Sính kiêu

Chương 111

Nhân viên cửa hàng đóng gói trang trí hộp quà, Hạ Hán Chử đứng chờ, xem thời gian. Đã là hơn 8 giờ rồi. Cô tự gò bó mình lại chăm chỉ, vào giờ này ắt đã dậy rồi, không biết đang làm gì, đi dạo trong hoa viên nhỏ, hay là đọc sách, làm việc ở trong thư phòng của anh? Hay là… Hay là vào giờ phút này, cô đang đứng sau cánh cửa hoa viên Đinh gia, canh gác từng chiếc xe từng người qua đường đi qua, lặng lẽ ngóng trông anh? Anh bị trí tưởng tượng của mình mà tinh thần chẳng yên, chỉ hận không thể chắp cánh mà bay thẳng về đó. – Tiên sinh, xong rồi. Ngài xem có vừa lòng không? Hạ Hán Chử nhận lấy hộp quà nhỏ được gói rất đẹp, vội vàng lấy hai đồng bạc ra trả rồi đi ngay. – Tiên sinh, còn tiền thừa…- Nhân viên cửa hàng kêu lên. Hạ Hán Chử đầu cũng không quay lại, xua tay, bước nhanh ra hướng cửa. Buổi sáng ngày cuối năm, việc buôn bán của nơi này tấp nập hơn so với thường ngày, vừa mới mở cửa đã có nhiều khách hàng ra vào không dứt, nhân ngày cuối cùng của một năm mà tranh thủ đi mua vật phẩm, đặc biệt là ở tầng một chuyên bán đồ mỹ phẩm quần áo trang sức, Hạ Hán Chử đi ra, nơi này đã chật ních khách hàng, phần nhiều là các vị phu nhân và tiểu thư. Hạ Hán Chử ra khỏi cổng lớn. Bên phố có một chiếc xe ô tô vừa lái đến, tài xế mở cửa xe, hai người phụ nữ trong xe bước xuống. Một người phụ nữ quý phái cầm tay một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục Tây Dương, vừa cười vừa nói đi vào. Là Thập Nhị Tiểu thư của nhà họ Tào cùng với chị dâu có quan hệ rất tốt với cô ấy. Tào tiểu thư dường như hơi không tập trung, đang bị chị dâu kéo vào trong, đột ngột nhìn thấy Hạ Hán Chử đi ra thì dừng bước. Chị dâu cô ấy cũng nhìn thấy, nhanh chóng liếc nhìn cô út, sau đó cười bước lên chào: – Tư lệnh Hạ, trùng hợp quá, sáng sớm lại gặp cậu ở đây. Cậu cũng tới mua đồ à? Hạ Hán Chử gật đầu với hai người chào lại, sau đó tiếp tục đi đến chỗ ô tô của mình. Tới bên xe rồi, vừa kéo cửa xe đang định đi lên thì phía sau có tiếng bước chân đuổi theo. Anh quay đầu lại, thấy là Tào tiểu thư đuổi theo, đứng phía sau anh, nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi. – Em có việc gì không? Tào tiểu thư chần chờ, sau đó nói: – Thực ra em đã muốn gặp anh rồi, nhưng lại sợ làm phiền anh. Hôm nay trùng hợp lại gặp ở đây, có thể rời bước nói chuyện được không? Cô ấy quay đầu, nhìn tòa nhà phía sau. – Tầng trên có quán cà phê, cũng có phòng trà, nếu anh tiện… – Nói ở đây đi. Hạ Hán Chử xoay hẳn người lại. – Tôi còn có việc, em nói ngắn gọn đi. Tào tiểu thư đờ người, gật đầu, ngay sau đó mở miệng: – Mấy ngày trước tại tiệc đính hôn của Vương công tử, em không thấy anh đâu cả, nghe nói anh có việc phải rời khỏi, em còn tưởng cuối năm anh không về. Bữa tiệc của Vương công tử rất long trọng, nhưng không biết vì sao, em cảm nhận được anh ta không vui vẻ, hơn nữa, đầu còn bị thương. Nghe nói là trước đêm đính hôn, anh ta đi ra ngoài, uống rượu say, xe bị đụng… Hạ Hán Chử lấy đồng hồ quả quýt ra, xem thời gian: – Tào tiểu thư, có việc gì em nói thẳng đi. Tào tiểu thư ngậm miệng, nỗi lòng như đang rối loạn, cúi đầu, nhắm mắt, đưa tay lên ấn ấn giữa chân mày, lại mở mắt ra, nói: – Em biết anh là người thẳng thắn, vậy thì em nói thẳng. Em muốn xin lỗi anh trước. Lần trước là em sai, em không nên làm chuyện ngu xuẩn đó. Khi đó em quá mong muốn biến nó thành hiện thực, em sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên nhất thời bốc đồng mà làm chuyện đó. Em biết em sai rồi… Hạ Hán Chử cắt ngang lời cô ấy: – Thôi. Tôi nói rồi tôi còn có việc, nếu vì chuyện này, tôi đi trước. Anh xoay người muốn mở cửa xe. – Chờ chút. Tào tiểu thư bước lên một bước, chặn bàn tay mở cửa xe của anh. – Yên Kiều, không phải em tự cao, nhưng em muốn nhắc nhở anh, kết hôn với em, đối với anh chỉ có lợi chứ không có hại. Hãy nghĩ đến kẻ thù của anh, còn cả tương lai vô hạn của anh nữa. Thành thật mà nói, ở vị trí ngày hôm nay của anh, nếu anh không nhập cuộc, anh sẽ không thể tiến lên được nữa, và như vậy cũng không thể đè ép được đối thủ của anh, thậm chí không thể diệt trừ được kẻ thù của anh, mà ngược lại, người khác sẽ đè ép anh. Nếu có một ngày, nếu anh thất bại, anh có đường lui không? Em đã chứng kiến rất nhiều nhân vật thất thế, dù là trước đây đã từng vinh quang đến thế nào. Nếu anh cũng như vậy, anh cam lòng không, anh có cam lòng nhìn kẻ thù ngày xưa đạp lên trên đầu anh, hưởng vinh hoa phú quý, diễu võ dương oai được không? Cô ấy dừng lại, nhìn vào mắt Hạ Hán Chử. – Đương nhiên, em không muốn nói là anh không cưới em thì anh không thể báo thù được, không thể lên cao được, nhưng, trước mắt chỉ có một con đường tốt nhất để đi này mà thôi, vì sao lại không chọn? Yên Kiều, em rất hiểu anh, ngoài báo thù ra, anh cũng có khí khái cùng với hùng tâm nam nhi. Anh cũng là người có tầm nhìn nhất, có bản lĩnh nhất mà em gặp, em rất tin tưởng anh, anh nhất định sẽ lựa chọn cái có