắt này chứ?
[Yukino, ngươi có chút ấn tượng gì với con đường này không?] Nàng dùng thần thức câu thông với Yukino, hỏi ra thắc mắc của mình, nhưng trong lòng cũng chuẩn bị sẵn đáp án.
[Hm… trước giờ ta chưa từng rời khỏi khu rừng kia, mấy nơi phức tạp thế này… là lần đầu ta được thấy. Ngươi hỏi ta cũng vô dụng.]
Quả nhiên!
Haizzz…
Làm sao bây giờ?
Bỗng dư quang khóe mắt liếc thấy bóng dáng một người nằm sóng soài trên cỏ, tư thế rất tùy ý, người đó quay lưng về phía này nên Uri không thấy rõ dung mạo. Nhưng qua trang phục cùng mấy thanh kunai rơi bên ngoài túi đựng vũ khí, có thể khẳng định : hắn là một ninja!
Nàng nghĩ nghĩ, cước bộ di chuyển về phía đối phương, tay khẽ thủ thế đề phòng trường hợp xấu nhất.
“Xin lỗi! Cho tôi hỏi một chút!”
“…”
“Này cậu!”
“…”
“Này cậu!!!!!!!”
Uri khẽ lay người đang nằm dưới đất, hô to.
Rốt cuộc có phản ứng!
Thiếu niên quay người lại, dụi dụi mắt ngẩng đầu nhìn Uri. Lúc này nàng mới có cơ hội nhìn rõ dung mạo hắn.
Người này có mái tóc dài sẫm màu buộc kiểu đuôi ngựa hình gai nhọn, đôi mắt nâu hẹp, đeo một đôi bông tai bạc đơn giản, mặc chiếc áo khoác màu xám ngắn với các cạnh tay áo màu xanh lá cây, băng bảo vệ trán mang biểu tượng làng Lá lại được quấn quanh cánh tay, dáng vẻ vô cùng tùy ý.
Hắn nheo mắt nhìn Uri, lầm bầm gì đó mà nàng có thể đảm bảo cụm từ này liên quan đến ‘phiền phức.’
Tại sao nàng dám khẳng định như vậy? Đơn giản vì ~ người trước mắt nàng đây chính là vua lười biếng – Nara Shikamaru!
Nhận thức được điều đó, Uri cũng có chút buông lỏng. Trong nguyên tác, hắn là một ninja có nhân phẩm không tồi, mặc dù đôi khi có vẻ lười biếng nhưng lại là người sẵn sàng hi sinh cả tính mạng để bảo vệ mọi người khi cần thiết. Một người bạn đáng để kết giao.
“Có chuyện gì không?” Shikamaru nhàn nhạt hỏi. Bị phá đám giấc ngủ, tâm tình thật không tốt, cho dù người kia có là một cô bé xinh đẹp đi nữa.
“Xin lỗi đã làm phiền cậu. Tôi muốn hỏi đường tới học viện ninja.”
Nghe nàng trả lời, cậu ta có chút ngạc nhiên.
“Cô không phải người vùng này?”
“Đúng vậy.”
“Giờ này cô tìm tới học viện làm gì?”
“Tôi muốn tham gia huấn luyện tốt nghiệp, thi lên Genin.”
Shikamaru liếc nàng, ánh mắt có chút quái dị.
“Cô có nhầm không đấy? Kỳ thi tốt nghiệp đã kết thúc lâu rồi, sắp tới chỉ có những người đã đậu mới được tham gia huấn luyện theo đội để lựa ra một số người chính thức được làm Genin mà thôi. Có vẻ ~ cô tới muộn rồi đó.” Trong mắt Uri lúc này, vẻ mặt hắn vô cùng hả hê.
Đáng ghét!
“Chuyện, chuyện đó… không liên quan tới cậu! Tôi chỉ nhờ cậu chỉ đường tới đó thôi mà!”
“Hô, được thôi! Tùy cô. Nhìn thấy mấy bức tượng phía trên kia không? Đi thẳng đến đó, rồi… ngó xung quanh tìm hoặc hỏi người chỉ tiếp là được.” Cậu ta chỉ tay về phía ngọn núi Hokage, nơi hiện diện khuôn mặt 4 vị ninja vĩ đại nhất của làng.
“Hm… cảm ơn cậu! Chúc ngủ ngon.” Uri nghe xong, khẽ gật đầu nói rồi chạy biến.
“Hừ! Xong việc thì chỉ có chuồn là giỏi!” Shikamaru ngán ngẩm lầm bầm, nãy giờ cậu ta trò chuyện với Uri vẫn duy trì tư thế nằm sóng soài đó, hiện tại liền thuận thế úp mặt xuống cỏ tiếp tục đánh cờ với chu công.
“Shikamaru. Con đang làm cái quái gì ở đây vậy hả?!!!!” Một giọng nói hùng hậu vang lên, theo sau đó là bóng dáng cao lớn xông thẳng về phía này.
“Haizz… cha! Có chuyện gì vậy?” Shikamaru miễn cưỡng nâng mắt nhìn cha mình đang nổi giận bừng bừng.
“Còn hỏi nữa hả?! Ta đã dặn con sáng nay phải vào rừng luyện nhẫn thuật, vậy mà mặt trời sắp lên đến đỉnh rồi còn trốn ở chỗ này ngủ! Con muốn ăn đòn quá phải không?”
