Đừng Mở Cửa Full
Chương 1
- Xin trân trọng giới thiệu với mọi người, Thạc sĩ – Bác sĩ Trần Văn Thành trưởng khoa điều trị chuyên sâu nhóm bệnh nhân tâm thần phân liệt tại bệnh viện trung ương. Thực hiện đề án "Cử cán bộ chuyên môn luân phiên từ bệnh viện tuyến trên về hỗ trợ bệnh viện tuyến dưới", hôm nay khoa chúng ta vinh dự được chào đón Bác sĩ Thành về đây cộng tác, chỉ đạo và hướng dẫn chuyên môn. Tôi hi vọng sau ba tháng làm việc tại Bệnh viện đa khoa huyện nói chung và khoa điều trị bệnh nhân tâm thần nói riêng, cán bộ công nhân viên chúng ta sẽ được học hỏi những kinh nghiệm quý báu về chuyên môn, cũng như bác sĩ Thành sẽ có những kỉ niệm đẹp về một tỉnh miền núi Tây Bắc, tuy còn khó khăn về vật chất nhưng giàu về tinh thần. Xin nhiệt liệt chào đón Bác sĩ Thành!...
***
Những tràng pháo tay giòn giã vang lên sau lời giới thiệu của ông Sáng, giám đốc bệnh viện. Mọi người trong khán phòng không ai bảo ai, tất cả đều đứng dậy khi Bác sĩ Thành xuất hiện.
Nhận thấy sự chào đón nồng nhiệt cũng như tình cảm chân thành của mọi người, Bác sĩ Thành không giấu được sự cảm kích, anh đặt tay trái lên ngực, người hơi cúi xuống bày tỏ sự biết ơn, giọng nói đầy xúc động:
- Tôi đã đi nhiều nơi trên thế giới và đã được ngắm nhìn những cảnh quan của nước họ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được tới một vùng đất tuyệt vời thế này! Ngồi trên xe, cứ đi được một đoạn tôi phải bảo cậu tài xế dừng lại để ngắm nhìn, có lúc tôi phải tự trầm trồ thành tiếng trước sự hùng vĩ của núi rừng, những thửa ruộng bậc thang, những cánh rừng hoa mơ, những vách đá cheo leo bạt ngàn sương mù, những con đường trải đầy hoa dại hai bên...nhiều và rất nhiều điều nữa tôi không thể nói hết! Đẹp! vô cùng đẹp!
Tiếng vỗ tay lại tiếp tục vang lên sau mỗi câu nói của bác sĩ Thành, niềm vui xen lẫn sự tự hào được thể hiện qua ánh mắt, nụ cười của những người ngồi trong khán phòng.
Bác sĩ Thành tiếp tục:
- Thời gian công tác của tôi tại khoa chúng ta là ba tháng. Sẽ còn nhiều dịp để tôi thăm quan, khám phá những cảnh đẹp của mảnh đất cũng như con người nơi đây và tôi sẽ nói về nó nhiều hơn. Xin trân trọng cảm ơn sự đón tiếp nồng nhiệt của ban giám đốc, cán bộ công nhân viên bệnh viện. Còn bây giờ, tôi xin phép được quay lại vấn đề chính...
Sau mỗi câu nói, Thành nhận thấy có một cô gái ngồi hàng ghế đầu cứ nhìn mình chăm chú, điều đặc biệt là cô gái này chỉ nhìn chằm chằm vào mắt của anh như thăm dò điều gì đó, trái ngược với khuôn mặt hiền lành, cô ta có ánh mắt khá sắc lạnh... Điều đó làm Thành lúng túng, anh bước xuống khỏi bục phát biểu và đi tới giữa khán phòng, vừa tránh ánh mắt của cô gái, vừa tạo cảm giác gần gũi với mọi người xung quanh:
- Như các anh, chị đã biết, những bệnh nhân tâm thần được chữa trị bằng cách sử dụng thuốc thần kinh, tâm lý trị liệu và nhiều kỹ thuật khác, tùy vào mức độ của bệnh nhân sẽ có phác đồ điều trị riêng. Tuy nhiên, nhiệm vụ của những người y bác sĩ như chúng ta còn bao gồm các công tác nghiên cứu, thăm khám, chẩn đoán, điều trị và phòng ngừa các rối loạn tâm thần - Là những bất thường mang tính cảm xúc, hành vi, nhận thức và tri giác...Các bệnh lý thường gặp của bệnh tâm thần như: rối loạn tâm thần, Alzheimer, Pick, tâm thần phân liệt, động kinh, rối loạn cảm xúc, stress, rối loạn tâm thần liên quan đến các chất gây nghiện, rối loạn nhân cách, rối loạn lưỡng cực, loạn tâm thần thực thể, trầm cảm...