lợi nhất cho anh. Ngoài ra, em muốn nói cho anh biết, tuy rằng sự việc lần trước gây ra không thoải mái, nhưng bác em cũng không hề có khúc mắc gì với anh cả… – Đủ rồi Tào tiểu thư! – Hạ Hán Chử thần sắc bình tĩnh, lại lần nữa cắt lời cô ấy, – Tôi hiểu ý em, cảm ơn em đã suy nghĩ cho tôi, nhưng không cần thiết, xin lỗi, tôi đã quyết định rồi. – Tôi đi đây. Anh xoay người, kéo cửa xe ra, chui vào xe. – Đúng rồi, vị cháu ngoại trai kia của anh đã đi rồi! Tay Hạ Hán Chử khựng lại, lại lần nữa quay đầu lại. Tào tiểu thư nhìn thấy hộp quà nhỏ được anh đặt ở vị trí ghế phụ, ngước mắt lên, đối mặt với ánh mắt của anh. – Mấy ngày trước cậu ta đã cùng Phó Minh Thành quay về Thiên Thành rồi, hơn nữa, hai ngày trước chắc anh chưa kịp xem báo chí nên còn chưa biết đúng không? Tào tiểu thư nói, – Phó tiên sinh hôm trước bị ám sát ở ga tàu hỏa, bị một công nhân của hãng tàu vì bị đuổi việc mà hận trong lòng đã dùng dao đâm trúng tim. Cũng may anh ta mạng lớn, đúng lúc Tô tiên sinh cũng có mặt ở đó, đưa đi bệnh viện, thực hiện ca phẫu thuật tim thành công, tính mạng không còn đáng lo nữa. Em nghĩ, cháu ngoại trai của anh hai ngày này chắc là đều ở trong bệnh viện chăm sóc Phó tiên sinh… Hạ Hán Chử không nói một lời, ngồi vào trong xe, đóng cửa xe, bỏ lại Tào tiểu thư, lái xe đi. Anh nhìn thẳng về phía trước, ban đầu lái xe đều đặn, không nhanh không chậm, dần dần anh lái xe ngày càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng, phóng vun vút trên con đường lớn trở về Hoa viên Đinh gia, đi qua cây cầu buổi sáng vắng vẻ, 8 giờ 40 phút, anh vội vã quay về, dừng xe đột ngột ở ngoài cổng. Anh đẩy cửa xe ra đi xuống, gõ cổng. Thím Hạ đi ra ngoài mua thức ăn, lão Lỗ tối qua uống một ít rượu trắng, hiện tại còn đang ngủ, không nghe thấy gì. Hạ Hán Chử lui về sau mấy bước, chạy lấy đà một đoạn, leo lên bức tường nhảy vào trong. Anh bước nhanh đến phòng khách, vội vã vào phòng khách ở tầng một dành cho cô ở, đẩy cánh cửa phòng ra, nhìn quanh một lượt. Trong phòng trống rỗng, chăn màn được gấp gọn gàng. Cô không ở đây, thật sự đi rồi. Hạ Hán Chử chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, người ngây ở cửa, máu như rời khỏi trái tim, một luồng khí lạnh trải rộng khắp lồng ngực. Lồng ngực anh giống như căn phòng trước mắt, trống trải, lạnh lẽo. Tay anh đặt lên chốt cửa, đứng tại chỗ một lúc, nén cảm giác thất vọng mất mát to lớn cùng với cảm giác tức giận ngay cả anh cũng không thể giải thích được, xoay người đi ra ngoài. Từ nơi này đến Thiên Thành, anh lái xe, nếu nhanh thì tầm 4 tiếng là đến. Giữa trưa hôm nay, anh có thể đến đó rồi. Không ngừng nghỉ, anh nhanh chóng ra cửa, lái xe rời đi. ………. Thiên Thành, bệnh viện Thanh Hòa, là ngày cuối cùng của năm cũ, Tô Tuyết Chí vẫn còn ở đây, cùng với Hiệu trưởng Hòa và Kimura thảo luận cuộc phẫu thuật tim ngày hôm kia. Hai ngày trước, Phó Minh Thành bị ám sát ngay ở ga tàu, may mắn lúc ấy cản được một chút, nhưng vẫn bị đâm trúng tim, chỉ là chiều sâu của vết đâm có giảm. Đời trước, cô không phải bác sĩ ngoại khoa phẫu thuật tim mạch chuyên nghiệp, nhưng cũng biết, trong tình huống bị thương thủng tim, 80% đến 90 % người bình thường đều chết trước khi được đưa đến bệnh viện do chậm trễ. Nếu có thể may mắn còn sống khi đến bệnh viện, tỷ lệ sống sót thường đạt 10%. Mặc dù trình độ phẫu thuật tim hiện tại kém xa so với đời sau, phổ biến cũng rất ít, nhưng ngay từ vài thập kỷ trước, ở nước ngoài đã từng có tiền lệ về việc chữa quả tim bị thương cứu sống bệnh nhân, tuy rằng cuối cùng bệnh nhân chết vì nhiễm trùng, nhưng lúc ấy, thực sự đã cứu được người bệnh. Hiện tại, phẫu thuật vô trùng đã khá thuần thục, hiệu trưởng Hòa còn là chuyên gia phẫu thuật tim hàng đầu Trung Quốc. Hội nghị y học lần này, luận đề ban đầu của ông chính là giải phẫu ngoại khoa tim mạch. Cho nên thời gian đối với việc cứu sống Phó Minh Thành mà nói, cực kỳ quan trọng. Hai mươi phút sau khi bị đâm, anh đã được đưa đến bệnh viện Thanh Hòa ngay lập tức, hiệu trưởng Hòa cũng nhanh chóng tới đó, khoảng 40 phút sau, kế hoạch cấp cứu đã được vạch ra, bác sĩ gây mê cũng đã có mặt, do hiệu trưởng mổ chính, với sự hỗ trợ của Kimura và Tô Tuyết Chí, thực hiện một ca mổ mở lồng ngực khẩn cấp. Lúc ấy Phó Minh Thành đã xuất hiện chướng ngại ý thức, trái tim có dấu hiệu chèn ép, bệnh tình hung hiểm, quả tim sẽ bị ngừng đập bất cứ lúc nào. Hiện tại không có thiết bị thở oxy, theo lời khuyên của Tô Tuyết Chí, do cô thực hiện, một đường thông tĩnh mạch khẩn cấp đã được xây dựng tại tĩnh mạch bán cầu lớn phía trên khối u trung thất của Phó Minh Thành. Tiếp đó, vết rạch để phẫu thuật thăm dò được chọn ở khoang liên sườn thứ tư bên trái lồng ngực. Sau khi mở lồng ngực, tìm vết thủng ở vùng trước ngực bên trái, tiến hành khâu ngay cơ tim. Toàn bộ quá trình giải phẫu sau này hồi tưởng lại, có thể nói là biến đổi bất ngờ, vô cùng căng thẳng. Lúc khâu vết thương thủng