“Hề hề, đâu có đâu có, giờ con đi ngay đây.” A… thật phiền phức! oOo
Cùng lúc đó, trong một khu rừng nhỏ giáp biên giới Phong quốc, Kisame và Itachi đang dừng lại nghỉ ngơi.
“Lúc nãy ngươi dùng ảo thuật với con bé đó sao?”
Bầu không khí im lặng một lát, Itachi mới lên tiếng.
“Phải.”
“Ngươi định làm gì?”
“Chẳng có gì cả. Ta cảm nhận được một cỗ năng lượng nguy hiểm trong người con bé đó nên thử một chút. Không ngờ…”
Nhớ tới cặp mắt kỳ lạ kia, Itachi có chút trầm ngâm. Loại ánh mắt tang thương vô hạn hòa với sát khí hủy thiên diệt địa đó, thật giống với anh. Có lẽ những thứ cô bé đó thấy trong ảo cảnh… có lực tác động rất lớn.
“Thôi bỏ đi, viên ngọc của tộc Kyoko đã tìm được, nên sớm đem về. Chúng ta còn vài nhiệm vụ nữa đấy.”
“…” Itachi khẽ gật đầu, biến mất. oOo
Uri theo chỉ dẫn của Shikamaru, rốt cuộc thành công tìm được học viện.
Ôi! Quả nhiên sống trong rừng quen rồi đầu óc như muốn lão hóa, sao lại quên chuyện ngọn núi hokage, tòa tháp và học viện dính thành một chùm chứ?! Mà ngọn núi với mấy bức tượng thì nằm lù lù ngay trước mắt. Mệt cho nàng còn đi lòng vòng một hồi, thật là phí thời gian.
Nhưng thôi, đến được đây là tốt rồi! Điều chỉnh tâm trạng xong xuôi, Uri cười mỉm bước vào học viện. oOo
Sau một hồi chạy tới chạy lui, rốt cuộc thành công tới trước cửa văn phòng Hokage, nàng khẽ thở dốc, mở miệng nói với hai người đang đứng trước mặt.
“Chào các sensei! Cho cháu hỏi Hokage – sama có trong đó không ạ?”
“Cháu là ai? Tìm ngài ấy có chuyện gì?”
“À… vâng… cháu muốn hỏi về kỳ thi Genin…”
“Genin? Nó đã kết thúc từ tuần trước rồi!” Một người đáp. “Nếu như không biết chuyện này… cháu từ đâu tới đây?” Trong giọng điệu đã lộ ra một chút cảnh giác.
“Đừng hiểu nhầm. Đây là lần đầu cháu được tới học viện nên không biết chuyện đó. Nhưng xin hãy cho cháu gặp Hokage – sama ạ!”
“Không được! Ngài ấy rất bận, sao có thể gặp cháu vì một chuyện không liên quan thế này? Nếu như muốn hỏi gì về kỳ thi Genin, ta cũng có thể giúp.” Giọng điệu vô cùng kiên quyết.
“Nhưng…”
Cạch!
“Có chuyện gì thế?” Một cái đầu ló ra.
“Kurenai – sensei!” Hai người đang đứng ngoài cửa khẽ cúi chào. “Cô bé này nói muốn gặp ngài Hokage ạ.”
“Oh!” Cặp mắt đỏ rực của Kurenai chuyển hướng, quan sát Uri. “Này nhóc! Cháu chắc là chuyện mình muốn nói không vô nghĩa chứ?!”
“Không ạ! Nó rất quan trọng với cháu!” Uri mím môi, kiên định đáp.
“Hm… được thôi, vào đi. Hokage – sama có rất nhiều việc phải làm, cháu nên tranh thủ thời gian.”
“Vâng! Cảm ơn cô.”
Kurenai bước vào thông báo một tiếng với Sarutobi, ra hiệu cho Uri vào trong rồi đóng cửa lại, rời đi làm nhiệm vụ.
Ngài Hokage vĩ đại của làng Lá là một ông lão đã có tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn và in hằn dấu vết của năm tháng, chỉ còn cặp mắt vẫn lấp lánh tinh quang sắc bén. Ngồi bên trong nãy giờ, ông cũng đã nghe hết toàn bộ câu chuyện của họ.
Ông cười cười, có chút hứng thú hỏi.
“Cô bé! Chuyện quan trọng mà cháu muốn nói là gì?”
“Thưa ngài Hokage! Cháu nghe nói cuộc thi tốt nghiệp đã kết thúc. Cháu tới xin ngài cho cháu đăng ký làm học viên ở đây, và làm bài kiểm tra ngay bây giờ, được không ạ?”
“Ý cháu là muốn tốt nghiệp muộn?”
“Vâng!”
“Nhưng chiếu theo luật, những ai muốn tốt nghiệp đều phải trải qua huấn luyện ở học viện, ít nhất là một năm.”
“Đó là lý do cháu đến tìm ngài để xin việc này! Chờ một năm là quá lâu ạ! Cháu đủ tự tin có thể qua được bài kiểm tra.”
“Ha ha, được. Ta sẽ đích thân kiểm tra năng lực của cháu. Ngoài ra, cháu cần trình lên giấy tờ chứng minh thân phận của mình để ta chắc chắn cháu không phải gian tế.”
“Vâng.”
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
294 chương
34 chương
239 chương
70 chương
188 chương