Một cánh tay giơ lên, Thành tiến tới gần người đó và mời anh ta phát biểu.
- Thưa Bác sĩ Thành! Những bệnh nhân tới khoa chúng ta đa số họ có biểu hiện như rối loạn hành vi, nhận thức, thậm chí rơi vào trạng thái hoang tưởng. Với kinh nghiệm của mình, bác sĩ xếp loại bệnh nhân trên vào nhóm bệnh nào của tâm thần và nếu có phác đồ điều trị riêng thì kết quả liệu có khả quan?
Thành trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
- Đây là một câu hỏi hay và khó! Chúng ta cần thời gian để thăm khám và chẩn đoán mới đưa ra được kết luận chính xác. Tuy nhiên với những biểu hiện của bệnh nhân như vậy, tôi xếp vào nhóm Tâm thần phân liệt. Một chứng bệnh đang có nguy cơ gia tăng trong thập niên gần đây, những bệnh nhân này bị chứng rối loạn não nghiêm trọng. Một trong những biểu hiện thường gặp là ảo giác mà họ nghĩ rằng ma, quỷ hoặc một thế lực thần bí nào đó đang tồn tại và hiện hữu xung quanh họ...
Một người bỗng đứng dậy ngắt ngang lời nói của Thành:
- Vâng, thưa bác sĩ! Nói về vấn đề tâm linh, chúng tôi đều sống và làm việc tại vùng miền núi này, nơi mà đã từ lâu đời vẫn tồn tại nhiều điều huyền bí mà chính khoa học cũng chưa thể giải thích và trả lời thỏa đáng như bùa ngải, ma rừng, tà thuật...Đa số người dân họ cho rằng người thân của mình phát điên là do bị bỏ bùa, bị ma quỷ ám và họ đều tìm đến những thầy cúng để chạy chữa, thật khó hiểu là cũng có rất nhiều trường hợp đã được chữa khỏi theo cách này mà không cần đến bệnh viện. Bác sĩ nhận định thế nào?
Thành gật gù với câu hỏi đó rồi quan sát xung quanh hội trường, thấy tất cả mọi người đều đang chăm chú lắng nghe, Thành thở dài rồi nói tiếp:
- Xin phép cho tôi được nói thẳng, huyện chúng ta là một huyện vùng cao, với nhiều sắc tộc khác nhau sinh sống khá hẻo lánh, điều kiện còn nhiều khó khăn nên ít được tiếp xúc với nền y học văn minh, công nghệ hiện đại. Việc người dân họ chưa tin vào y học tiên tiến, tin vào bác sĩ cũng là một trong những lý do gây khó khăn cho việc điều trị bệnh nhân của chúng ta và làm mất đi cơ hội được chữa bệnh của họ. Công tác tuyên truyền giúp người dân cũng như việc bài trừ mê tín dị đoan cần phải được chính quyền quan tâm nhiều hơn, có như vậy người bệnh cũng như người nhà bệnh nhân mới hiểu và hợp tác cùng y bác sĩ để điều trị...