tim, làm thế nào để kiểm soát xuất huyết, là chìa khóa để rút ngắn thời gian phẫu thuật và giành lại sự sống từ trong tay tử thần. Ngay khi đang khâu vết thương, một chuyện bất ngờ ngoài ý muốn xảy ra, một lượng lớn máu trào ra từ vết thủng tim. Tô Tuyết Chí trực tiếp dùng ngón tay kẹp chặt phần chảy máu, Kimura dọn dẹp, trợ giúp hiệu trưởng tiếp tục giải phẫu, rốt cuộc khống chế được tình huống, cuối cùng thành công khâu lại. Ngoài khống chế xuất huyết, việc điều trị mở rộng thể tích cũng có vấn đề. Vào cùng ngày, người được phát hiện nhóm máu O trước đó ở bệnh viện không có mặt, kết quả kiểm tra nhóm máu tại chỗ vẫn chưa có kết quả, mà Phó Minh Thành có dấu hiệu bị sốc, cần phải truyền máu ngay. Trong lúc nguy cấp, Tô Tuyết Chí nghĩ tới một biện pháp đơn giản để cứu trợ tạm thời, lấy máu không đông trong khoang ngực và khoang màng ngoài tim cho vào hộp vô trùng, lọc bằng nhiều lớp gạc vô trùng, cuối cùng, dùng dụng cụ truyền máu máu tươi đã lọc được, trả lại cho cơ thể của Phó Minh Thành. Chính vì dựa vào phương pháp tái tưới máu màng tim này, cuối cùng cũng có được thời gian quý báu cho ca phẫu thuật. Hiệu trưởng đã hoàn thành ca mổ thành công, tiếp đó, chính là chờ đợi hiệu quả của ca mổ. Buổi sáng ngày hôm qua, Phó Minh Thành tỉnh lại, nhưng tình huống không quá ổn định, lại hôn mê, lặp lại vài lần, sau khi bị giày vò tổng cộng gần 48 tiếng đồng hồ, buổi sáng hôm nay, Phó Minh Thành cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh táo. Sau khi kiểm tra, các dấu hiệu sinh tồn của anh đã ổn định, không có triệu chứng nhiễm trùng trong mổ hay sau mổ, chỉ cần anh tiếp tục được bệnh viện theo dõi và điều trị trong một thời gian thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Hiệu trưởng, Kimura cùng Tô Tuyết Chí đều thả lỏng. Sau khi kiểm tra phòng bệnh xong, hiệu trưởng không đi ngay mà cùng Kimura thảo luận về kênh tĩnh mạch mà Tuyết Chí đã xây dựng trong quá trình phẫu thuật và cả phương pháp truyền máu tự thân nữa. Tô Tuyết Chí giới thiệu ngắn gọn, nghe hiệu trưởng Kimura thảo luận, tâm tư không khống chế được bay đi thật xa. Bắt đầu từ lúc Phó Minh Thành tỉnh lại, tinh thần cô được thả lỏng thì bắt đầu thất thần, một lát sau, không kìm được tìm lý do ra ngoài, mượn điện thoại của bệnh viện, gọi điện thoại đến hoa viên Đinh gia mà hai ngày qua chưa kịp liên hệ, dò hỏi xem Hạ Hán Chử đã trở lại chưa. Thím Hạ tiếp điện thoại, nói mình vừa đi chợ mua thức ăn về, dự tính là đón Tôn thiếu gia, nhưng anh vẫn chưa về, còn nói vừa rồi, tiểu thư cũng gọi điện thoại hỏi. Tuy rằng trước khi gọi cuộc điện thoại này, Tô Tuyết Chí đã không ôm hy vọng nhiều, nhưng khi thật sự nghe được câu trả lời đó, tâm trạng của cô vẫn sụp đổ, như rơi xuống đáy cốc. Hôm nay chính là trừ tịch, ngày cuối cùng của năm cũ. Anh nói trước cuối năm sẽ về, cùng cô ăn tết đón giao thừa. Nhưng chỉ còn nửa ngày nữa thôi, anh có làm được không? Quan trọng nhất chính là, nếu không thể, thì khi nào anh mới có thể bình an quay về? Cô chậm rãi buông điện thoại xuống, đờ đẫn một lát, rất nhanh đưa ra quyết định. Phó Minh Thành đã thoát khỏi nguy hiểm. Còn có nửa ngày nữa thôi. Mặc kệ anh có giữ được lời hứa của mình hay không, cô sẽ vẫn quay lại đó. Giờ đi luôn, lên chuyến tàu lên phía bắc, buổi tối là có thể đến nơi. Cô sẽ trở lại nơi mà anh xuất phát, như đã từng đồng ý với anh, ở đó chờ anh, chờ cho đến một khắc cuối cùng của năm cũ trước khi bước sang năm mới. Cô trở về văn phòng, nói với hiệu trưởng là cô có việc cá nhân, buổi tối không đến nhà ông ăn bữa cơm tất niên được, cô sẽ bảo anh họ cùng Hạ tiểu thư qua đó. Chờ hai ngày nữa, cô làm xong việc cá nhân rồi thì sẽ chú ý đến vấn đề của ông, viết một bản báo cáo phẫu thuật tỉ mỉ, để cho ông tham khảo. Đi ra, cô đang định cởi áo blouse trắng để rời khỏi bệnh viện thì một y tá phía đối diện đi tới, nói Phó Minh Thành muốn gặp cô. Tô Tuyết Chí đeo khẩu trang, đi vào phòng bệnh. Phó Minh Thành nằm trong phòng bệnh cao cấp đơn, hai y tá chăm sóc đặc biệt đều ở đó, một người đo huyết áp và nhịp tim cho anh, một người thì ghi chép. Hai người làm xong, cười chào hỏi Tô Tuyết Chí, sau đó đi ra ngoài. Tô Tuyết Chí quan sát anh. Gương mặt anh vẫn tiều tụy tái nhợt, huyết sắc không đủ, nhưng tinh thần khá tốt. Cô lật xem ghi chép số liệu thể chất cứ nửa tiếng một lần mà y tá ghi lại, sau đó bắt mạch, tự đo mạch cho anh, mạch rất ổn định. Anh có thể bình an, Tô Tuyết Chí thật sự rất vui, chúc mừng anh thoát khỏi nguy hiểm, dặn anh tiếp theo phải phối hợp trị liệu, cố gắng sớm khỏe mạnh trở lại. – Phó tiên sinh, bản thân thầy cũng là thầy thuốc, những gì phải chú ý, chắc em không cần phải nói thêm nữa. Cô mỉm cười, – Vừa rồi y tá nói thầy tìm em, là có chuyện gì ạ? – Tôi nghe nói phương pháp phẫu thuật là em nghĩ ra, giải quyết được vấn đề khó khăn truyền máu, đã cứu mạng tôi. Anh nhìn cô đứng bên giường bệnh, nói, giọng nói rất yếu. Tô Tuyết