Cuộc sống của Sara sau khi lấy Maru quả thực sướng hơn rất nhiều. Hầu như cô ko phải động chân vào bất kì việc gì. Quét nhà, lau dọn, nấu cơm, rửa bát ko có trong to do list mỗi ngày của cô. Dù cô có rất nhiều người muốn giúp nhưng vừa đụng vào việc gì là bà Mai quát ko cho làm ngay. Mọi việc đều do chị Ba giúp việc làm. Có show thì cả nhà đi ủng hộ. 2 vợ chồng cãi nhau ông bà chỉ bênh con dâu. Có thể nói từ khi cưới Sara là Maru chính thức trở thành "con ghẻ" của bố mẹ anh. Sara đi diễn về muộn cả nhà vẫn chơf cơm. Việc bán hàng thì bà Mai cũng phụ vì bà từng làm về ngành kinh doanh quần áo. Ông Hùng thì 1 phần do lời hứa với Karik với lại công ty nhà Sara cứu nhà ông khỏi cảnh suýt phá sản khiến ông thương cô nhiều hơn. Maru thì thương yêu vợ khỏi bàn. Nhưng có 1 chuyện khiến Sara luôn luôn khó chịu đó chính là: 4 tháng sau ngày cưới. Hôm nay chị Ba về quê nên ăn xong, cô và mẹ chồng vào rửa bát. 2 mẹ con nói với nhau rất nhiều chuyện. Cuối cùng, bà nói với cô 1 câu: - Sara này! Con có thể sinh cho mẹ 1 đứa cháu trai được ko? Họ hàng nhà mình có mỗi thằng Maru là đích tôn. Nếu ko có con trai, đi ăn cỗ ở quê nó sẽ phải ngồi mâm dưới kể cả những thăngf gọi nó là ông trẻ nhưng có con trai đó con! Có được ko con?-(Bà Mai hỏi) - Dạ! Nhưng nếu lỡ ko được thì sao ạ? Con sợ lỡ con mà hứa rồi ko được mẹ lại buồn.-(Sara đáp) - Kịch kim chỉ được 2 đứa cháu gái là cùng thôi! Nhiều quá chăm cũng khổ! Ráng sinh cho mẹ thằng đích tôn đi! Nếu ko được thì giải thoát cho thằng Maru.-(Bà Mai nói tiếp) - Vâng! Con xin phép lên phòng đây ạ!-(Chỗ bát cũng vừa rửa xong, Sara đáp rồi lên phòng)                     Maru đang ngồi cắm mặt vào máy tính làm việc. Cậu vẫn luôn là 1 con người của công việc như vậy. Vì 1 dự án lớn của công ty mà chuyến đi hưởng tuần trăng mật của Sara và Maru bị dời lại mấy tháng. Dự định phải tháng sau mới đi được. Thấy Sara lên phòng với gương mặt buồn buồn, Maru ngẩng mặt ra khỏi cái máy tính, hỏi Sara: - Vợ anh sao buồn vậy? - Mệt óc! Lại sinh con trai! Nỗi ác mộng của em tới rồi!-(Sara mệt mỏi đáp rồi nằm xuống giường) - Chuyện gì? Kể anh nghe!-(Maru đỡ Sara dậy, hỏi tiếp) - Mẹ muốn em sinh cháu trai! Lại đích tôn! Suốt ngày đích tôn! 1 câu sinh đích tôn! 2 câu sinh đích tôn! Mệt óc! Bực mình! Cháu trai cũng chỉ là 1 đứa cháu bình thường thôi mà. Có khác gì cháu gái ngoài cái giới tính đâu! Cùng là cháu ruột chứ có phải cháu nhặt đâu mà cứ phải quan trọng hoá vấn đề. Trai với gái cũng được chứ sao! Cứ phải sinh con trai để thừa kế à? Trong Luật Thừa kế có quy đinhj con gái ko được quyền thừa kế ko? Họ ở quê anh cứ phải quan trọng cái việc đấy làm gì? Nào là phải ngồi mâm dưới thằng cháu gọi mình là ông trẻ vì nó có con trai. Em là 1 cái người phản đối kịch liệt vấn đề này luôn đấy nhé! Trọng nam khinh nữ! Nghe đến thôi đã muốn bật rồi!-(Sara trút giận lên đầu Maru) - Thôi thôi! Anh cũng như em thôi nhưng phải nhịn mẹ vù mẹ là mẹ anh mà. Bà nói gì kệ bà! Trai gái gì anh quý tất!-(Maru đaps) - Anh dẻo mỏ lắm!-(Sara nói) - Lần này mỏ cứng ngắc!-(Maru tiếp tục nhây) - Xì!-(Sara tỏ cẻ giận rỗi) - Thôi! Làm ván Liên quân cho khuây khoả đầu óc đi! Lâu lắm 2 vợ chồng ko đánh cùng nhau trận nào. Em vào đi! Anh mời!                Maru nói rồi móc điện thoại ra rủ Sara chơi game cho cô bớt giận. Đó là 1 cách làm cô "hạ hoả" mà Maru đã học hỏi tưf Mun hồi cấp II.