Nói rồi Thành quay người lại bước nhanh tới bục phát biểu, cầm một quyển tài liệu rồi giơ lên cho mọi người xem:
- Đây là công trình nghiên cứu khoa học của tôi về đề tài "Nghiên cứu và điều trị nhóm bệnh nhân tâm thần theo hướng dùng thuốc kết hợp phương pháp tâm lý", tôi đã bảo vệ thành công đề tài này tại Pháp. Thời gian công tác tại đây, tôi sẽ phổ biến cũng như hướng dẫn các anh, chị thực hiện điều trị theo phương pháp này. Còn trường hợp như ý kiến vừa rồi nói rằng một số bệnh nhân tâm thần đã được các thầy cúng chữa khỏi là do chứng bệnh đó không có dấu hiệu tổn thương não hoặc không phải một dạng bệnh lý, chỉ là do rối loạn tâm thần tạm thời do sợ hãi trước niềm tin mù quáng vào thế lực ma quỷ. Lợi dụng điều đó các thầy cúng đánh trúng tâm lý của người bệnh và trấn an họ bằng thứ gọi là bùa phép gì đó rồi vô tình làm bệnh tự khỏi, đó chỉ là vấn đề tâm lý. Còn với những bệnh nhân mang bệnh lý thật thì không thể chữa khỏi bởi thầy cúng, nếu không bệnh sẽ càng nặng thêm. Trường hợp này cần phải được nhanh chóng đưa đến bệnh viện chuyên môn, nếu được phát hiện sớm và có phác đồ điều trị hợp lý, bệnh nhân sẽ giảm bớt được tình trạng nguy hiểm và tránh thiệt hại cho bản thân cũng như những người xung quanh...Rất nhiều trường hợp bệnh nhân do tôi theo dõi và được điều trị đã xuất viện và sinh hoạt trở lại bình thường.
Tiếng vỗ tay lại đồng loạt vang lên, tiếng xì xào với tiếng cười đùa làm không khí khán phòng trở lên nhộn nhịp. Nhận thấy buổi nói chuyện ra mắt đầu tiên của Bác sĩ Thành đã khá lâu, sau một chuyến đi xa sợ Bác sĩ mệt và cần nghỉ ngơi, ông Sáng - Giám đốc bệnh viện đứng dậy giơ tay ra hiệu cho mọi người trật tự rồi nói:
- Cảm ơn mọi người! tôi nghĩ buổi gặp mặt hôm nay đến đây có thể kết thúc được rồi, chúng ta sẽ còn nhiều dịp trò chuyện cùng Bác sĩ Thành. Bác sĩ cũng cần phải về phòng nghỉ ngơi đã, đúng không mọi người?
Tất cả mọi người hưởng ứng, đứng dậy và bắt tay Thành rồi ra về. Nét mặt ai cũng vui mừng và trong lòng đều đặt niềm tin rất lớn vào Bác sĩ Thành trong chuyến công tác này.
Đang lúi húi cất tập tài liệu vào cặp, Thành thấy ông Sáng tươi cười tiến tới phía mình:
- Vất vả cho bác sĩ quá rồi!
Thành cười đáp lại:
- Không có gì đâu anh! Em cũng hay đi công tác tuyến dưới lắm, tuy nhiên chẳng mấy khi được đến làm việc ở một nơi đặc biệt như thế này. Vùng đất này khiến em có nhiều sự tò mò và muốn khám phá lắm!
Ông Sáng đưa tay vẫy một người đang đứng ngoài cửa rồi vui vẻ nói:
- Trong thời gian công tác tại đây, cô y tá Nhung sẽ trợ giúp anh về vấn đề cấp phát dụng cụ chuyên môn cũng như sinh hoạt ăn, ở. Hai người làm quen với nhau đi!
Thành dừng tay lại và ngước mắt lên nhìn người đó, chính là cô gái cứ nhìn Thành trong suốt buổi nói chuyện vừa rồi. Lúc này Thành mới có dịp quan sát kỹ, người cô gái đó cao, thân hình mảnh khảnh, không xinh lắm nhưng có nụ cười khá duyên và đặc biệt là ánh mắt của cô có điều gì đó bí ẩn, lạnh lùng và tất nhiên, không hề thân thiện!
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
32 chương
47 chương
219 chương
72 chương
9 chương
145 chương
306 chương