Chí cười nói: – Đây là biện pháp bất đắc dĩ, thầy không cần phải cảm ơn em đâu ạ. Vừa mới phẫu thuật, thầy nghỉ ngơi đi, em đi trước. Cô định đi, lại nghe Phó Minh Thành gọi lại. – Em có biết ngày đó ở ga tàu hỏa, tôi vốn dĩ muốn nói gì với em không? Tô Tuyết Chí dừng bước quay đầu lại, nhìn anh, thoáng hoang mang. Phó Minh Thành nhìn thẳng vào đôi mắt cô lộ ra bên ngoài khẩu trang, không chớp mắt, lời nói kiên định vô cùng: – Tôi vốn muốn nói với em, tôi thích em. Nếu như tôi may mắn, cũng nhận được tình cảm của em, như vậy với tôi mà nói, sẽ là chuyện vô cùng may mắn và hạnh phúc. Tô Tuyết Chí sợ ngây người. Thật sự là sợ đến ngây người. Đoạn văn này dài như thế, không thể nào cô nghe lầm được. Anh nói anh thích cô? Anh thích một thích một người đàn ông? Cô ngỡ ngàng nhìn Phó Minh Thành trên giường bệnh, đối mặt với đôi mắt đang chăm chú nhìn mình của anh, đột nhiên, cô bừng tỉnh, mọi thứ đã sáng tỏ. Cô ép tâm tình hỗn độn và khiếp sợ xuống, hỏi: – Sao thầy biết được ạ? Trong mắt Phó Minh Thành hiện lên ý cười dịu dàng, nói khẽ: – Tôi xin lỗi, tôi biết tôi đã làm em sợ. Tôi vẫn luôn không nói với em, thực ra là hai năm trước, lúc còn làm giáo viên ở trường y tỉnh, tôi cũng đã biết rồi. – Em còn nhớ lễ Giáng sinh năm ngoái không, em uống rượu say, bị thương, tôi đưa em về, lúc ấy đã cảm thấy em kỳ lạ rồi. Sau đó em nói với tôi, em không muốn làm đàn ông, muốn quay trở lại thân phận nữ của mình. Tôi… Anh hơi ngập ngừng. – Xin lỗi, tôi không phải cố ý, nhưng tôi đã cơ bản đoán được chuyện của em. Về sau em đến Thiên Thành, giao tiếp với em càng nhiều, tôi càng cảm nhận được, tôi đã dần dần thích em, tình cảm này chính bản thân tôi cũng không thể nào khống chế được. Tôi biết, với thân phận hiện tại của em, em có nỗi khổ của em, tôi không muốn tạo cho em áp lực hay khó xử nào cả. Ngoài ra… Anh cười gượng, – Gần đây trực giác của tôi nói cho tôi biết, quan hệ giữa em và Hạ Hán Chử có lẽ cũng không đơn giản như bên ngoài vậy. Tôi thừa nhận, trong lòng tôi khá rối, thậm chí còn ghen tuông đố kỵ. Lần này em ở lại kinh thành không quay về, ngày đó đến nhà Hạ Hán Chử gặp em, tôi cố tình nói tin tức của Diệp tiên sinh cho em biết, tôi muốn đón em quay về… Anh nhắm mắt lại, chậm rãi thở hắt ra, tiếp đó mở mắt ra, nói: – Thực ra trước đó nữa, rất nhiều lần, tôi đều muốn thẳng thắn với em, muốn bày tỏ tình cảm của tôi với em, nhưng tôi lại quá băn khoăn. Lần này… Anh dừng một chút, thần sắt chợt có vẻ kích động, muốn ngồi dậy một chút. – Thầy nằm yên đi. Tô Tuyết Chí vội bước lên đỡ lấy anh, đè anh lại, bảo anh nằm xuống. Phó Minh Thành cầm lấy tay cô. – Tô Tuyết Chí, buổi sáng hôm nay, khi tôi hoàn toàn tỉnh lại, em biết ý nghĩ đầu tiên của tôi là gì không? – Tôi rất may mắn, tôi còn sống. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được nhân sinh vô thường. Tôi suýt chút nữa thì chết, nếu không cho em biết sự ngưỡng mộ và tình cảm của tôi đối với em, tôi sợ sau này sẽ không có cơ hội nữa. Anh nắm chặt tay cô. – Đợi lần này tôi ra viện, em có thể cho tôi cơ hội, để tôi theo đuổi em không? Tôi có thể chờ em, một năm, hai năm, 5 năm, 10 năm, hay cả đời cũng được. Chỉ cần tôi có được tình cảm của em, tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Anh nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói. Hạ Hán Chử vào lúc giữa trưa đã lái xe đến Thiên Thành, lập tức đi vào bệnh viện Thanh Hòa. Anh tắt động cơ nóng rực, xuống xe, sải bước nhanh vào trong, đi đến trước bàn y tá, hỏi một y tá ngồi ở đó Tô Tuyết Chí có ở bệnh viện không. Y tá là một cô gái trẻ tuổi, không biết Tư lệnh cảnh vệ của thành phố, thấy đó là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, giữa chân mày ẩn chứa nét u buồn mệt mỏi, bất giác khẩn trương, vội gật đầu: – Bác sĩ Tô có ở đây ạ. – Cô ấy đang ở đâu? – Vừa nãy em thấy cô ấy đi ra, sau đó lại đi đến phòng bệnh của Phó tiên sinh rồi. Y tá chỉ phương hướng. Hạ Hán Chử nhìn hướng phòng bệnh, định đi rồi lại dừng bước, hỏi: – Mấy ngày hôm nay cô ấy vẫn luôn ở đây phải không? Y tá gật đầu: – Đúng ạ. Ngày đó chính là bác sĩ Tô đưa Phó tiên sinh đến bệnh viện. Phó tiên sinh làm phẫu thuật xong, ban đầu tình hình chưa ổn định, bác sĩ Tô đã trực hai đêm ở đây, một bước cũng không rời. Hạ Hán Chử ngây người một chút, nói cảm ơn, cuối cùng cất bước đi đến hướng phòng bệnh. Ở trên hành lang, anh nhìn thấy hai y tá từ trong đó đi ra, vừa nói chuyện khe khẽ vừa cười. - ….Bác sĩ Tô thật là quan tâm tới Phó tiên sinh quá. Họ chắc là bạn tốt của nhau đấy nhỉ? – Nghe nói trước kia là học trò của Phó tiên sinh đấy. – Thế à. Thảo nào. Ấy, cậu nói xem, vừa rồi Phó tiên sinh kêu chúng ta ra ngoài, là muốn nói gì với bác sĩ Tô nhỉ? – Không biết, có lẽ là muốn cảm ơn, không tiện để chúng ta nghe. Nếu không nhờ có bác sĩ Tô, chỉ sợ Phó tiên sinh không cứu được…. Y tá nói chuyện, đi lướt qua anh. Hạ Hán Chử tiếp tục bước đi, càng đến gần, bước chận càng chậm, nhịp thở của trái tim đã tiếp sức đưa anh đến đây dường như đang dần rời xa anh. Phía trên cánh cửa có một tấm kính, tấm rèm sau tấm kính không được thắt chặt, qua khe hở, Hạ Hán Chử cuối cùng cũng nhìn thấy bóng lưng của cô. Anh không nghe được rõ cô với người trên giường bệnh đang nói gì, cứ thế mà đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa, lẳng lặng mà nhìn, dần dần thất thần. Đột nhiên, anh nghe được phía sau có tiếng hỏi: – Tiên sinh, ngài có chuyện gì không? Anh bừng tỉnh, quay đầu lại, thấy là một y tá đứng phía sau anh, đề phòng nhìn anh chằm chằm. Anh ngừng lại một chút, không nhìn nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài, rời khỏi nơi này. Khi tới đây, ghen ghét và tức giận tràn ngập cả một chặng đường đi của anh thì vào giờ phút này đi ra, đã không còn sót lại chút gì. Anh có tư cách gì mà ghen ghét, có tư cách gì mà tức giận. Anh họ cô đã từng chính miệng nói với anh, cô đã thích Phó Minh Thành từ trước rồi, thậm chí vì Phó Minh Thành mà nhảy sông tự vẫn. Trước mắt anh, là hình ảnh anh tận mắt nhìn thấy, cô chăm sóc Phó Minh Thành dịu dàng như thế, dù là mang khẩu trang, nhưng trong mắt cô tràn ngập sự quan tâm và yêu quý. Điều này làm cho anh nhớ tới thái độ của cô khi anh bị thương, thật sự là khác biệt một trời. Cô chưa từng dịu dàng với anh như vậy, chưa bao giờ. Cô đáp lại lời tỏ tình của anh, nhưng lại càng thêm chứng minh sự vô sỉ của anh. Là anh đã lợi dụng chưa hiểu sự đời của cô, dụ dỗ cô mà thôi. Hạ Hán Chử nén cảm giác chua xót trong lòng xuống, lại nghĩ tới Tào tiểu thư sáng nay vô tình đã gặp, cũng lại lần nữa nhớ tới những câu nói mà mình từng nói với Vương Đình Chi. Vương Đình Chi hoàn toàn tin tưởng anh, anh lại lật lọng, lừa dối người ta. Anh ngồi ở trong xe một lát, chậm rãi đưa tay lên, xòe lòng bàn tay ra, nhìn chằm chằm bàn tay mình. Giết người dính máu, đã lau sạch rồi, không còn vết tích gì nữa. Nhưng máu đã dính, thật sự quá nhiều, tầng tầng lớp lớp, mùi máu đã khảm vào vân lòng bàn tay, bất kể rửa thế nào cũng không thể sạch được. Anh có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên tay mình rất rõ ràng. Bỗng nhiên lại muốn hút thuốc. Anh thu tay lại, theo thói quen với tay đến ngăn kéo ẩn của xe, không sờ được gì, mới nhớ ra. Anh đang cai thuốc, thuốc lá trên xe anh đã vứt hết đi rồi. Anh đè nén cảm giác kích động muốn một quyền đấm nát thứ gì đó, bực bội xoa xoa trán, trong lòng mù mịt, không biết mình nên đi đâu đây, đột nhiên, nhớ tới em gái mình. Anh đúng là đầu óc mê muội! Sau khi trở về, vậy mà lại chẳng nhớ tới em gái chút nào! Không giống người nào đó, cô ấy hẳn là đang rất lo lắng cho anh, lo lắng thật lòng. Vẫn nên về Công quán trước, báo bình an với em gái. Hạ Hán Chử áp nỗi lòng hỗn loạn xuống, lái xe trở lại Hạ Công quán. Lão Hạ gác cổng thấy anh bỗng nhiên trở về thì vui mừng khôn xiết, nhưng ngay sau đó lại nói cho anh hay, tiểu thư không ở nhà. Chỉ một lúc trước, vợ chồng hiệu trưởng Hòa đến, đón tiểu thư đến nhà mình để ăn bữa cơm tất niên. Thím Ngô cũng đi cùng để hỗ trợ nấu nướng, trong nhà giờ chỉ còn mỗi cô hầu nhỏ Mai Hương mà thôi. Mai Hương chạy ra, nói mình sẽ gọi điện thoại đến nhà họ Hòa, bảo tiểu thư trở về. Hạ Hán Chử dặn dò: – Không cần bảo tiểu thư về đâu, cứ ở đó ăn tất niên với họ đi. Em nói với tiểu thư một tiếng, bảo tôi đã về rồi. Lát tôi còn có việc, sẽ đi ngay. Mai Hương vâng dạ, định chạy vào trong nhà để gọi điện thoại báo bình an thì lại bị Hạ tiên sinh gọi giật lại, liền chạy trở lại. – Hạ tiên sinh, ngài còn việc gì không ạ? – Cô nhóc nhìn Hạ Hán Chử vẫn luôn ở trong xe, hỏi. Hạ Hán Chử hơi hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hộp quà vẫn đặt ở trong xe cả buổi sáng, cầm lên, ném qua cửa xe cho cô nhóc đang chờ ở cổng. – Cho em đấy. Hai giờ chiều, anh phóng xe đi vô định trên khắp các con đường trong thành phố Thiên Thành. Ngoài cửa kính ô tô, trong đường phố ngõ hẻm nhộn nhịp hối hả, người ra kẻ vào, ai nấy đều tươi cười, cho dù năm nay không suôn sẻ, nếu gặp nhau trên đường phố thì đều chúc nhau năm mới làm ăn phát tài. Mà những cảnh tượng tấp nập đó, vào ngày cuối cùng của năm cũ này, những ai còn đang đi trên đường phần lớn là đều hối hả về nhà, kịp cùng người nhà ăn bữa cơm tất niên cuối năm. Trời còn chưa tối, nhưng những tràng pháo lẻ tẻ, tượng trưng cho việc xóa bỏ cái cũ và chào đón cái mới đã bắt đầu quanh quẩn vang lên trên đường phố rồi. Người nào cũng có con đường để đi, cũng có nơi để về. Chỉ có anh là không có. Ngày cuối cùng của năm cũ, chỉ còn lại hơn mười tiếng nữa, anh nên đi đâu, có nơi nào để anh đi không. Trong khoảng thời gian ngắn, anh lại không nghĩ ra được. …… Tô Tuyết Chí từ bệnh viện đi ra, xem thời gian, đã hai giờ chiều rồi. Cô biết 3 giờ chiều có chuyến tàu, hơn 10 giờ tối thì sẽ đến nơi. Từ bệnh viện đến ga tàu hỏa, mất tầm 30 phút, hiện tại đi ngay chắc là kịp. Cô gọi một chiếc xe kéo, đi đến đó. Nửa ngày cuối cùng của năm cũ, vé tàu đã không còn khan hiếm như trước nữa. Mặc dù vẫn không mua được vé khoang hạng nhất, nhưng không sao, cô có thể mua vé đứng. Chỉ cần có thể lên tàu đi là được. Cô ngồi trong xe kéo, lúc đi qua bưu điện, bỗng nhiên nhớ tới Hạ Lan Tuyết tối hôm qua đầy lo lắng hỏi cô có biết tin tức anh trai mình không, không biết giờ cô ấy thế nào rồi. Cô thấy không yên tâm, quyết định gọi điện thoại hỏi một chút. Cô bảo người kéo dừng xe, sau đó chạy vào bưu cục, gọi điện thoại về Hạ công quán. Nhận điện thoại là Mai Hương, cô bé nói cho cô biết, Hạ tiểu thư lúc trưa đã được vợ chồng hiệu trưởng Hòa đón đi rồi. Tô Tuyết Chí thở phào nhẹ nhõm. Hòa phu nhân hòa nhã hiếu khách, đến đó, chắc sẽ rất sôi động. Hy vọng không khí đó có thể làm cho Hạ Lan Tuyết tạm thời quên đi lo lắng mà vui vẻ đón năm mới. Cô nói đã biết rồi, đang định cúp điện thoại thì nghe Mai Hương đầu bên kia nói: – Tô thiếu gia, anh không biết đâu, Hạ tiên sinh hôm nay cũng về đó! Vừa về đến thôi, ngài ấy còn tặng em một thỏi son nữa, hiệu Danqi liền, đắt lắm. Tiểu thư nhà em cũng có cây son hiệu này. Hạ tiên sinh thật tốt bụng… Tô Tuyết Chí mở to hai mắt, kịp phản ứng, lập tức treo điện thoại, xông ra ngoài, ngồi lên chiếc xe kéo đang chờ, báo địa chỉ đến Hạ công quán, yêu cầu lập tức qua đó. Nửa giờ sau, gần 3 giờ, cô đã tới Hạ công quán. Mai Hương phấn khởi nói cho cô biết, Hạ tiên sinh đã về, nhưng rồi lại đi rồi, nói là có việc khác. – Ôi, Tô thiếu gia xem này, đây là cây son mà Hạ tiên sinh tặng em đấy. Anh xem đi, đẹp lắm. Ôi trời, còn gói đẹp mê li nữa. Em chẳng muốn bóc đâu, nhưng không bóc thì em lại không biết Hạ tiên sinh tặng em cái gì. Lát em sẽ gói lại… Tô Tuyết Chí liếc nhìn cây son mảnh mai màu vàng sẫm quen thuộc có in hình bông hoa hồng, cắt ngang cô nhóc, sốt ruột hỏi: – Cậu họ có nói là đi đâu không? Mai Hương lắc đầu: – Em cũng không biết. Dù sao Hạ tiên sinh dặn là không cần bảo tiểu thư trở về, tối nay cứ ở nhà Hòa phu nhân ăn tất niên đón giao thừa đi… Tô Tuyết Chí ra khỏi Hạ công quán, ngồi lên xe kéo, bất giác không biết nên làm gì. Cô không rõ, nếu Hạ Hán Chử hôm nay đã trở lại, còn về tới Thiên Thành, vì sao anh lại không đi tìm cô. Anh không thể không biết cô ở đâu. Cô có cảm giác anh đang tức giận, tức giận cô. Nhưng vì sao anh tức giận? Tới Thiên Thành rồi, vì sao không tìm cô… Khoan đã! Anh không thể không đi tìm cô được! – Tiên sinh, ngài còn muốn đi đâu nữa? Người kéo xe đợi một lát, không nghe báo nơi đi thì quay đầu lại hỏi cô. – Bệnh viện Thanh Hòa! Vào lúc 3 giờ 30 phút chiều trong ngày cuối năm này, cô lộn trở lại bệnh viện Thanh Hòa, xông tới trước bàn y tá, miêu tả dung mạo của Hạ Hán Chử, hỏi hôm nay có người như này tới tìm mình không. Y tá tức khắc nhớ ra người đàn ông tới vào lúc giữa trưa, gật đầu: – Có, có một vị tiên sinh như vậy tới hỏi anh, em còn chỉ cho anh ta nữa. Một lát sau, em lại thấy anh ta đi ra. Em còn cho rằng anh ta tìm được anh rồi cơ. Một y tá khác đứng bên cạnh nói chen vào: – Bác sĩ Tô, thì ra vị tiên sinh kia tìm anh à? Lúc ấy em cũng đi ngang qua phòng bệnh của Phó tiên sinh, thấy anh ta đứng ở cửa, nhưng lại không đi vào, chỉ đứng đó thôi, khá kỳ lạ. Em liền hỏi một câu, anh ta không nói gì mà đi ra luôn… Tô Tuyết Chí đã hiểu rồi, hiểu toàn bộ rồi. Tên đàn ông ngốc nghếch này! Sao trên đời lại có người ngốc đến vậy! Không hiểu trong đầu anh đang chứa cái gì nữa. Chờ cô tìm được anh rồi, thế nào cô cũng phải gõ đầu anh, gõ cho cái đầu kia sưng to lên mới được. Cô bỏ mặc y tá đang nói chuyện, chạy ra khỏi bệnh viện. Anh sẽ đi đâu? Không ở Hạ Công quán, chẳng lẽ đi Bộ tư lệnh? Tô Tuyết Chí lại lên chiếc xe kéo đang chờ kia, bảo người kéo xe đưa mình đến Bộ Tư lệnh. truyện đam mỹ Hơn 4 giờ chiều, cô chạy tới Bộ tư lệnh cảnh vệ. Cổng lớn đóng chặt, chỉ có một vệ binh đứng gác, nói cho cô hay, Tư lệnh Hạ không hề đến đây. Giống như một chậu nước lạnh dội vào đầu, Tô Tuyết Chí vô cùng thất vọng. Cũng không ở Bộ tư lệnh, lẽ nào… Lẽ nào anh đi câu lạc bộ tại khách sạn Thiên Thành kia? Tô Tuyết Chí cảm thấy ý nghĩ của mình quá hoang đường, nhưng biết đâu được đấy. Đàn ông trong tình huống đầu óc mê muội, sẽ làm ra chuyện gì, không ai nói trước được. Nhỡ đâu anh trong cơn tức giận mà đi tìm Đường tiểu thư, rồi làm lại cái “chuyện tốt” mà suýt chút nữa đã làm thì sao? Giờ anh lại đang tức giận, đi nơi đó tìm thú vui, cũng biết đâu chừng. Vào lúc 5 giờ, khi sắc trời đã sâm sẩm tối, Tô Tuyết Chí lại tới khách sạn Thiên Thành, chạy vào trong, đi vào câu lạc bộ mà lần trước cô được anh đưa đến, muốn đi vào hỏi thì bị ngăn ở cửa. Đêm 30, nơi này chẳng những không đóng cửa, mà ngược lại còn náo nhiệt hơn rất nhiều. Cách cánh cửa dày nặng, Tô Tuyết Chí nghe được tiếng ồn ào náo động bên trong phát ra. Cô dường như thấy cảnh tượng Hạ Hán Chử đang uống rượu cùng với những cô gái ăn mặc hở hang ở bên trong đó, trong lòng bốc lên ngọn lửa giận. Anh tốt nhất là không nên ở trong đó, nếu thật sự ở đó, anh xong đời rồi. Nhân viên giữ cửa biết hết toàn bộ hội viên ở đây, nói cô không phải, không cho cô vào trong. Tô Tuyế Chí liền hỏi Hạ Hán Chử có trong này không. Nhân viên thái độ ngạo mạn: – Không thể trả lời. Tô Tuyết Chí cố nén tức giận, nói mình là cháu ngoại trai của Hạ Hán Chử, lần trước đã theo anh tới đây rồi, hiện tại có việc gấp tìm anh: – Nếu chậm trễ, anh có gánh trách nhiệm được không? Nhân viên lúc này mới thu lại vẻ ngạo mạn, cẩn thận đánh giá cô, đột nhiên a lên, nhớ ra, thái độ tốt hơn, nói mình vừa rồi thay ca, không biết Tư lệnh Hạ có ở đây không, có thể cho cô đi vào để tìm. Tô Tuyết Chí xông vào trong, trong ánh đèn lóa mắt khiến người ta hoa cả mắt, trong âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc, trong đám người đang ôm người đẹp uống rượu mua vui, cô tìm khắp nơi, tìm một lúc lâu thì khẳng định, anh hình như không hề đến đây. Cô ra ngoài, đứng ở sảnh chính của khách sạn, trong lòng mù mịt, không biết nên đi đâu để tìm anh đây. Cũng vào trong thời khắc này, cô lại một lần nữa cảm thấy, sự hiểu biết của cô đối với người đàn ông tên Hạ Hán Chử này chỉ bằng con số không. Cô bất chợt muốn khóc, đột nhiên, nghe thấy có người gọi mình. Cô quay đầu lại, là Đường tiểu thư. Đường tiểu thư khoác một chiếc áo choàng lông cừu trắng, đôi môi đỏ thắm, chậm rãi đi đến trước mặt cô, nói tối này mình có cuộc hẹn ở nơi này, vừa lúc thì nhìn thấy cô. – Tô tiên sinh, tôi thấy cậu từ câu lạc bộ đi ra, nhân viên giữ cửa nói cậu muốn tìm Tư lệnh Hạ à? Tô Tuyết Chí nhìn cô ấy. Cô ấy nói: – Cậu chờ một lát, để tôi đi gọi mấy cuộc điện thoại hỏi xem bình thường Tư lệnh Hạ hay đến đâu. Cô ấy đi vào, mượn điện thoại gọi mấy cuộc, một lát sau quay ra, nét mặt áy náy: – Tô tiên sinh, tôi hỏi rồi, không ai thấy anh ấy cả… Cô ấy dừng lại, nghi hoặc nhìn cô, – Cậu với Tư lệnh Hạ… Tô Tuyết Chí hơi hơi mỉm cười, cảm ơn cô ấy, sau đó đi ra khỏi khách sạn. 5 giờ rưỡi. Trời nhá nhem tối, hàng nghìn ngọn đèn sáng rực, mọi nhà đang ăn cơm đêm giao thừa. Vào lúc này cơn giận của Tô Tuyết Chí đã bay biến sạch, thay vào đó là sự sốt ruột và sợ hãi. Vào đêm cuối năm này, anh rốt cuộc đã đi đâu? Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, đằng sau cô, ở phía xa, phía bắc thành phố, một quả pháo hoa đột nhiên bung lên bầu trời đêm, “bùng” một tiếng, nó nổ tung, pháo hoa bắn ra từng vòng tròn rực rỡ. Tô Tuyết Chí từ xa nhìn nó, vào khoảnh khắc pháo hoa nở rực sáng lạn nhất, cô đột nhiên nghĩ tới một nơi. Nơi mà hai người đã hẹn! Cô hứa với anh rằng, cô sẽ ở đó chờ anh! Năm cũ còn chưa qua, còn 6 tiếng đồng hồ cuối cùng nữa! Trong phút chốc, máu sôi trào trong lồng ngực cô. Không cần đi tìm nữa! Cô sẽ quay về nơi đó, mặc kệ anh có ở đó không thì cô vẫn sẽ qua đó, thực hiện lời hứa của mình! Tô Tuyết Chí chạy xuống bậc thềm của khách sạn, ngồi trên chiếc xe kéo mà đã được mình bao trọn gói ngày hôm nay, lại lần nữa trở lại Hạ công quán. Cô kiểm tra chiếc xe của Hạ Lan Tuyết để ở đình viện, xác định nhiên liệu đầy đủ, lại tìm được khẩu súng nạp đạn đầy đủ trong ngăn kéo trong phòng Hạ Hán Chử, cầm theo, sau đó lái xe lên đường. Cô bắt đầu xuất phát vào lúc 6 giờ tối, dọc theo quan đạo giữa hai thành phố được người và xe ngựa thồ đi qua hàng trăm năm, đi thẳng lên phía bắc. Trên đường đi bị hai lần lạc đường, lại vòng trở lại, và sau một chặng đường giày vò, cuối cùng, mất hơn 5 tiếng, vào đêm khuya giao thừa của năm cũ chuẩn bị đón năm mới, hơn 11 giờ tối, trong những âm thanh của pháo đốt và pháo hoa trên khắp đường phố, cô đã đến Hoa viên Đinh gia. Cô đập cửa, trong ánh mắt kinh ngạc của lão Lỗ, cô nhìn vào trong, hỏi Hạ Hán Chử có ở đây không. Lão Lỗ gật đầu: – Có có. Tôn thiếu gia cũng vừa về lúc tối, chỉ sớm hơn cậu một chút thôi. Sao trùng hợp quá, Tô thiếu gia cũng đã trở lại… Quả tim Tô Tuyết Chí nảy lên, đập loạn nhịp, bao nhiêu mệt mỏi và bất an trên đường đi khi nghe được anh có ở đây toàn bộ đều biến mất. Cô lao vào, chạy lên tầng hai, đi vào thư phòng của anh, đẩy cánh cửa khép hờ kia ra. Trong thư phòng không bật đèn, nhưng cô thấy một bóng người. Cửa sổ được mở, anh dựa vào khung cửa sổ, đang hút thuốc, nhìn pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nhìn đến thất thần, ngay cả việc cô đã đến cũng không phát hiện ra. Tô Tuyết Chí đi vào, “tạch” một cái, bật đèn lên, vào một khắc khi anh đột ngột quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm vào điếu thuốc anh đang ngậm, khuôn mặt như đóng băng trong chớp mắt, nói: – Hạ Hán Chử, anh làm vậy là ý gì? Rõ ràng anh đã tới Thiên Thành, nhưng vì sao không tìm em? Anh nhìn vào mắt cô rất lâu, cuối cùng, chậm rãi quay người lại, lấy điếu thuốc trong miệng ra, dụi tắt ở bệ cửa sổ, giọng khàn đặc hỏi: – Sao em lại tới đây được? – Lái xe của em gái anh tới. Một mình em, đi hơn 5 tiếng đồng hồ. Tô Tuyết Chí lấy khẩu súng cất giấu ở trên người ra, đặt lên bàn sách. – Mang theo cái này nữa! Tìm được trong ngắn kéo trong phòng anh ở Hạ công quán. Cô đi qua, dừng ở trước mặt anh. – Em không quên lời em đã nói. Em trở lại đây để chờ anh về! Mang theo sự giận dỗi và uất ức, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói tiếp. Hạ Hán Chử vẫn nhìn cô, không nhúc nhích. Ngoài cửa sổ, trong một con hẻm đối diện cách đó không mấy xa, đột nhiên vang lên tiếng pháo chói tai, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt theo gió chậm rãi bay vào thư phòng. Bệnh nghề nghiệp của Tô Tuyết Chí lại tái phát, nghĩ tới bệnh cũ của anh, tạm thời nén sự bất mãn đối với anh ở trong lòng xuống, với tay ra muốn đóng cửa sổ lại. Ngay khoảnh khắc cô cử động, anh đột ngột đưa tay ra kéo cô vào trong lòng, sau đó, cúi xuống, ngậm lấy miệng cô. Anh hôn cô, đó là nụ hôn vô cùng mãnh liệt mà trước nay chưa từng có. Tô Tuyết Chí rất nhanh đã bị nụ hôn của anh làm cho không thể hít thở được, tất cả những lo lắng, uất ức và tức giận trên đường đi đều biến mất, không còn sót lại chút gì. HÌnh như anh vừa tắm xong, hơi thở của người đàn ông hòa quện với mùi thuốc lá và xà phòng xông vào mũi cô, khiến cho cô mê say, hai chân nhũn ra. Cô bất giác nhận ra, cô thật sự thích anh rất nhiều, rất thích người đàn ông tên Hạ Hán Chử này. Dù bất mãn bao nhiêu, dù ấm ức đến đâu, chỉ cần một nụ hôn của anh thôi, là cô có thể tha thứ cho anh tất cả. Cô đưa tay ra ôm chặt lấy cổ anh, ngửa mặt mình lên, để anh hôn cô dễ dàng hơn. Ngay khi cô đang chìm đắm trong nụ hôn, anh đột nhiên buông cô ra, trong tiếng kêu trầm thấp do bị bất ngờ của cô, khiêng cô trên vai, không nói một lời đi thẳng đến phòng ngủ của mình, khóa trái cửa, đặt cô lên giường, ngay sau đó đè lên, lại lần nữa hôn cô một cách mãnh liệt. Tô Tuyết Chi hai mắt khép hờ, bị anh đè lên, trong tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc ngoài cửa sổ, mặc cho người đàn ông này muốn làm gì mình thì làm. Ngay sau đó cổ áo của cô bị xé toạc, lộ ra tấm vải buộc ngực trắng tinh. Khi cô đang vừa căng thẳng vừa run rẩy, cố gắng thả lỏng cơ thể hết mức có thể, đột nhiên, cô cảm thấy người đàn ông này lại ngừng lại. Một lát sau, anh mới cử động một chút, chậm rãi dán môi bên tai cô, giọng khản đặc: – Em có thể ngăn anh lại, anh hiện tại có thể dừng…. Anh dừng một chút, – Anh không phải người tốt, không đáng để em đối tốt với anh như vậy. Nói thật với em, lần này anh đi ra ngoài, là để giết người. Anh lên một con thuyền, lên rồi, anh không thể nào khống chế được phương hướng, bản thân anh cũng không biết ngày mai sẽ ra sao, càng không thể hứa hẹn đảm bảo với em, nếu em trở thành người phụ nữ của anh, thì ngày mai hay tương lai sẽ như thế nào… – Em có thể hối hận, nếu em hối hận, giờ có thể đi, em hãy đi trước khi chưa xảy ra chuyện gì cả, chúng ta vẫn giống như trước đây, anh làm cậu họ của em. Anh đảm bảo với em, chỉ cần anh còn, hay nếu anh không còn nữa, thì anh vẫn dốc hết sức mình để bảo vệ em, bảo vệ hai nhà Diệp Tô… Anh dừng lại, cơ thể nặng nề áp sát vào cô, mặt vùi bên tai cô, im lặng. Tô Tuyết Chí vẫn không nhúc nhích, một lát sau, đột nhiên, dùng sức mà đẩy người đàn ông đang đè lên người mình ra. Anh từ trên người cô lăn xuống, ngửa mặt, nằm ở trên giường. Tô Tuyết Chí xoay người lên, nhấc chân, ngồi khóa trên người anh. Cô cúi người xuống, với tay đến chiếc đèn ở đầu giường, bật lên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú vào mắt người đàn ông trẻ tuổi đang nằm dưới cơ thể mình. – Đồ vô dụng! Dụ dỗ em rồi, giờ lại muốn chạy trốn? – Em tự có ngày mai của mình, tự có tương lai của mình, không cần anh phải cho! Anh sợ cái gì, sợ em bắt anh chịu trách nhiệm cả đời à? Vậy thì em nói thật cho anh biết, em không định sẽ lấy chồng, em cũng không cần… Trong tiếng thở nặng nề của người đàn ông trẻ tuổi phía dưới, rất chậm rãi, cô cởi bỏ từng món quần áo trên người mình xuống, chỉ còn lại tấm buộc ngực trắng cuối cùng. Ngay trước mắt anh, trong tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề của anh, cô cởi nó xuống, cuối cùng, hoàn toàn giải phóng thân thể vốn thường ngày bị trói buộc, nhìn anh. Hạ Hán Chử nhìn cơ thể tắm trong ánh sáng dịu nhẹ trước mặt, hai tay như bị đông cứng, nằm trên giường, bất động. Tô Tuyết Chí đợi một lát, gật đầu, nhẹ giọng nói: – Hiểu rồi, có lẽ em đã làm anh thất vọng rồi. Không sao, anh cứ coi như em chưa từng tới đây… Cô nhấc chân muốn rời khỏi anh, với lấy quần áo vừa cởi ra. Hạ Hán Chử khóe mắt ửng đỏ, cắn răng, không nói một lời, đột nhiên giữ chặt cô lại, không chút do dự hung hăng lật người cô xuống, đè lên người cô. – Cái người này… Anh cắn răng nói, bị tiếng nổ lớn vang lên bên ngoài cửa sổ nuốt mất. Tiếng pháo trúc, pháo đốt và pháo hoa vang lên hết đợt này đến đợt khác, vang vọng màng nhĩ, như lấp đầy toàn bộ vũ trụ. Năm mới, đã đến rồi.